Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trùng Sinh Thế Gia Tử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 317: Bê Tông Cốt Tre
N
hiếp Chấn Bang hỏi nhưng Tôn Đạt Lượng lại không có bất cứ phản ứng gì. Từ Kỳ lúc này cũng hơi ngần ra. Nhìn Tôn Đạt Lượng đang ngồi cạnh, thấy Tôn Đạt Lượng không có ý kiến gì, Từ Kỳ cũng hiểu. Cấp bậc của Nhiếp Chấn Bang tuy không cao, nhưng, hắn ở đây cũng giống như một vị khâm sai đại thần vậy, cho dù là Tôn Đạt Lượng cũng phải nể mặt Nhiếp Chấn Bang.
Từ Kỳ lập tức giải thích:
- Chủ nhiệm Nhiếp, là như vậy. Tập đoàn Thiên Hải là doanh nghiệp tư nhân có tiếng của tỉnh chúng tôi. Năm ngoái, được liệt vào danh sách Top 10 doanh nghiệp tư nhân chủ yếu của tỉnh Giang Bắc. Chủ yếu là về xây dựng công trình kiến trúc, khai thác, phát triển bất động sản và khai thác phát triển du lịch. Lần này, tập đoàn Thiên Hải cũng đã thông qua trình tự đấu thầu thông thường, tiến vào Hạ Tương. Sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Nghe thấy lời nói của Từ Kỳ, Nhiếp Chấn Bang cười một chút rồi lập tức nói:
- Ồ, không có gì. Chẳng qua lúc nãy trong lúc xem tài liệu, tôi cảm thấy có chút hiếu kỳ thôi. Tập đoàn Thiên Hải này có thực lực rất lớn đấy. Có thể ôm hết toàn bộ công trình kiến thiết nơi ở cho người dân di dời của Hạ Tương.
Lúc này Tôn Đạt Lượng mới nói:
- Về vụ án Hạ Tương, tôi thấy, không đơn giản như vậy. Chủ nhiệm Nhiếp, trước khi đến đây, về vụ án Hạ Tương này, tôi đã bàn bạc qua với Bí thư Ngôn Thạc và Chủ tịch Thủ Thường. Ý của đồng chí Ngôn Thạc là, nhằm vào vụ án này, tỉnh Giang Bắc chúng tôi cũng phải cân nhắc một cách sâu xa và cảnh tỉnh lại bản thân hơn. Trong lúc chúng ta hô vang khẩu hiệu ủng hộ quân đội thì đồng thời, cũng không thể bỏ qua việc quan tâm tới gia đình của người chiến sĩ ở địa phương được. Để cho một vụ việc ác độc như vậy xảy ra, vừa khiến người khác đau buồn thì đồng thời, cũng cảm thấy tiếc hận.
Ngừng một lát, Tôn Đạt Lượng tiếp tục nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, về bên ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc, chúng tôi đã cử tổ điều tra dẫn đầu là Phó Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, đồng chí Nhan Trị An, Giám đốc sở giám sát tỉnh Giang Bắc, trấn thủ tại thành phố Thiên Châu để điều tra vụ án Hạ Tương. Xin Chủ nhiệm Nhiếp yên tâm, vụ án này nhất định phải điều tra cho ra manh mối. Ngoài ra, Chủ nhiệm Nhiếp, tại đây tôi đại diện cho ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc mời các đồng chí của phòng giám sát kiểm tra kỷ luật số năm cũng cùng tham gia điều tra trong vụ án này. Còn xin cấp trên ủng hộ nhiều cho công tác kiểm tra kỷ luật của tỉnh Giang Bắc chúng tôi.
Ý tứ trong lời nói lần này của Tôn Đạt Lượng đã rất rõ ràng, Nhiếp Chấn Bang cũng lý giải được. Tôn Đạt Lượng là Bí thư ủy ban kỷ luật, tất nhiên không thể ở lại đây giám sát mãi được. Cử ra một Phó bí thư của ủy ban kỷ luật tỉnh, đây xem như đã rất nể mặt Nhiếp Chấn Bang rồi. Nếu không, có ủy ban kỷ luật của thành phố Thiên Châu tiến hành điều tra cũng đủ rồi.
Mặt khác, Tôn Đạt Lượng chủ động mời Nhiếp Chấn Bang tham gia cuộc điều tra này, điều này cho thấy, vụ án này tuy chủ thể là tỉnh Giang Bắc nhưng các anh cũng có thể cho người giám sát.
Còn có một câu, đó là lời hứa của Tôn Đạt Lượng với Nhiếp Chấn Bang. Tôn Đạt Lượng đã biết rõ về mối quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và Hùng Trường Quý, đây cũng là thể hiện một sự thiện ý. Điều tra không ra thì Nhiếp Chấn Bang chắc chắn sẽ không hài lòng. Nói như vậy chính là muốn đảm bảo với Nhiếp Chấn Bang, nhất định sẽ khiến Nhiếp Chấn Bang hài lòng.
Nhiếp Chấn Bang lập tức cười nói:
- Bí thư Đạt Lượng, ông quả thật khách sáo quá. Chỉ đạo thì không dám nhận, tôi chủ yếu vẫn là phải học hỏi các đồng chí tỉnh Giang Bắc. Bên phía tôi đây, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại đi, các đồng chí của tổ hai thuộc phòng số năm chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đây. Có điều, Bí thư Đạt Lượng, tôi cũng phải nói trước rồi, chúng tôi chỉ là muốn học hỏi thêm, vụ án lần này vẫn lấy tỉnh Giang Bắc làm chủ.
Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Tôn Đạt Lượng cũng bật cười. Thái độ này của Nhiếp Chấn Bang khiến Tôn Đạt Lượng rất vừa ý, lập tức đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp, vậy tôi cũng không cùng đi với cậu nữa. Sau khi vụ án này kết thúc, Chủ nhiệm Nhiếp nhất định phải tới Thành phố Giang Châu, tỉnh lỵ của tỉnh Giang Bắc dừng chân một chút, để tôi làm tròn trách nhiệm của người chủ hiếu khách.
Nhiếp Chấn Bang vừa nghe thấy, liền cười gật đầu nói:
- Bí thư Tôn, tôi nhất định sẽ đến hỏi thăm ông.
Ngày thứ hai, sau khi Tôn Đạt Lượng ngồi xe riêng của mình đi khỏi thì bên này, động tác của Trịnh Căn Sinh cũng rất nhanh, ba người của tổ điều tra số hai ở chiều ngày thứ hai liền tới Thành phố Thiên Châu.
Đồng thời lúc này, việc điều tra nhằm vào huyện Hạ Tương cũng chính thức được triển khai. Nhan Trị An khoảng chừng năm mươi tuổi, có gương mặt rất bình thường, người rất ốm, nhưng rất có năng lực. Đôi mắt của ông ta rất sắc bén.
Vừa sáng sớm, Trịnh Căn Sinh đã đi tới phòng của Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Chủ nhiệm, Giám đốc Nhan của Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc mời chúng ta hôm nay cùng đi đến huyện Hạ Tương xem thử.
Bốn chiếc xe, không phải là kiểu xe công vụ phổ biến như Audi hay Mercedas-Benz mà đều là những chiếc xe Santana bốn chỗ rất bình thường.
Từ Thành phố Thiên Châu tới huyện Hạ Tương ngồi xe chưa tới hai mươi phút. Rất nhanh, chiếc xe liền chạy đến huyện Hạ Tương. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang và Nhan Trị An ngồi chung một chiếc xe, phía trước là thư ký của Nhan Trị An, Tiểu Ngô.
Lúc này, lúc chiếc xe đang chạy tới bên trong huyện Hạ Tương thì phía trước, sau khi thư ký tiểu Ngô nghe xong điện thoại, lại quay đầu xuống nói:
- Giám đốc, là điện thoại của tổ công tác bên Hạ Tương gọi tới. Bốn lãnh đạo lớn của huyện Hạ Tương lúc này đang đợi ở bên ranh giới của huyện. Trường tiểu học, trung học của huyện Hạ Tương cũng đã được cho nghỉ, chuẩn bị ở bên đường chào đón chúng ta.
Nghe xong câu này, mặt của Nhan Trị An tối sầm, tức giận nói:
- Hoang đường, đúng là tốt mã dẻ cùi mà. Tiểu Ngô, hỏi thử xem, còn đường khác để đi không. Chúng ta trực tiếp đến thị trấn Thương Sơn.
Khi chiếc xe của tổ điều tra vòng sang một hướng khác, trực tiếp đi theo một con đường nhỏ tiến vào thị trấn Thương Sơn thì lúc này, ở chỗ giáp ranh của huyện Hạ Tương, đám người gồm Bí thư ủy ban huyện Hạ Tương Ngưu Chính Phu, Chủ tịch huyện Phương Chí Cường cũng đều đang đợi ở bên đường.
Hai người lúc này nhìn có vẻ tiều tụy. Sự việc biến thành lớn như vậy, bây giờ đã không thể cứu vãn được nữa. Tâm lý bị giày vò nghiêm trọng như vậy, không tiều tụy mới lạ.
- Bí thư Ngưu, sao vẫn chưa tới vậy? Mấy người Giám đốc Nhan lúc xuất phát là vào sáng sớm, theo thời gian tính toán thì phải đến từ rất sớm rồi mới phải. Có phải có sự thay đổi gì đó không, hay là bên Tổng giám đốc Hứa…?
Phương Chí Cường nhìn đồng hồ tay một cái, hỏi một cách đầy lo lắng.
Ngưu Chính Phu cũng nhìn đồng hồ một cái, tính theo thời gian Tổ điều tra xuất phát thì cũng đã được nửa tiếng đồng hồ rồi. Theo lý mà nói, phải tới từ sớm mới phải. Là nguyên nhân gì thì Ngưu Chính Phu cũng không biết rõ lắm. Nhưng, nếu nói là go Tổng giám đốc Hứa tác động thì Ngưu Chính Phu tuyệt đối không tin. Vụ án Hạ Tương, đến hiện giờ thì ai cũng lo sợ, ông ta mà nhúng tay vào? Hừ, đúng là mặt trời sẽ mọc hướng Tây.
Lúc này chiếc điện thoại di động của Ngưu Chính Phu reo lên. Vừa nghe điện thoại, Ngưu Chính Phu chưa nói gì đã cúp máy, đi tới chỗ chiếc xe, thấp giọng nói:
- Về hết đi, tổ điều tra đã đến Thương Sơn rồi.
Thị trấn Thương Sơn là thị trấn được di dời dân cư để khai thác, phát triển ngành du lịch. Giữa non xanh nước biếc, dòng suối, con sông nhỏ mang theo phong vị Giang Nam, những căn nhà dân mang đậm đặc trưng của Giang Nam. Từng dãy nhà được quy hoạch ngay ngắn trật tự. Từ ngoài nhìn vào là bức tường tuyết trắng với gạch xanh ngói đen, đúng là một phong cảnh Giang Nam tươi đẹp.
Lúc này, nhân viên công tác của tổ điều tra có nhiệm vụ thâm nhập bước đầu cũng đã chạy đến. Nhan Trị An và Nhiếp Chấn Bang đi ở phía trước, nhân viên công tác đi theo sau đồng thời giới thiệu:
- Giám đốc, chủ nhiệm Nhiếp, dựa theo điều tra giai đoạn đầu của chúng tôi thì cả Hạ Tương, tất cả các khoản dùng để bố trí việc di dời đều là trong huyện thống nhất quy hoạch, thống nhất sắp xếp và quy hoạch. Phòng ốc là sử dụng phương thức kiến trúc thống nhất trong huyện. Phía huyện Hạ Tương giải thích với chúng tôi là, thống nhất sắp xếp sẽ có lợi cho quy hoạch và bố cục của thị trấn, có lợi cho việc phát triển quy mô hóa cùng với bố cục chỉnh thể.
Ngừng một lát, nhân viên công tác có chút do dự, sau đó còn nói:
- Nhưng theo tìm hiểu của chúng tôi đối với mấy xã, thị trấn của huyện Hạ Tương thì phát hiện, toàn bộ các xã, thị trấn của huyện Hạ Tương đều có hiện tượng các khoản di dân an cư bị tham ô. Hơn nữa, trong lúc điều tra phát hiện ra, hễ là căn nhà có chất lượng xây dựng tốt cũng như là có vị trí thuận lợi thì hầu như đều phân chia cho các thành viên lãnh đạo của ủy ban huyện Hạ Tương, và cán bộ lãnh đạo của các cơ quan trực thuộc huyện và các xã, thị trấn. Còn những phòng ốc phân phát cho người dân thì đều có chất lượng không ra gì. Hơn nữa, dựa vào lời giới thiệu của không ít người dân ở các xã, thị trấn, nếu muốn có được nhà ở, bắt buộc phải nộp một khoản chi phí xây dựng, định mức khoảng từ mấy nghìn đến hai mươi nghìn tùy loại. Tùy theo tình hình các xã, thị trấn mà có mức khác nhau. Khoản phí này nói là…. là để chi ra cho việc xây vượt mức chỉ tiêu.
Vừa nghe xong lời nói của nhân viên công tác, cả Nhan Trị An và Nhiếp Chấn Bang đều ngẩn ra. Nhan Trị An lửa giận ngất trời, tức giận nói:
- Vớ vẩn, nhà ở bố trí cho di dời, đó là để sử dụng vào việc kiến thiết nhằm khai thác, phát triển ngành du lịch huyện Hạ Tương. Chuyện này liên quan gì đến các cán bộ huyện Hạ Tương, họ có tư cách gì mà được phân chia nhà ở.
Vào lúc này, trước mặt có khoảng mười mấy người dân bản địa lại chạy rầm rầm hướng về phía này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít các nhân viên công tác của tỉnh Giang Bắc đều tỏ vẻ lo lắng, vội vã đứng trước mặt Nhan Trị An và Nhiếp Chấn Bang, bảo vệ hai vị lãnh đạo này.
Nhan Trị An lúc này tức giận nói:
- Tránh ra, tôi tin, người dân của chúng ta sẽ không tổn hại chúng ta đâu.
Lúc này, bốn người đàn ông cao lớn, vác hai cái nắp của cống thoát nước đi tới trước mắt mấy người Nhan Trị An. Nhìn những vị lãnh đạo này, một người đàn ông cầm đầu đi trước nhất chạy đến nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị thanh thiên lão gia, xin các ông qua đây xem, đây là nhà ở của chúng tôi đó.
Nói xong, hai người đàn ông cao to bên cạnh mỗi người lấy một cây búa lớn, bang bang hai cái, hai cái nắp ống thoát nước liền vỡ vụn. Bên trong, thứ lòi ra bên ngoài đều khiến cho Nhan Trị An và Nhiếp Chấn Bang ngần người ra.
Dường như với vẻ mặt khó tin, Nhan Trị An không dám khẳng định mà hỏi lại:
- Đây, ngay cả phòng ốc cũng làm bằng vật liệu này sao?
Dưới mặt đất, bên trong lớp bê tông bị cây búa đập vỡ vụn ra là một chút màu xanh. Cái nắp của một cái ống thoát nước bê tông, bên trong thì ra không phải sắt thép, mà là thân tre.
Cái…cái nhà như thế này còn có thể ở được sao? Vật liệu xây dựng như vậy, con người mà vào ở thì chẳng phải giống như đang ở một căn phòng đặt sẵn quả bom, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy miếng bê tông nhìn một cái. Thứ này, nhìn theo tính chất thì chắc chắn không phải là mới được đổ ra để lừa dối mà có lẽ, đấy quả đúng là sự thật. Loại nhà ở như vậy, còn có thể vượt ra tiêu chuẩn xây dựng, còn phải bù thêm tiền sao? Loại nhà ở như vậy, chẳng trách những người dân này lại không chịu ở. Không ai lại muốn vô duyên vô cớ hi sinh trong giấc mộng như vậy (tức là chết trong khi ngủ say).
Nhiếp Chấn Bang lập tức đứng lên nói:
- Giám đốc Nhan, tôi kiến nghị, hay là chúng ta phá một căn phòng ra, nếu quả thật là vậy thì chuyện này trở thành chuyện lớn rồi.
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Thái Tấn
Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn
https://isach.info/story.php?story=trung_sinh_the_gia_tu__thai_tan