Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Tiên Duyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.9 - Chương 31: Phân Thân Kì Thuật
L
ại nói Hoa Lân dụ theo mười vạn thần binh, lướt trên đỉnh đầu chúng nó theo hướng tây một đường chạy như điên. Vô số pho tượng từ mặt đất nhảy lên, định kéo hắn rớt xuống đất. Thế nhưng Hoa Lân giữa đám trùng vây của quân địch, bay nhảy tả xung hữu đột, chém những tên cản đường thảnh hai mảnh.
Tuy nhiên, các pho tượng bằng sắt này cơ bản không biết mỏi mệt, vẫn cuồn cuộn không ngừng từ mặt đất liên tục nhảy lên...
Chạy liên tục như vậy khoảng nửa canh giờ, Hoa Lân cảm thấy hai cánh tay hoàn toàn tê dại. Đến lúc cảm thấy không còn khả năng chống đỡ được nữa, là lúc ở phía đông nam rốt cục truyền đến "Phanh phanh phanh" ba tiếng nổ phát ra. Hướng đầu lại nhìn, liền thấy ba đám mây đen tản ra trong không trung, chính là tín hiệu rút lui của mấy người Mê Tiên Trấn.
Hoa Lân nhất thời như được tăng thêm sức mạnh, tinh thần phấn chấn hẳn lên, đột nhiên xoay người, nhắm hướng “Trần Phong Trận” chạy một mạch. Lần này hắn chạy vòng vèo liên tục gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy cơ thể rã rời, hoàn toàn kiệt sức, hơi thở phì phò như trâu. Mắt thấy chỉ cần bay qua được đụn cát phía trước, rồi chạy tiếp một đoạn nữa là có thể trở về lại “Trần Phong Trận”. Nhưng lúc này, Hoa Lân hoảng sợ phát hiện ngay tại đụn cát phía trước đã xuất hiện một bức tường người to lớn, ngăn cản hết đường lui của mình. Bọn chúng tên này đứng ở trên vai tên khác, tạo thành một dãy tường thành cao đến sáu trượng có thừa, hoàn toàn phong kín lộ tuyến trước mặt.
Hoa Lân trong đầu nhất thời một hồi tính toán. Nếu như muốn đi đường vòng, cũng phải mất hơn nửa canh giờ mới thoát khỏi, đến lúc đó chỉ sợ sức cùng lực kiệt mà chết. Không còn cách nào khác, Hoa Lân tức thì nổi giận gầm lên một tiếng, tăng tốc cước bộ, xuất Hà Chiếu Kiếm nhắm về bức tường người trước mặt phóng tới.
Cự ly hai bên ngày càng được thu hẹp lại, Hoa Lân ngưng tụ toàn thân công lực, chuẩn bị bổ ra một kiếm mãnh liệt về phía trước. Nhưng trong lúc đang lao tới, đột nhiên lại tỉnh ngộ, cho dù mình tận lực dùng một kiếm bổ vào bức tường người sắt đó, nhưng rồi các bức tượng bên cạnh sẽ tức thì hợp lại, như vậy mình khó mà trụ vững. Đến lúc đó chỉ sợ cũng không còn sức lực mà xoay chuyển được nữa. …… Trừ phi mình dùng một kiếm mà hủy đi cả bức tường. Điều này có thể không nhỉ?
Thời gian gấp gáp, Hoa Lân đột nhiên nhớ tới chiêu Phân Thân Trảm, cũng đồng thời nhớ tới chương mười hai của "Phạm Mật Tâm Kinh" là "Phân thân thuật". Vì vậy trong đầu lập tức xuất hiện một ý niệm, nếu như chính mình đồng thời bổ ra ba đạo "Phân Thân Trảm", nhất định sẽ làm tan rã bức tường người phía trước. Nhưng làm sao có thể một lúc có thể thi triển ra ba đạo "Phân Thân Trảm" đây?
Hoa Lân đâu có nhiều thời gian suy nghĩ, cơ bản cũng không hiểu phương pháp để thi triển, trong đầu lúc này khẩu quyết của Trữ Tiêm Tuyết lại hiện lên rõ ràng từng chữ: “Thần ngưng ngoại thân, bản thể đi vị, tập khí đãi phát, thân ngoại hóa thân ……”
Hoa Lân đột nhiên thấu hiểu, tâm trí sáng suốt lạ thường, lập tức nhảy lên cao đồng thời hét lớn: "Phân …… thân …… trảm!"
Thân thể Hoa Lân trong không trung như bị cắt rời ra, thật kinh khủng đã hình thành ba đạo nhân ảnh, hóa thành ba màn sáng màu đỏ, chém thẳng vào bức tường người ở trước.
Chợt nghe "Oanh" nổ ra một tiếng, bóng người tung tóe, bức tường người cao năm trượng đã bị chấn vỡ. Ở chỗ bị vỡ ra, kiếm quang liền xuyên qua, trên mặt đất kinh khủng đã tạo thành ba cái khe. Hoa Lân chớp ngay cơ hội, nhoáng lên một cái đã bay qua được bức tường người rồi tiếp tục bay qua đụn cát. Nhưng không để hắn có cơ hội nghỉ ngơi, phía trước liền vang lên đồng loạt tiếng cung tên "Sưu sưu sưu sưu ……". Vô số mũi tên phóng tới, nhưng một màn đen ập xuống, nhất thời che kín không gian phía trước mặt.
Hoa Lân tức giận nghiến răng, gầm lên một tiếng, rồi lao thẳng tới các phi tiễn, mũi kiếm trong tay trực chỉ về trước, liền hé mở ra không gian, kiếm khí cường đại tạo thành một mặt quang thuẫn trong suốt, tức tốc xông về các mũi tên phía trước, lao thẳng đến doanh trận của các cung thủ. Chỉ nghe vô số mũi tên xạ qua bên tai kêu lên "Hô hô"... Tuy nhiên, lúc này ở sau lưng lại truyền đến một tràng âm thanh vang dội. Hoá ra, ở phía sau các pho tượng đang truy sát tới, vô tình lại bị các mũi tên của phía mình bắn rớt trên mặt đất, nhất thời ngã xuống một mảng lớn.
Nói thì chậm, lúc này Hoa Lân đã tiến vào ngay trước trận địa cung thủ, hoành kiếm quét ngang, phẫn nộ quát: "Giết!"
"Tranh tranh tranh tranh ……"
Cung tiễn thủ nhất thời ngã xuống một tảng lớn, đại trận vốn chỉnh tề giờ nhất thời bị Hoa Lâm khuấy đảo làm cho long trời lở đất.
Sau một hồi, Hoa Lân rốt cục cũng thoát khỏi trùng vây, cảm giác như mình vừa đi quỷ môn quan một chuyến.
Hắn chạy vội về phía trước được vài dặm, đã thấy ở đường biên ở xa xa có vài người đang đứng lo lắng. Bọn họ thấy Hoa Lân chạy tới, liền vội vàng chạy tới đón. Điện chủ ngó Hoa Lân trên người áo quần đều tả tơi, vì vậy ân cần hỏi: "Hoa công tử, ngươi có bị thương không?"
Hoa Lân dừng lại, thở hổn hển nói: "Hắc hắc …… May thật, may thật! Ta chẳng những không có chuyện gì, ngược lại trong lúc vô tình đã học xong tuyệt chiêu cực kỳ uy lực. Thật là chẳng uổng công sức bỏ ra!"
"Tuyệt chiêu ư?" Tất cả mọi người đều có chút nghi ngờ. Tuy nhiên nhìn lại Hoa Lân, thấy hắn thần tình kích động, xem ra không giống gạt người cho nên không khỏi nổi lên ý kính phục.
Hoa Lân lại đột nhiên hỏi: "Điện chủ, các ngươi có tìm được thi thể bọn Si Chánh không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đột nhiên trở nên một mảnh trầm mặc, trên mặt đều lộ ra vẻ bi tráng. Điện chủ liền than thở: "Ai …… Ngươi đến xem đi, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra!"
Hoa Lân đi theo bọn họ trở lại “Trần Phong Trận” ……
Chỉ thấy mặt đất đặt nằm chỉnh tề sáu cổ thi thể. Chu Hạo cùng Lý Mộng Lan đang đứng ngây ngốc nhìn, phảng phất như không tin vào chính mắt mình nữa.
Hoa Lân nhìn vào, cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, hoảng sợ nói: "Họ …… bọn họ làm sao vậy?"
Vốn là trên mặt đất các thi thể đều trở nên cứng rắn như thép, ngoài da phảng phất như được phủ bằng một lớp khôi giáp. Hoa Lân ngồi xổm xuống, dùng ngón tay gõ vào trên gương mặt một thi thể, liền nghe truyền đến âm thanh "đương đương đương" của sắt thép. Hắn liền hoảng sợ nói: "Làm sao mà thì thể lại cứng ngắt như thế này?"
Chu Hạo nghe vậy, chỉ có thể cười khổ một tiếng, liền cầm ống quần một thi thể nâng lên rồi nói: "Ngươi xem đây, bọn họ hai chân cũng đã hoàn biến thành sắt thép. Các ngươi xem đây ……" nói xong cầm kiếm chém xuống, chỉ nghe "Đương" một tiếng vang lên, trên bề mặt cũng chỉ lưu lại một vết kiếm mờ nhạt mà thôi.
Hoa Lân chỉ cảm thấy sống lưng như ớn lạnh, không thể tin nổi nói: "Ta cũng không thể nghĩ ra được “Thần Binh Trận” lại tà môn đến thế, mặc nhiên lại có thể biến một cơ thể huyết nhục thành pho tượng cứng ngắt. Nếu chúng ta đến chậm một bước, chỉ sợ cũng … không tìm được bọn họ rồi. Ài ……"
Thượng Chí Dũng cũng buồn bả nói: "Mê Tiên Trấn trải qua trận này, giờ chắc cũng chỉ còn lại có một ít tàn binh yếu nhược, cũng…không biết có thể đứng dậy nổi không.". Hoa Lân nghe vậy, cũng cảm thấy buồn bã không thôi.
Điện chủ quay đầu về phía Hoa Lân nói: "Có lẽ chúng ta còn một cơ hội cuối cùng, đúng không Hoa thiếu hiệp?!"
"Ân ……" Hoa Lân chỉ kêu khẽ lên một tiếng, cũng không trả lời.
Mọi người chung quanh đều kỳ quái nói: "Điện chủ, cơ hội cuối cùng này là gì vậy?"
Điện chủ bĩu môi nhìn Hoa Lân rồi nói: "Các ngươi hỏi hắn đi! Có lẽ hắn có biện pháp đưa chúng ta thoát khỏi trận pháp……"
Mọi người tinh kích động bừng bừng, lập tức hỏi liền hỏi: "Hoa thiếu hiệp, đây là thật vậy chăng?"
Hoa Lân bất đắc dĩ chỉ có thể nói: "Chuyện này thật tình ta cũng không có nắm chắc. …… Nếu các ngươi đồng ý theo ta tiến vào, vậy tuyển ba người cùng đồng hành với ta. Cụ thể như thế nào, cứ hỏi ý kiến điện chủ các người."
Nói xong, Hoa Lân xoay người đi ra xa, để cho bọn họ tự bàn bạc.
Mọi người Mê Tiên Trấn liền lập tức bàn bạc, sau một hồi thương nghị, rốt cục chọn ra ba cao thủ cùng với Hoa Lân đi trước. Một người là "Song kiếm" Trịnh Sĩ Trùng, một người thân hình cao lớn chính là Đỗ Bôn Lôi, cuối cùng là một thanh niên cao thủ tên là Hàn Phi Nguyên. Đương nhiên, điện chủ Lôi Hinh Đình cũng đi theo.
Sau khi đã tuyển xong người, điện chủ lập tức giương giọng nói: "Hoa thiếu hiệp, xin mời ngươi lại đây một chút, chúng ta muốn nghiên cứu lại bản đồ một lần nữa."
Hoa Lân bất đắc dĩ, lấy ra "Tầm bảo đồ", mở ra đặt trên mặt đất nói: "Từ nơi để tiến đến “Phần Tiên Trận”, tổng cộng chúng ta phải trải qua mười chín cái đại trận. Chúng ta đầu tiên phải trở lại Thần Binh Trận, sau đó lặng lẽ từ hướng bắc tiến vào, rồi cứ một đường hướng bắc tiến tới. Theo thứ tự sẽ trải qua: Lôi Quang Trận, Bách Hoa Trận, U Minh Trận, Cự Thạch Trận, Tuyệt Sát Trận, Tam Bài Trận…… rồi sẽ đến Phần Tiên Trận. Nói thật, theo ta thấy để các ngươi còn sống được mà thoát ra là một cơ hội thật xa vời mong manh, mong các ngươi suy tính lại cho kỹ rồi sau đó tiến hành."
Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên cũng đều nhìn nhau cười, rồi khí khái nói: "Sanh tử hữu mệnh, chúng ta đã hiểu thông rồi, Hoa thiếu hiệp không cần lo lắng. Cho dù chúng ta tất cả đều hy sinh, xem như đây cũng là một hy vọng mỏng manh cuối cùng của Mê Tiên Trấn."
Điện chủ cũng bước lên một bước, nghiêm túc nói: "Hoa công tử xin cứ yên tâm, mọi việc hậu sự chúng ta đã an bài thỏa đáng. Còn lại năm người, do Chu Hạo dẫn đầu, lập tức trở về Mê Tiên Trấn. …… Về phần chúng ta, đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. Không biết Hoa thiếu hiệp quyết định như thế nào?"
Hoa Lân thu lại bản đồ, nói như than thở: "Ta cũng không có ý định gì. Đã như vậy chúng ta đi bây giờ thôi?"
Điện chủ lập tức quay về ba người Trịnh Sĩ Trùng, Đỗ Bôn Lôi, Hàn Phi Nguyên ở phía sau nói: "…… Chúng ta lên đường!"
Bọn họ lập tức tay cầm trường kiếm, cùng tạm biệt bọn Chu Hạo, rồi đi theo Hoa Lân, ra đi làm một sứ mệnh nguy hiểm trùng trùng đó là tìm đường để đưa cư dân của Mê Tiên Trấn thoát khốn mấy ngàn năm.
Bọn Hoa Lân vừa mới rời đi, lập tức lại thấy một thân ảnh gầy còm từ xa xa tiến đến. Chu Hạo cùng Thượng Chí Dũng đồng thời sửng sốt, hưng phấn kêu lên: "Mạc hộ pháp, ngươi sao lại đến đây?"
Đúng vậy, từ khi xung đột với Hoa Lân, rồi bỏ ra đi riêng chính là Mạc Dạ Thiên. Hắn bước nhanh tới bên cạnh Thượng Chí Dũng, làm bộ quan tâm hỏi: "Thượng huynh đệ, ngươi làm sao lại bị thương? Không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"
Thượng Chí Dũng cười khổ một tiếng, nói: "Thương thế của ta không là gì, so với thương thế của Sử Cảnh Chung, ta còn may mắn hơn nhiều."
Mạc Dạ Thiên quay đầu nhìn Sử Cảnh Chung đang nằm hôn mê bên cạnh, tức giận nói: "Ta đã nói rồi, các ngươi để cho Hoa Lân dẫn đường, nhất định sẽ gây nên thương vong thê thảm. Chỉ tiếc điện chủ hết lần này tới lần khác không tin."
Thượng Chí Dũng lắc đầu nói: "Hộ pháp, ngươi nói oan cho Hoa thiếu hiệp rồi. Nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, sợ rằng bọn ta tất cả sẽ chết ở đây."
Mạc Dạ Thiên ánh mắt hàn quang chợt lóe, nhưng liền vội thu liễm. Làm bộ như hiểu ra vấn đề, nói: "Thật vậy không? xem ra ta đã nghĩ oan cho hắn. …… Được rồi Thượng huynh đệ, điện chủ bọn họ đi đâu vậy? Vì sao bỏ lại các ngươi?"
Thượng Chí Dũng sửng sờ, đột nhiên hưng phấn nói: "Ai nha, quên nói cho ngươi biết, Mê Tiên Trấn chúng ta xem như được cứu rồi."
Mạc Dạ Thiên nheo mắt, hỏi: "Có phương pháp rồi à?"
Thượng Chí Dũng lớn tiếng nói: "Chúng ta cũng vừa mới biết được, Hoa thiếu hiệp trong tay có Tầm bảo đồ. Nghe nói chỉ cần tìm được Ảo Quang Kính, hắn sẽ có biện pháp đưa chúng ta rời đi. Ai …… chỉ tiếc là ta đang bị thương, đáng tiếc phải bỏ qua một sự kiện trọng đại của đời người."
Mạc Dạ Thiên lập tức hỏi: "Bọn họ định đi đâu vậy?"
Thượng Chí Dũng do dự, lo lắng không biết có nên nói sự tình cho hắn hay không.
Mạc Dạ Thiên thấy thế, đột nhiên cảm thán nói: "Ài …… hảo huynh đệ, bổn tọa đang hối hận không yên, đáng ra không nên tách khỏi Mê Tiên Trấn chúng ta. Ngươi có thể nói cho ta biết hay không, bọn họ muốn đi nơi nào, để ta đi theo âm thầm hiệp trợ. Nếu ta lập công lớn, lúc đó sẽ có cơ hội trở lại Mê Tiên Trấn. Ngươi ……?"
Thượng Chí Dũng cuối cùng cũng mềm lòng, gật đầu nói: "Vậy được rồi! Thêm một người, thêm một hy vọng thành công. Hy vọng ngươi nhanh đuổi theo bọn họ."
Nói xong, hắn liền đem toàn bộ sự việc nói ra một lần. Dù sao, Mạc hộ pháp vẫn đối với Mê Tiên Trấn một lòng trung thành chánh trực, cho tới bây giờ cũng không có phạm sai lầm gì lớn.
Mạc hộ pháp sau khi hiểu được ý định của Hoa Lân, lập tức xoay người đi xa, còn nói vọng lại: "Đa tạ! Mạc mỗ sẽ dựa theo lịch trình này mà đuổi theo, hẹn tái ngộ."
Tất thảy mọi chuyện đều không lọt qua mắt Chu Hạo, hắn thấp giọng nói: "Ta cũng không biết sao, nhưng cũng cảm thấy có chút không ổn."
Thượng Chí Dũng thắc mắc hỏi: "Sao lại không ổn?"
Chu Hạo lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là nghĩ được Mạc hộ pháp hôm nay có gì không bình thường."
Thượng Chí Dũng tỏ ra hoài nghi nói: "Thật ư? Có thể hắn không nỡ rời xa điện chủ, cho nên muốn quay lại."
Chu Hạo chỉ một mực yên lặng……
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Tiên Duyên
Phiêu Ẩn
Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn
https://isach.info/story.php?story=ngoc_tien_duyen__phieu_an