Chương 107.5
ói xong liền đưa tay ôm lấy Thanh Dao, lập tức nhìn thấy nàng sắc mặt tái nhợt, lúc này còn bap phủ một tầng màu đen, năm ngón tay một mảnh đỏ đậm.
Tiểu thư quả nhiên trúng độc, đang tốt lành làm sao lại trúng độc, Mạc Sầu khủng hoảng thoáng cái oà khóc lên, giồng như giờ khắc này trời sắp sụp xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư.”
“Đừng khóc, ” Thanh Dao đứt quãng mở miệng, khóe môi cười khổ, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ tới Thanh Phong sẽ hại của nàng, hắn và nàng rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì chứ, nàng cố sức ngước mắt nhìn sang: “Vì sao, Thanh Phong, ta làm sao lại hại hắn?”
Thanh Phong dưới chân lảo đảo một chút, nhìn hình dạng thống khổ của nàng, hắn cũng không hơn gì, lúc này hình ảnh vui vẻ ở trong cốc, đều tràn vào trong đầu hắn, nhưng nếu có sự tồn tại của nàng, công tử nhất định sẽ gặp chuyện không may…
“Bởi vì sự tồn tại của ngươi, sẽ hại công tử, công tử sẽ không toàn mạng.”
Hắn lạnh lùng mở miệng, cũng không hối hận vì mình làm như vậy, nếu như nàng chết đi, hắn sẽ huỷ mệnh chết theo nàng, vậy thì công tử sẽ không có việc gì.
Mạc Sầu vừa nghe bọn hắn đối thoại, liền biết là Thanh Phong hạ độc hại chủ tử, nàng như điên hét lên: “Thanh Phong, ngươi bị bệnh thần kinh sao, chủ tử chúng ta cùng ngươi có thâm cừu đại hận gì, tại sao lại muốn hại nàng, vì sao?”
Lúc này Thanh Dao ý thức có chút mơ hồ, dùng sức trợn to hai mắt, nhìn Mạc Sầu, nhẹ giọng mở miệng.
“Mạc Sầu, đừng khóc, ta chết, ngươi cùng Mạc Ưu mang theo Tiểu Ngư nhi rời khỏi vô tình cốc đi, nói cho Tiểu Ngư nhi biết, ta tha thứ cho nàng.”
Một khắc cuối cùng này, nàng bỗng nhiên thật muốn nhìn thấy Tiểu Ngư nhi, để nói cho nàng ấy biết, mình đã sớm tha thứ cho nàng ta, nếu nàng ta thật tình sống lại từ trong bụng của nàng, sau này nàng ta sẽ là con gái của nàng…
“Tiểu thư, tiểu thư? Người sẽ không có việc gì, ” Mạc Sầu nói xong, ngẩng đầu mệnh lệnh Thanh Phong: “Lập tức đem giải dược giao ra đây, nhanh lên một chút, bằng không công tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Không có giải dược, công tử trách ta cũng không có biện pháp, ” Thanh Phong vẻ mặt thấy chết không sờn, nếu hắn đã làm như vậy, hẳn đã có lòng cầu chết.
Mạc Sầu ôm chặt chủ tử, trên mặt nàng tái nhợt, ánh mắt đóng chặt, không còn có một chút phản ứng.
Thanh Phong không lấy ra giải dược, thì phải làm sao bây giờ? Mạc Sầu rất nhanh ôm lấy nàng, hương ra bên ngoài phóng đi, nàng luống cuống cả lên, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiểu thư sẽ không có việc gì, tiểu thư không có việc gì.
Bên ngoài tiểu viện, Mạc Ưu vừa lúc dẫn vài người trở về, rất xa nhìn thấy Mạc Sầu ôm chặt chủ tử, lệ rơi đầy mặt đứng ở trước cửa, điên cuồng kêu to, lập tức sắc mặt đại biến, nhanh chóng xông lại, khẩn trương rống lên: “Mạc Sầu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tử bị người ta hạ độc, làm sao bây giờ? Có ai có thể cứu nàng đây, Mao Tuyết Cầu lại không ở chỗ này, hơn nữa căn bản không biết là máu nó có thể giải độc của chủ tử hay không, nếu trở về vô tình cốc, nó giải không được, chủ tử hẳn phải chết chắc.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, bên cạnh một đạo thanh âm lạnh lùng như nước vang lên: “Buông nàng.”
Mạc Sầu ngước mắt nhìn, thì ra là Ngân Hiên, lúc này nhìn thấy Ngân Hiên, nghĩ đến năng lực bí hiểm của hắn, Mạc Sầu nước mắt chảy càng nhiều, đem chủ tử thả trên mặt đất, lòng nóng như lửa đốt cầu khẩn.
“Công tử, van cầu ngươi cứu chủ tử nhà ta đi, cầu van ngươi.”
Ngân Hiên đưa tay lên bắt mạch cho Thanh Dao, rất nhanh u đồng sâu ám, nhanh chóng từ trên người lấy ra một đan hoàn, nâng thân hình Thanh Dao dậy, tựa ở trong ngực của mình, vận lực đem đan hoàn đưa vào trong miệng của nàng, chậm rãi, đau lòng mở miệng.
“Được rồi, nàng tạm thời không có trở ngại, hiện tại phải nhanh một chút tìm được tử linh thảo, chỉ có tử linh thảo mới có thể cứu nàng một mạng.”
Ngân Hiên tiếng nói vừa dứt, Mạc Sầu tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng, nắm chặt Ngân Hiên: “Đi, chúng ta lập tức tìm tử linh thảo, ngươi nhất định phải cứu tiểu thư nhà chúng ta?”
“Được, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cứu nàng.”
Thanh âm của Ngân Hiên lại vang lên, rồi quay đầu phân phó thủ hạ phía sau: “Lập tức đem xe ngựa kéo qua đây.”
“Dạ ” thuộc hạ lên tiếng trả lời rồi đi.
Mà hắn thì đưa tay lên đem Thanh Dao ôm vào trong ngực, nàng bởi vì vừa ăn xong đan hoàn, lúc này nhìn qua khá nhiều, tuy nhiên hắc khí trên mặt vẫn chưa hết.
Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đứng lên, Mạc Ưu phẫn nộ nhìn nàng: “Ngươi không phải ở cùng chủ tử sao? Là ai hạ độc nàng.”
“Là Thanh Phong, không biết vì sao hắn lại hạ độc tiểu thư, chúng ta đâu nghĩ đến chuyện như vậy? Hắn tựa hồ rất hận tiểu thư.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Mạc Ưu giống như phát điên vọt vào, đối với Thanh Phong đứng ở góc viện cho một trận quyền đấm cước đá, mà Thanh Phong vẫn không nhúc nhích một chút nào, cuối cùng Mạc Ưu đánh mệt mỏi, lôi kéo hắn dùng sức gầm rú: “Nhanh, đem giải dược giao ra đây, lập tức, bằng không tiểu thư sẽ không toàn mạng.”
“Không có giải dược.”
Thanh Phong diện vô biểu tình mở miệng, vì công tử, dù chết hắn cũng sẽ không giao ra giải dược, hơn nữa trên người hắn căn bản không có giải dược.
“Ngươi?”
Mạc Ưu lại muốn đánh tiếp, ngoài cửa Mạc Sầu đã sớm kêu lên: “Mạc Ưu đi thôi, hắn nếu đã hạ độc, làm sao lại đem giải dược cho chúng ta, ngươi chớ trì hoãn thời gian, đến lúc đó tiểu thư thực sự sẽ không toàn mạng.”
Mạc Ưu vừa nghe xong, giận trừng mắt Thanh Phong một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Sau này chúng ta không còn là bằng hữu nữa.”
Nói xong xoay người sải bước rời đi.
Chỉ thấy xa xa, thân ảnh cao lớn của Ngân Hiên đang ôm chặt Thanh Dao, trực tiếp nhảy lên xe ngựa.
Còn lại vài người toàn bộ phi thân lên ngựa, đoàn người cấp tốc ly khai trấn nhỏ.
Bên ngoài xe ngựa, thủ hạ Ngân Hiên cung kính mở miệng: “Chủ tử, bây giờ đi đâu?”
“Đi Linh Sơn, nhất định phải trong một ngày đi tới đó.” Ngân hiên ra lệnh một tiếng, thủ hạ vung mã tiên lên, xe ngựa nhanh chóng chạy đi.
Linh sơn cùng Thiên Sơn đều nổi danh, vẫn là những ngọn núi cao nhất trên đại lục này, ngọn núi cao thì trên đó sẽ có rất nhiều các loại cỏ linh chi dược thảo, để giải bách độc.
Độc này là tằm độc, đem tằm ngâm ở trong nọc độc của nó, cuối cùng đem phơi nắng, nghiền nát thành bụi phấn, vô sắc vô vị, chỉ cần dính vào một chút, là trúng độc.
Trên xe ngựa, Ngân Hiên ôm chặt Thanh Dao, lồng ngực đều co thắc vì đau lòng, bàn tay to thon dài nhẹ vuốt lên gò má trên mặt của nàng, chậm rãi từng chữ mở miệng: “Hôm nay ta vốn muốn lần cuối cùng nhìn ngươi một cái, biết ngươi sống được tốt, ta sẽ rời đi, ai biết ngươi lại trúng độc, hình dạng này của ngươi, làm cho ta sao có thể an tâm rời đi đây? Người nam nhân kia thật có thể cho ngươi hạnh phúc sao? Đây là điều ngươi muốn sao?”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu