Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tàn Bào
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 320: Mật Thất Trong Thành Cổ
T
ả Đăng Phong dở khóc dở cười, Thiết Hài dù là người trong Phật môn, nhưng lúc nào cũng muốn tác hợp hắn với Ngọc Phất, Diệp Phi Hồng tuy bộ dáng dọa người nhưng dù sao cũng là phụ nữ, Thiết Hài làm vậy là muốn diệt trừ tình địch tiềm ẩn cho Ngọc Phất.
"Đại sư, còn hai con lạc đà này, ông xách đi luôn đi." Tả Đăng Phong hô to. Diệp Phi Hồng trên mặt có vết đao chém, làn da tối đen, cơ thể ẩn hiện, đầu rất ngắn, giống đàn ông hơn phụ nữ, Tả Đăng Phong chẳng hề có một tí tà niệm nào với cô, giữ cô lại chỉ vì cô linh hoạt mà thôi.
Thiết Hài căn bản không nghe ra ý muốn nói của Tả Đăng Phong, không quay đầu lại, xách Diệp Phi Hồng chạy vội về hướng đông.
Thù Hổ thì không sao, nhưng Diệp Phi Hồng bị Thiết Hài túm cổ áo thì rất tức giận, đưa tay xuống hông rút một ngọn phi đao cù cù tay phải Thiết Hài, Thiết Hài không ngờ cô ra tay, nên vô ý thức thả cô ra, Diệp Phi Hồng rơi xuống dất trở tay rút trường đao, hoành đao trước ngực phòng Thiết Hài lại túm cổ mình.
"Đại sư, tôi hành động bất tiện, để lại sẽ hỏng việc, hay để tôi đi với ông." Thù Hổ khập khiễng đi tới,
"Thù đại ca, sau khi trở về mang theo con gái rời khỏi chỗ đó đi, vào trung nguyên mà sống, mạc biên thuỳ không phải nơi để sống." Tả Đăng Phong dặn Thù Hổ.
Thù Hổ nhìn Tả Đăng Phong cảm kích gật đầu, Diệp Phi Hồng nghe Tả Đăng Phong có ý giữ cô lại, thì cất đao đi, chạy về phía Tả Đăng Phong.
"A Di Đà Phật." Thiết Hài lo lắng nhìn Tả Đăng Phong,
"Đi nhanh đi, tôi sẽ xử lý nhanh chuyện ở đây, rồi chạy về giúp các người." Tả Đăng Phong gật đầu,
"Cậu cố làm cho nhanh, nếu không xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ không gặp được cậu." Thiết Hài đứng nguyên tại chỗ chờ Thù Hổ,
"Ừ, trên đường cẩn thận." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, hắn đã đưa cho Ngọc Phất một lá bùa có chứa linh khí của hắn, nếu thực có chuyện, Ngọc Phất có thể đốt cháy lá bùa để báo cho hắn biết.
Thiết Hài đành mang Thù Hổ rời đi, để lại phần lớn thực phẩn, cả khẩu súng trường.
"Tìm chỗ an toàn sắp xếp Lạc Đà, tôi đi chung quanh nhìn một chút. " Tả Đăng Phong nói với Diệp Phi Hồng, xoay người rời đi. Thiết Hài và Thù Hổ vừa đi, hắn cũng bỏ đi ý nghĩ tới rừng chết. Không có Thiết Hài trợ giúp, làm việc phải cẩn thận hơn.
Diệp Phi Hồng gật đầu, xua mấy con Lạc Đà còn lại vào trong thành tìm nơi tránh gió.
Tả Đăng Phong đến đâu cũng chu đáo kiểm tra phân tích tình huống chung quanh, nơi này cũng không ngoại lệ, nhưng thành cổ này hoang phế đã lâu, lại thường có gió lớn thổi tới, trừ một ít tường còn chưa sụp thì chẳng còn manh mối gì giá trị, ngoài một giếng nước. Những đội lạc đà đi qua đây thiếu nước uống thì đều tới nơi này đểnh bổ sung, nhiều năm qua, hư hỏng ở đây càng thêm nghiêm trọng, chỉ còn nhìn thấy những thứ linh tinh những đội lạc đà bỏ lại.
"Anh đang tìm cái gì?" Diệp Phi Hồng sắp xếp đàn Lạc Đà xong, xách đuốc đi tới.
"Manh mối." Tả Đăng Phong ngồi xuống dò xét cát dưới chân.
"Tìm manh mối thì phải tới rừng chết, nơi này làm gì có đầu mối gì." Diệp Phi Hồng chép miệng.
"Ta muốn xác định thời điểm tòa cổ thành này hoang phế, nếu có thể tôi còn muốn biết nguyên nhân nó hoang phế." Tả Đăng Phong giải thích, tòa cổ thành này là Khương Tử Nha dựa theo Thập Nhị Cô Hư Pháp bố trí, năm đó trừ dành cho người ở thì chắc chắn phải còn tác dụng gì đó cho ông ta, khả năng lớn nhất chính là dùng nó để vây khốn con âm chúc hỏa xà.
"Nghiên cứu cái này thì ra được cái gì?" Diệp Phi Hồng vẫn chưa hiểu dụng ý của Tả Đăng Phong.
"Những tòa cổ thành này được xây theo trận pháp, trận pháp này nhiều năm trước chính là để dùng vây con rắn kia, nhưng sau này xảy ra vấn đề, con rắn chạy thoát ra ngoài, bản thân con rắn mang tính hỏa cực mạnh, nên làm cả khu vực xanh tươi của La Bố Bạc dần biến thành sa mạc, tôi đang muốn tìm ra nguyên nhân con rắn chạy thoát, và thời điểm nó chạy thoát." Tả Đăng Phong nhắm mắt.
Diệp Phi Hồng không hỏi nữa, cô không phải là người thông minh, tuy những điều Tả Đăng Phong nói có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại mang theo tính logic quá mạnh, cô nghe không hiểu gì.
Hành động tiếp theo của Tả Đăng Phong làm cô càng thêm nghi hoặc. Hắn gạt cát, bóp một khối bùn, xem xét thành phần,c ấu tạo của đất, rồi lại lần theo những bức tường đất còn sót lại tìm được mấy gian nhà khá lớn, thi triển Chuyển Sơn Quyết dời cả một gian nhà và một đống đất cát, tìm ra một cái mật thất ở dưới đất.
"Làm sao anh biết chỗ này có mật thất?" Diệp Phi Hồng kinh ngạc nhìn Tả Đăng Phong, thành cổ này các đội lạc đà đã đi qua đi lại vô số lần, nhưng chưa từng có ai lại biết được ở đây mật thất, mà Tả Đăng Phong chỉ mới tới lần đầu đã tìm ra.
"Cấu tạo và tính chất đất của nơi này có để đào mật động, nhưng là tiền đề đầu tiên. Thứ hai là qua các vách tường còn sót lại thì đủ thấy nhà cửa phòng ốc ở đây đều khá lớn, cho thấy người ở nơi này năm đó có địa vị tương đối cao, thường người có địa vị cao đều xây mật thất để giấu của quý giá, cũng như làm chỗ trốn khi gặp phải nguy hiểm." Tả Đăng Phong giải thích.
"Nhưng sao anh lại biết tìm ngay ở chỗ này? " Diệp Phi Hồng gật gù, Tả Đăng Phong phân tích vô cùng có lý, từ xưa tới nay người nghèo mệnh tiện, người nhà nghèo chẳng có ai lại đi đào xây mật thất.
"Vì mặt tường đất ở đây có lỗ thủng, cho thấy năm đó nơi này là một cánh cửa sau. Có cửa sau thì phải có mật thất cùng phối hợp sử dụng mới tạo được hiệu quả, nếu kẻ thù bên ngoài xâm nhập, mà chủ nhân biến mất, nhất định sẽ đoán ra nơi đây có mật thất, tập trung đi tìm, nên nếu có một cái cửa sau, trong lúc kẻ thù chưa đoán ra có mật thất thì chủ nhân giả vờ theo cửa sau chạy mất, như vậy sẽ không ai đi tìm mật thất nữa, như thế chủ nhân sẽ an toàn." Tả Đăng Phong lại kiên nhẫn giải thích.
Diệp Phi Hồng tuy tính cách hào phóng, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, ở trấn nhỏ cô đã thuộc loại thông minh, nhưng đi theo Tả Đăng Phong thì cô thấy mình chẳng khác gì một tên ngốc tử.
"Tìm được mật thất thì làm được cái gì, anh đâu phải tới để tìm bảo tàng!"
Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn cô, bốc lên một khối đất, cục đất này không phải một chỉnh thể, lớp trên mặt là bùn đất bị phơi khô, phía dưới là một tấm ván gỗ hồ dương chưa được gọt chế, dài năm thước, rộng ba thước, tấm ván vừa bay đi, phía dưới xuất hiện một lối vào.
Tả Đăng Phong hơi co mũi lại ngửi mùi vị bên dưới, xác định bên trong không có độc vật chiếm giữ mới nghiêng người đi xuống địa đạo, địa đạo có hơn mười bậc thang, cách mặt đất chừng hai thước, mật thất có hình vuông, rộng ba thước, dài ba thước, chính giữa mật thất có một cây dương làm trụ chống, để mật thất không bị sụp.
Trong mật thất có người, đã chết khô, trên bậc thang đầu tiên để ra khỏi thông đạo có hai xác chết nữ, ở góc tây bắc của mật thất có ba cỗ thi thể, rải rác trên nền mật thất là một ít tài sản và dụng cụ sinh hoạt.
"Ở đó có vàng đấy, cô lấy hết đi." Tả Đăng Phong nhìn quanh mật thất một vòng rồi quay người đi ra.
"Anh không tìm manh mối?" Diệp Phi Hồng kéo Tả Đăng Phong,
"Manh mối tôi muốn tìm đã tìm ra rồi." Tả Đăng Phong chỉ ba cỗ thi thể trong góc, "Trong mật thất tổng cộng có năm người, ba cô gái, và hai đứa bé. Đứa bé kia sau lưng cắm một mũi tên, cho thấy nơi này đã từng xảy ra chiến tranh, người trong nhà trốn vào đây để tị nạn, sau khi chiến tranh chấm dứt, không có ai tới đón họ ra, cửa mật thất lại quá nặng, các cô đẩy ra không được, cuối cùng chết khát ở đây."
"Còn gì nữa không?" Diệp Phi Hồng nhận ra mình thật sự không theo kịp tư duy của Tả Đăng Phong.
"Trên mặt đất có mấy miếng vàng hình móng ngựa, đó là tiền của thời tiền Hán, cho thấy họ chết vào hai ngàn năm trước, thi thể đã bị hư thối một phần, cho thấy khi họ chết nơi này vẫn chưa trở thành sa mạc, kết luận cuối cùng là: hai ngàn năm trước nơi này phát sinh chiến tranh, làm cho thành này hoang phế, sau khi thành bị hoang phế, thì trận pháp cũng mất đi hiệu lực, Cự Xà rời khỏi nơi nó sống, làm cho La Bố Bạc bị khô hạn." Tả Đăng Phong nói.
"Người chết chính là điềm xấu, chúng ta đi thôi." Diệp Phi Hồng dập đuốc, trong mật thất chìm vào bóng tối.
Tả Đăng Phong xoay người đi ra, đóng nắp mật thất lại, lại phủ cát đất lên như cũ.
Sau đó hai người trở lại chỗ Lạc Đà, mấy con Lạc Đà đang nhai lại nghỉ ngơi, Thập Tam lần mò trong góc thành tìm bò cạp.
Diệp Phi Hồng trở nên mơ hồ, cô không biết cuối cùng Tả Đăng Phongđang nghĩ cái gì, nhưng cô xấu hổ không dám hỏi nữa.
Tả Đăng Phong dựa vào tường tĩnh tọa, nhắm mắt.
Nửa đêm về sáng trời bắt đầu chuyển mát, Diệp Phi Hồng ngủ một giấc tỉnh lại, thấy Tả Đăng Phong đang ngẩng đầu nhìn mặt trăng hình bán nguyệt nơi chân trời mà xuất thần.
"Trời sáng rồi, chúng ta đi rừng chết." Diệp Phi Hồng nói,
"Tấm lòng của cô thật là hiếm có, nhưng tôi đang do dự không biết có nên vào đó nữa hay không." Tả Đăng Phong cúi đầu, hắn coi trọng tấm lòng muốn giúp hắn của cô.
"Tại sao?" Diệp Phi Hồng lại không hiểu.
"Con âm chúc hỏa xà đã thoát khỏi giam cầm, nếu giết nó không chết, nó sẽ bỏ chạy. Sa mạc lớn như vậy, đi tìm nó rất khó khăn, mấy tòa cổ thành này là mười hai Cô Hư Trận Pháp Khương Tử Nha lưu lại, năm đó mang tác dụng chính là giam cầm hỏa xà ở lại đây, tôi đang nghĩ không biết có nên chữa trị lại trận pháp, vây nó trở lại, rồi bắt ba ba trong hũ hay không." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Biện pháp này hay quá." Diệp Phi Hồng liên tục gật đầu.
"Nhưng tôi không biết gì về Thập Nhị Cô Hư Pháp, không biết làm thế nào để tòa thành này có thể trở thành một phần của trận pháp, là dựa vào nhân khí hay là thủy mạch, nếu đã không biết, thì không thể nào khôi phục trận được." Tả Đăng Phong lắc đầu, âm chúc hỏa xà không giống vật thường, trận pháp bình thường không thể trói được nó, mà nơi này lại còn là đại mạc, không có vật để bày trận.
"Vậy bây giờ làm gì?" Diệp Phi Hồng bất đắc dĩ hỏi,
"Đành mạo hiểm đánh cược một lần." Tả Đăng Phong chậm rãi đáp, nếu đã không thể vây khốn âm chúc hỏa xà, thì chỉ còn cách giết nó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tàn Bào
Phong Ngự Cửu Thu
Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu
https://isach.info/story.php?story=tan_bao__phong_ngu_cuu_thu