Chương 313: Xuân Khuê
ối với ý định của lão Hoàng đế muốn để quận chúa lấy chồng xa đất Hung Nô này Triệu Tử Văn dĩ nhiên là biết lão không thực tâm muốn như vậy. Hắn thầm nghĩ, chuyện kết thân cùng với Hung Nô cũng là để làm hòa hoãn hơn cục diện giương cung bạt kiếm với bọn chúng lúc này. Dù sao thì bây giờ việc đoạt vị của Bát Hoàng tử vẫn chưa thành, nguyện vọng của lão Hoàng đế chính là phải để cho Bát Hoàng tử lên ngôi. Cho nên làm sao có thể quản đến chuyện sống chết của một tiểu quận chúa chứ?
Có lẽ còn tại vì lúc trước lão Hoàng đế đã đồng ý kết thân với Hung Nô nữa. Kim khẩu đã mở ra, há có thể thu hồi lại được?
- Triệu tiểu ca, tiểu ca có biết hôm nay là ngày mấy rồi không?
Tô Thức đẩy cửa màn xe ra, nhìn phong cảnh bên ngoài cười ha hả hỏi.
Triệu Tử Văn cảm thấy ngạc nhiên, sau đó hắn lập tức bừng tỉnh:
- Hôm nay chính là ngày thi Hội ở kinh sư à?
Đêm qua các vị tiểu thư đã nói với hắn rằng sáng nay Hạ Văn Đăng sẽ đi thi. Sáng nay Hạ Bình cùng với Bảo Nhi đã tới Hàn Lâm Thư Viện trông nom vị thiếu gia không thích đọc sách này, chỉ sợ gã nhất thời sợ quá mà bỏ chạy mất.
Triệu Tử Văn lơ đãng đẩy màn xe ra, chỉ thấy ở bên ngoài từng dòng người đi. ngựa xe như nước, thật là náo nhiệt. Miếu Khổng to lớn từ từ hiện ra trước mắt hắn. Địa điểm thi chính là ở Miếu Khổng, nơi này chính là chỗ các tài tử khắp miền Nam Bắc tụ hội. Quy củ này bắt đầu được tiến hành từ thời Tần Thủy Hoàng, trong cái thế giới này Khổng Thánh Nhân chính là người mà được cả thiên hạ sùng kính.
Thi Hội ở kinh thành chỉ cách hai tháng so với thi Hương. Vào mùa xuân, ở trong kinh thàn tập trung những sĩ tử, cạnh tranh còn bi tráng hơn nhiều so với thi đại học, thậm chí còn có thể so sánh với cảnh thiên binh vạn mã qua cầu độc mộc. Chỉ vì năm nay ở kinh thành phát sinh ra nhiều chuyện cho nên kỳ thi mùa xuân đã bị trì hoãn cho tới tận bây giờ.
Hôm nay chính là ngày đầu tiên. Lễ bộ đang chuẩn bị thỉnh thượng dụ, tế trời đất và bái Khổng Tử. Rất nhiều nghi lễ rườm rà được diễn ra, thời gian mở thi cũng không còn sớm nữa, ở trên đường lúc này từng nhóm sĩ tử đang tiến vào trong phòng thi.
Triệu Tử Văn nhìn những sĩ tử vai mang hành lý, văn chương tới Miếu Khổng thì vô cùng hiếu kỳ. Hắn đã từng chứng kiến những kỳ thi đại học, trung học lớn nhỏ nhưng chưa từng thấy qua kỳ thì này cho nên hiếu kỳ cũng là điều dễ hiểu.
Các thành thị ở Đại Kinh đều có xây dựng Miếu Khổng. Miếu Khổng đã trở thành nơi để các học sinh khắp nơi khổ luyện học hành, đồng thời cũng là địa điểm để tổ chức thi. Miếu Khổng ở kinh đô dĩ nhiên là địa điểm thi lớn nhất cả nước. Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn thì thấy ở trên cửa lớn có một tấm biển viết bốn chữ vàng “Vạn thế sư biểu” thật to.
Địa điểm thi ở Khổng miếu này tuy lớn nhưng vẫn không thể chứa nổi thí sinh khắp cả nước. Lúc này người tổ chức thi đã làm những hàng rào gỗ bao vậy quanh khu vực thi rồi dùng vải che lại, phái binh lính canh gác nghiêm cẩn.
- Triệu tiểu ca, ngươi nhìn xuống một chút đi.
Thấy Triệu đại nhân lộ vẻ hiếu kỳ, giống như là chưa từng thấy bao giờ. Tô Thức không khỏi buồn cười, vui vẻ nói.
Thấy thần sắc của Tô lão đầu đang phải nín cười như vậy, Triệu Tử Văn khẽ đỏ mặt, hơi tức giận nói:
- Chẳng lẽ bây giờ không cần đến phủ Bát Hoàng tử để gặp Hoàng thượng hay sao?
Tô Thức giảo hoạt gật đầu, cười nói:
- Hoàng thượng bây giờ đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương. Người bảo đại nhân ở phủ Bát Hoàng tử chờ người, cho nên chúng ta tới muộn một chút cũng không sao.
Hóa ra là như vậy, khó trách Tô Thái sư không lo lắng gì cả. Triệu Tử Văn nói với phu xe:
- Phu xe, dừng xe lại.
Xe ngựa vừa dừng lại hắn đã nhảy xuống, đi tới Miếu Khổng. Miếu Khổng đã chuẩn bị bắt đầu kỳ thi hội. Sĩ tử tham gia kỳ thi đã đến đông đủ, dòng người cũng trở nên vô cùng thư thớt. Những tướng sĩ canh giữ cho Miếu Khổng nghiêm chỉnh đứng bảo vệ. Tô Thức vẫn ngồi trong xe như cũ. Ông không có hứng thú với mấy chuyện này. Ông đang chờ tới khi Triệu tướng quân tham quan chán rồi sẽ dẫn hắn đi gặp Hoàng thượng.
- Đại ca, Tử Văn.
Hai âm thanh oanh oanh yến yến vang bên tai Triệu Tử Văn. Chỉ thấy ở cách đó không xa, Hạ Vũ Tình, Hạ Bình cùng với Bảo Nhi thanh tú động lòng người đang đứng trên cầu đá gọi hắn.
Hắn vốn tưởng rằng ba cô nàng này đã rời đi, không ngờ bây giờ vẫn còn ở nơi này.
- Văn Đăng chưa đi vào trong sao?
Triệu Tử Văn đi về phía ba vị tiểu thư như ngọc như hoa kia, khẽ cười nói.
- Vừa rồi thiếu gia chết đi sống lại cũng không chịu vào, may mà có tiểu thư ở đây!
Hạ Bình hé bờ môi anh đào lên, tức giận nói.
Tính tình Hạ thiếu gia này như thế nào, Triệu Tử Văn sao lại không biết chứ? Đối với chuyện đọc sách, Hạ thiếu gia này hoàn toàn không có hứng thú.
- Tử Văn, tại sao chàng lại đến đây, có phải là tới xem Văn Đăng không?
Hạ Vũ Tình đưa đôi mắt xanh biếc nhìn hắn nói. Nhớ tới đêm qua mình cùng với tên xấu xa này triền miên với nhau, khuôn mặt của nàng khôg kìm được đỏ bừng lên, vô cùng kiều diễm động lòng người.
Triệu Tử Văn cười hắc hắc nói:
- Không phải ta đến đây để đón ba vị phu nhân về nhà hay sao?
Người duy nhất chưa từng “tiếp xúc thân mật” là Hạ Binh nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, nàng gắt giọng:
- Ai là phu nhân của huynh, huynh vẫn còn chưa đưa người ta qua cửa.
Các vị phu nhân khác thấy Triệu đại nhân mồm miệng sàm sỡ thì không khỏi ửng đỏ cả khuôn mặt, nhìn hắn đầy oán trách. Sau khi mở miệng mời ba vị tiểu thư hồi phủ, Triệu Tử Văn lại cùng với Tô Thức ngồi trên xe bàn chuyện chính sự. Hắn vừa định mở miệng thì thấy một sĩ tử mang hành lý chạy vội đến cửa trường thi. Sĩ tử này người đầy mồ hôi, cúi đầu thấp xuống tựa như là trốn tránh ai vậy. Gã giơ thiếp vàng lên hoảng loạn nói:
- Vệ binh đại ca, tiểu đệ tới chậm, lại đi nhầm trường thư, chậm thời gian một chút. Xin vệ binh đại ca du di cho tiểu đệ vào bên trong!
Triệu Tử Văn hiếu kỳ nhìn thì thấy một trong bốn tên canh giữ cửa khẽ vung cờ trong tay nói:
- Kỳ thi Hội lớn như thế này mà cũng đến trễ à? Đến trễ thì ở lại ba năm, bọn ta cũng không dám để cho ngươi vào.
Thấy tên lính này xử lý như vậy Triệu Tử Văn rất đồng ý. Kỳ thi đại học bình thường nếu như đến muộn cũng không được vào thi. Cái tên sĩ tử này thật là bất cẩn, kỳ thi trọng đại như vậy, mà cũng có thể đến muộn hay sao?
Sĩ tử này đã vã mồ hôi ra khắp người, vừa cầu khẩn vừa than thở:
- Các vị vệ binh đại ca, tiểu sinh mười năm cực khổ đọc sách không ngừng chính là vì thời khắc này. Không dám nói dối các vị đại ca, tiểu sinh đêm qua học tới tận canh ba sáng, sáng sớm hôm nay cũng chỉ chợp mắt được có nửa canh giờ.
Cái tên sĩ tử này thân hình thô kệch, trông có vẻ rất khỏe mạnh. Lý do hắn ngủ quên có vẻ rất có lý. Chỉ là đối với mấy vệ binh này mà nói, vô lý hay có lý cũng như vậy, ai bảo ngươi ngủ quên làm gì?
Triệu Tử Văn nhìn sau lưng sĩ tử này thì bỗng có cảm giác quen thuộc. Mà Bảo Nhi khi nhìn vào đôi mắt của gã thì toàn thân chấn động, bàn tay nhỏ của nàng khẽ nắm lại, nàng cắn chặt hai hàm răng ngà, nhẹ nhàng giật tay áo của đại ca nói:
- Đại ca, là hắn.
- Bảo Nhi, vị sĩ tử này muội biết sao?
Hạ Bình nghiêng cái đầu nhỏ, kỳ quái hỏi.
Triệu Tử Văn thấy thần sắc Bảo Nhi như vậy thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Đây không phải là anh vợ Lý Thiên Chính của ta hay sao? Gã ở trong nhà cực khổ đọc sách, Bảo Nhi cũng chính là người chăm sóc gã. Năm nay gã tiến kinh để dự thi, cho nên bây giờ ở kinh thành nhìn gặp gã cũng là điều hợp lý.
Bảo Nhi nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt của đại ca thì biết rằng hắn đã nhận ra Lý Thiên Chính. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ giật giật ống tay áo của Triệu Tử Văn rồi nói:
- Đại ca, huynh có thể giúp người ta một chút không?
Lý Thiên Chính này chính là ca ca ruột của Bảo Nhi. Nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy thân ca ca của mình bị người ta để ở bên ngoài được chứ? Mà nếu như không vào được trường thi thì sẽ uổng phí mất ba năm.
Khi nhớ tới Lý Thiên Chính là người đem Bảo Nhi gả cho tên Tuần phủ khốn kiếp ở Hàng Châu, Triệu Tử Văn cảm thấy thật khó có thể tha thứ cho gã. Hắn tức giận nói:
- Bảo Nhi, chẳng lẽ muội đã quên ca ca của muội ngày đó đã đối xử với muội ra sao ư?
Ca ca thiếu chút nữa đã hại nàng cùng với đại ca vĩnh viễn cách chia. Bảo Nhi từ trước tới nay cũng không hận ca ca mà chỉ cảm thấy thương tâm khi ca ca đối xử với nàng như vậy. Bây giờ thấy ca ca nhiều năm cố gắng như vậy, sắp tới lại giống như là trôi theo dòng nước thì nàng cảm thấy thật không đành lòng.
- Đại ca, Bảo Nhi cầu xin huynh được không? Huynh mau giúp ca ca đi.
Đôi mắt đẹp của Bảo Nhi thấp thoáng ánh lệ. Nước mắt rơi xuống phía dưới, đang thương không thể diễn tả, nàng nắm chặt cánh tay của đại ca rồi nói.
Ny tử này thật thiện lương và ngu ngốc. Triệu Tử Văn thấy dáng vẻ khóc lóc như hoa lê gặp mưa của Bảo Nhi thì lẽ nào nhẫn tâm cự tuyệt. Hắn khẽ gật đầu”
- Chỉ là đừng hy vọng rằng ta nhận hắn là đại cữu tử (anh vợ).
Khuôn mặt Bảo Nhi trở nên ửng đỏ, nàng lau nước mắt cười khúc khích.
- Hóa ra người này chính là ca ca của Bảo Nhi. Tên khốn kiếp này!
Hạ Bình nghe hai người nói chuyện với nhau thì liền lên tiếng. Chuyện khi xưa Lý Thiên Chính đem Bảo Nhi ép gả cho Mã Tuần phủ ở Hàng Châu ai cũng biết, tiểu thư đồng này lẽ nào lại không biết? Nàng không khỏi tức giận nói.
Hạ Vũ Tình lại mỉm cười nói:
- Con người cần phải có lòng khoan dung. Tử Văn, hay là chàng giúp hắn một chút đi!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư nở ra một nụ cười, thật là yêu kiều không gì sánh được. Nàng bây giờ trở nên khoan dung giống như là một thiếu phụ. Triệu Tử Văn thấy vậy thì ngứa ngày, ghé vào tai Đại tiểu thư cười nói:
- Nếu như ta nghe lời nàng thì nàng định ban thưởng ta thế nào.
- Chàng đúng là tên đăng đồ tử!
Đại tiểu thư nghe vậy thì ửng đỏ cả gò má, diễm lệ tựa như ánh bình mình. Nàng khẽ gắt nhẹ một cái, xấu hổ nói.
Siêu Cấp Thư Đồng Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ Siêu Cấp Thư Đồng