Chương 321: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
hiếc miệng nhỏ nhắn của Vũ Mị Nương bị hôn liên tục, sắc mặt ửng hồng, cũng không thể giả bộ, ho hai tiếng ra vẻ đã tỉnh.
Đỗ Hà thấy nàng tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra, lập tức cũng thấy kỳ quái, người sặc nước sau khi được cứu tỉnh ít nhất phải nôn ra chút nước, sao Mị Nương không vậy? Hắn cho là những diễn viên trên TV làm vậy, không thể tin, đâu biết Vũ Mị Nương căn bản không uống qua một ngụm nước sông, hết thảy đều là giả bộ.
Vũ Mị Nương hai mắt ngập nước nhìn hắn, sắc mặt vừa xấu hổ vừa vui mừng, ý loạn tình mê.
- Chuyện gấp gáp, tình thế bất đắc dĩ, kính xin cô nương thứ lỗi.
Đỗ Hà từ ánh mắt của Vũ Mị Nương biết đã để cho cô nương tinh minh này nhận ra, ngoài nháy mắt ra hiệu còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cô nương, hy vọng nàng có thể hiểu ý của mình.
Vũ Mị Nương sớm đã ngầm hiểu, từ lúc đầu cũng chưa từng có ý định phá hư đại sự của Đỗ Hà, hiểu ý cười nhạt, đứng dậy nói lời cảm tạ!
Đỗ Hà biết nàng lĩnh ngộ tâm ý, cũng khách khí nói:
- Chỉ là việc nhỏ, không cần phải nói! Cô nương không cần chú ý!
- Việc nhỏ?
Đúng lúc này bên cạnh truyền đến tiếng quát giận dữ,
Vân Trác chẳng biết lúc nào đã bò lên trên tàu, hung hăng như một con sư tử, vừa hối hận vừa giận.
Vũ Mị Nương rơi xuống nước cũng không phải chuyện ngoài ý muốn mà từ đầu tới đuôi đều là Vân Trác đạo diễn.
Vũ Mị Nương thiên tính lạnh lùng, dùng cách nói đời sau để hình dung là tính cách của nàng có chút giống Vương Ngữ Yên trong tiểu thuyết của Kim Dung, đối với người nhà rất quan tâm, có thể không oán không hối trả giá hết thảy, về phần an nguy của những người khác thì hờ hững.
Đúng là việc không liên quan đến mình, mình không quan tâm.
Bình tĩnh mà xét, Vân Trác đối với Vũ Mị Nương quả thật không tệ, nhưng Vũ Mị Nương cho tới bây giờ cũng không đáp trả phần tâm ý này. Sự thật cũng là như thế, lang hữu tình, thiếp chưa hẳn sẽ có nghĩa, trả giá nhiều hơn nữa nhưng không thích là không thích, miễn cưỡng cũng là vô dụng.
Vân Trác lại tự cho mình rất cao, cho rằng với điều kiện của mình nhất định có thể đả động mỹ nhân tâm, nhất là vào ngày Vũ Mị Nương ăn hết bánh bao hắn chuẩn bị thì càng cho rằng nàng đã động chân tâm, chỉ thiếu chút nữa.
Trên đường đi Hàng Châu, Vân Trác ngoài ý muốn lại gặp chúng nhân của Lộc Minh Thi Xã, cố tình để cho Vũ Mị Nương biết một chút về địa vị và tài nghệ của hắn ở Giang Nam, chứng tỏ bản thân là một nam nhi đáng giá để dựa vào, vì vậy nên nhiệt tình mời mọc.
Khi lên thuyền hoa, Vũ Mị Nương biểu hiện ôn hoà khiến cho Vân Trác ngơ ngẩn, hoàn toàn đoán không ra tâm tư của nàng, thấy nàng một mình ở đầu thuyền nhìn ra phương xa lúc liền nảy ra kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân kế hoạch của hắn trong đầu dần dần thành hình.
Hắn không biết Vũ Mị Nương biết bơi, lại càng không biết Đỗ Hà ở ngay bên cạnh quan sát, một mực cho rằng chỉ cần quan hệ hai người càng tiến một bước, nhất định có thể tranh thủ hảo cảm giai nhân, ôm mỹ nhân vu quy. Vì vậy, thầm phát ám khí khiến Vũ Mị Nương khụy chân rơi xuống Trường Giang.
Vân Trác thuở nhỏ lớn lên ở bờ biển, lại luyện võ nên có thể thở sâu, bơi lội còn thạo hơn cả ngư dân, tuyệt đối tự tin có thể cứu được người.
Kế hoạch này là tốt, nhưng dù cho kế hoạch tốt đến mấy cũng không dự trù hết biến hóa.
Đỗ Hà đi trước hắn một bước cứu đi Vũ Mị Nương, kết cục lại để cho Vân Trác trợn tròn mắt, tức giận đến nổi trận lôi đình. Vào lúc hắn còn đang hối hận lại thấy một người xa lạ hôn môi Vũ Mị Nương thì lòng ghen ghét nhất thời bộc phát, ý định tới hung hăng giáo huấn Đỗ Hà.
Hắn vừa bước lên thương thuyền thì thấy Vũ Mị Nương đã tỉnh, nghe nàng nói lời cảm tạ, cũng biết dụng ý của Đỗ Hà nên đành chôn một bụng lửa giận không cách nào phát tác, trong mắt còn có ý đề phòng thật sâu.
Đỗ Hà tướng mạo thanh tú, khí chất tương xứng, huống chi hắn cứu được Vũ Mị Nương, nhìn thần sắc nàng cũng lộ ra có hảo cảm.
Nhìn Vũ Mị Nương vừa xấu hổ vừa vui vẻ, Vân Trác giận muốn nổ phổi, ở chung nhiều ngày như vậy, đã bao giờ nàng lộ ra thần sắc này? Một người nam nhân khó chịu nhất là khi nữ nhân trong lòng mình gặp phải các nam nhân xuất sắc hơn, Vũ Mị Nương tuy không phải nữ nhân của hắn nhưng chỉ lần đầu gặp gỡ thì Vân Trác đã xem như độc chiếm.
Đỗ Hà chiếm được tiện nghi của Vũ Mị Nương, dù mục đích là vì cứu người cũng không thể tha thứ, chỉ là Vân Trác không thể ném đi phong độ trước mặt Vũ Mị Nương, cố nén không phát tác.
Hắn thấy Đỗ Hà được tiện nghi mà lại khoe mã, cũng nhịn không được sẵng giọng:
- Trước mặt mọi người, khinh bạc Vũ cô nương, hủy danh dự của nàng chẳng lẽ là việc nhỏ?
Phong khí Đường triều xác thực cởi mở nhưng cổ đại dù sao cũng là cổ đại, trước mặt mọi người ôm nữ nhân có thể tiếp nhận nhưng hành vi hôn môi coi như quá phận.
Đỗ Hà cười cười, cũng không giải thích, việc này người trong cuộc không nói, một người ngoài lại kêu gào có tác dụng gì.
Vũ Mị Nương vì không muốn làm cho người sinh nghi, tận lực không biểu hiện quá mức thân cận, tiến lên một bước nói:
- Tình huống khẩn cấp, vị tráng sĩ này vì cứu Mị Nương nên mới như thế, ta đã không ngại, Vân công tử cũng không cần truy cứu.
Vũ Mị Nương nói vậy, Vân Trác còn có thể nói điều gì, chỉ cười giả lả, trong lòng ngầm hờn dỗi.
Vũ Mị Nương dịu dàng bái lạy:
- Mị Nương còn không biết tôn tính đại danh công tử, ân cứu mạng, không dám quên báo!
Đỗ Hà cười nói:
- Tức Mặc Đỗ Tường!
Vân Trác nghe danh tự, sắc mặt biến hóa.
Vũ Mị Nương cũng vui vẻ nói:
- Nguyên lai là anh hùng cứu vớt thương thuyền Từ gia, lúc ở Dương Châu, Mị Nương đã nghe qua đại danh.
Đỗ Hà vội vàng ở một bên khách khí.
Vân Trác thấy hai người càng lúc càng vui vẻ, bản thân không thể nhún vào, lại một lần nữa thầm hận chính mình ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, bất đắc dĩ tiến lên phía trước nói:
- Vũ cô nương, trên sông gió lớn, toàn thân cô bị ướt, sợ là cảm lạnh.
Đỗ Hà thấy sắc mặt Vũ Mị Nương quả thật có chút tái nhợt, bờ môi tím xanh, cũng bảo nàng mau chóng thay y phục khô ráo để khỏi cảm mạo.
Vũ Mị Nương có chút lưu luyến nhưng thấy thương thuyền treo chiêu bài Dương Châu, Tô Châu, trong lòng khẽ động, nói:
- Đỗ công tử muốn đi Tô Châu? Không bằng cùng chúng ta đồng hành, thuyền hoa chúng ta cũng hướng Tô Châu, vì cứu Mị Nương mà ngươi cũng đã ướt y phục, thương thuyền lại nhỏ, không có chỗ thay y phục.
Đỗ Hà cũng có chút ý động, thương thuyền này quả thật nhỏ hẹp, nếu chỉ có nam còn đỡ, nhưng trên thuyền còn có mấy vị phu nhân, thật sự không tiện thay y phục trước mặt mọi người, nhưng nếu không thay, mặc y phục ướt quả thật khó chịu.
Vũ Mị Nương nhìn hướng Vân Trác.
Vân Trác vốn không muốn đồng ý nhưng lại nhớ tới lời của Vũ Thuận “Nhị muội của thiên tư thông minh, luận tài trí không chút nào kém hơn nam tử, làm người cũng là tâm cao khí ngạo, nàng thưởng thức nhất là anh hiệp tuấn kiệt văn võ song toàn!”
Hắn liếc Đỗ Hà, thấy quần áo cũ nát vá víu, thầm nghĩ:
- Đỗ Tường xuất thân bần hàn, võ nghệ cao cường tất bản lĩnh văn chương nhất định cực kém. Trên thuyền hoa đều là tài tuấn Giang Nam, để cho hắn lên thuyền hoa càng dễ dàng sỉ nhục, để cho Vũ cô nương biết Đỗ Hà chẳng qua là mãng phu mà thôi.
Dưới thời cổ đại, việc học tập đọc sách là một xa xỉ, nhất là với người nghèo khó. Bởi vì kỹ thuật in ấn, làm giấy còn chưa phát triển nên giá cả sách vở cực cao, thường gia đình bậc trung cũng không kham nổi, huống hồ gia đình nghèo khó.
Vân Trác thấy Đỗ Hà ăn mặc nghèo khó, lại biết hắn võ nghệ cao cường, lường trước hắn không có tiền đọc sách, càng không có thời gian đọc, cũng liền đồng ý, thầm cười, nói:
- Vũ cô nương nói không sai, bất kể thế nào, Đỗ huynh đã cứu Vũ cô nương một mạng, về tình về lý, chúng ta phải hảo hảo báo đáp mới được!
Đỗ Hà nhìn cờ hiệu trên thuyền hoa, cũng gật đầu đáp ứng. Hắn sớm đã phát hiện thuyền này của Từ gia. Ở Giang Nam, gia tộc có được thuyền hoa lớn như thế cũng chỉ có một, cũng lưu tâm đến tin tình báo về chế phẩm Bát tàm y của Tô gia từ Từ gia.
Căn cứ theo tin tức của hai người Hoàng Phủ Hạo Hoa, Ba Vũ Hưng thăm dò thì Giang Nam Tô gia, Từ gia là thế giao, hơn nữa có quan hệ thông gia. Chính thê của đương kim Từ gia gia chủ Từ Hiếu Đức là trưởng nữ của Tô gia, quan hệ hai nhà hết sức khăng khít.
Đỗ Hà còn chưa biết làm sao để tiếp cận hai nhà Tô Từ, bây giờ có thể bước chân lên thuyền hoa của Từ gia biết đâu cũng có thể là một cơ hội.
Hai thuyền cập mạn, trên thuyền buông xuống thang dây, Vũ Mị Nương, Đỗ Hà, Vân Trác lần lượt lên thuyền hoa.
Trên boong liền có cả một đám người ào tới hỏi han sức khỏe Vũ Mị Nương!
Có Đỗ Hà ở bên cạnh, tâm trạng của Vũ Mị Nương rất tốt, đối mặt với tình huống bất ngờ này cũng không lộ ra bất cứ phản cảm, ngược lại mỉm cười chào hỏi, biểu hiện mình không sao.
Đối với việc Đỗ Hà đến, người trên thuyền hoa cũng không có nhiều hoan nghênh, từ xưa văn võ ở riêng, người đọc sách xem thường vũ phu không giảng đạo lý chỉ biết so quyền đầu lớn nhỏ, cũng như người học võ xem thường đám văn nhân chỉ biết chi, hồ, giả, dã.
Đỗ Hà lơ đễnh, ai xem thường ai còn không biết!
Được Vân Trác dẫn đường, Đỗ Hà đi tới một gian phòng trống.
Vân Trác nhiệt tình cười nói:
- Đỗ huynh, qua mấy canh giờ nữa, thuyền hoa sẽ ra biển, lúc màn đêm xuống thì cảnh trên bờ biển sẽ càng đặc sắc. Đến lúc đó chúng ta có một hội thi thơ, một đám người tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Đỗ huynh thiếu niên anh tài, không ngại cũng tới? Ta nghĩ với tài năng của Đỗ huynh, nhất định có thể khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Đỗ Hà há có thể nhìn không ra dụng ý của Vân Trác, loại thủ đoạn đối phó tình địch này có lẽ ở cổ đại là mới mẻ nhưng ở đời sau xem mãi trên TV thành nhàm, cũng không khách khí nói:
- Vân huynh nói gì vậy, Đỗ mỗ một kẻ vũ phu, sao biết thơ phú, hay là miễn đi!
Vân Trác muốn nghe đúng là những lời này, vui mừng nhướng mày nói:
- Dù không làm thơ, tụ tập cũng tốt! Kỳ thật ta cũng đồng dạng, cũng không khá hơn chút nào, chỉ là tùy tiện chơi đùa.
“Nhiệt tình không thể chối từ”, Đỗ Hà cũng ra vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Vân Trác quỷ kế đạt thành, mỉm cười mà đi.
Đỗ Hà thay một bộ y phục khô ráo, biết mình không quen ai trên thuyền, cũng không ai tới tìm, dứt khoát tại trong phòng ngồi xuống luyện công, chờ hoàng hôn đến.
Đại Đường Đạo Soái Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại Đại Đường Đạo Soái