Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Đường Đạo Soái
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 317: Lấy Trộm Dạ Minh Châu
V
ũ Mị Nương kiều diễm xinh đẹp, nhìn từ xa giống như một đóa hoa hồng sắp nở, càng nhìn gần càng cảm thấy tươi đẹp vô cùng. Vân Trác cũng là một nhân vật phong lưu tuấn tú.
Hai người đứng cạnh nhau, nhìn từ bên ngoài, quả nhiên là quần anh hội tụ.
Đỗ Hà không biết Vũ Mị Nương tại sao lại đến Dương Châu, nhưng nhìn hai người bọn họ giống như một đôi tình nhân, chẳng biết tại sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy tâm tình không tốt, không khỏi thầm nghĩ:
- Mị Nương tại sao lại xuất hiện ở đây? Người kia là ai, tại sao lại cảm giác chướng mắt như thế!
Nghĩ đến đây, hắn bất giác không nhịn được bật cười, lắc đầu nói nhỏ:
- Không phải ta đang ghen tị đấy chứ!
Đỗ Hà nhìn hai người bọn họ cảm thấy thật sự khó chịu, nhưng nhớ tới thái độ của Vũ Mị Nương đối với vị Trác công tử này cũng thầm mỉm cười, cảm thấy an tâm, giống như trút được một tảng đá lớn trong lòng.
Đỗ Hà biết bây giờ không phải lúc lộ mình, quay người đi ra.
Đài cao nhất của Vọng Giang lâu bốn mặt thông nhau, Vũ Mị Nương và Vân Trác đứng mặt phía nam nhìn Trường Giang ở phương bắc, còn Đỗ Hà từ phía tây quay về phía cầu thang, đi xuống tầng dưới.
Vũ Mị Nương giống như có cảm ứng quay đầu lại nhìn, nhưng không trông thấy bất cứ bóng người nào.
Vân Trác vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu mọi thứ trước mặt với nàng.
Không thể phủ nhận, Vân Trác rất khéo ăn nói, nhưng trạng thái Vũ Mị Nương hiện giờ đã chú định bi kịch của hắn, mặc cho hắn biết ăn nói thế nào, tán hươu tán vượn thế nào, nàng cũng chỉ qua loa ứng đối lại mấy câu, thái độ hoàn toàn không để ý, cho dù bây giờ hỏi nàng Vân Trác lúc trước vừa nói cái gì, nàng cũng không trả lời được.
Nàng không đếm xỉa tới hắn đi về phía tây, bỗng nhiên dưới lầu xuất hiện một bóng lưng vô cùng quen thuộc, Vũ Mị Nương khẽ run rẩy, tinh thần thảng thốt, đang định mở miệng kêu to, bỗng nhiên nhớ tới những ngày này không hiểu tại sao trong mắt mình lúc nào cũng hiển hiện thân ảnh của Đỗ Hà, thân ảnh vừa lóe lên thì làm sao là thật được, tâm tình thất lạc, thản nhiên nói:
- Về thôi!
Vân Trác lắc đầu than nhẹ, thật sự không đoán ra tâm tư của Vũ Mị Nương. Hắn đã được Vũ Thuận nhờ vả, làm sứ giả hộ hoa, ngay lần đầu nhìn thấy Vũ Mị Nương đã giật mình vì vẻ đẹp của nàng, cho dù hắn tìm mọi cách nịnh nọt, Vũ Mị Nương vẫn tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn không thèm để ý, trong lòng cũng cảm thấy buồn bực.
Màn đêm buông xuống, gần rạng sáng.
Đỗ Hà mặc y phục dạ hành, giống như u linh trong đêm đen xuất hiện trên nóc nhà Từ gia, hắn đi lại trên gạch ngói, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Có thễ nhìn thấy, những nơi hiểm yếu của Từ phủ đều có hộ vệ canh gác, nhưng bọn hắn không ngờ Đỗ Hà lại từ trên trời giáng xuống, không phòng thủ nghiêm mật, hoàn toàn không làm gì được Đỗ Hà.
Từ sáng nay, Đỗ Hà đã ghi tạc tất cả bố cục của Từ phủ, đối mặt với phủ đệ rộng lớn này cứ nhắm đúng chỗ mục tiêu mà chạy.
Từ phủ bố trí hoa lệ, có diện tích còn lớn hơn phủ đệ của hắn, nhưng không có tập tục ngồi bắc hướng nam, phòng ngủ của chủ nhân nằm ở mặt phía bắc. Theo hắn biết, Từ Mạn Thành si mê Dạ minh châu giống như võ giả si mê võ nghệ. Võ giả một ngày không luyện võ sẽ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, còn Từ Mạn Thành một ngày không ôm Dạ minh châu, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chuyện này ở Dương Châu người nào cũng biết, cho nên Đỗ Hà mới chú ý đến phòng ngủ của Từ phủ, với tính cách của Từ Mạn Thành, hắn không thể để Dạ minh châu cách mình quá xa.
Đỗ Hà lướt đi trên nóc nhà, né tránh vô số thủ vệ, đứng trên nóc nhà bên cạnh nhà chính Từ gia, từ trên cao quan sát cảnh tượng của nhà chính Từ gia.
Nhà chính Từ gia là lạc viện xa hoa nhất phủ đệ này, có hòn non bộ, hồ nước, thúy trúc, hoàn toàn phù hợp với phong cách của người phương nam. Hiện giờ trong lạc viện tụ tập hơn ba mươi người, còn có người không ngừng tuần tra xung quanh, hộ vệ tuần tra đều dắt đại cẩu hung dữ, người nào cũng châm đuốc, chiếu sáng xung quanh, phòng thủ nghiêm mật.
Đỗ Hà cười:
- Mình đoán không sai nơi này được phòng thủ nghiêm ngặt nhất, có lẽ đây chính là mục tiêu của chuyến đi lần này.
Nhà chính Từ gia là một không gian độc lập, nóc nhà căn phòng Đỗ Hà đang đứng cách nóc nhà chính sáu trượng, cũng tức là 16, 17 mét.
Với khinh công của Đỗ Hà không đủ phi hành qua 16, 17 mét huống chi nóc nhà chính của Từ gia lại cao hơn nóc nhà Đỗ Hà đang đứng, muốn phi hành qua càng khó khăn hơn.
Nhưng chuyện này cũng không làm khó được Đỗ Hà, cơ hội chỉ đến với người biết chuẩn bị, trước đó hắn đã dò xét địa hình, phát hiện tình huống này, vì vậy đã đặc biệt chuẩn bị một sợi dây thòng lòng, toàn thân được bôi mực nước màu đen, hắn quăng dây sang, đầu dây chuẩn xác mắc vào mái hiên phòng đối diện, một đầu dây thừng cột vào một con dao găm, cắm trên mái hiên gian phòng hắn đứng, trong nháy mắt một cây cầu cực nhỏ xuất hiện giữa hai căn phòng, dây thừng màu đen, trong đêm tối, căn bản không thể nhận ra.
Khinh công của Đỗ Hà đã có hỏa hầu nhất định, mặc dù không cách nào phi hành lăng không xa 16, 17 mét, nhưng chỉ cần cho hắn mượn lực, lướt qua 16, 17 mét thật sự dễ như trở bàn tay.
Đỗ Hà đạp trên dây thừng như vào chỗ không người xuất hiện trên nóc nhà chính, dùng sức kéo dây thừng, thu hồi công cụ gây án, xoay người lẻn vào sân thượng lầu hai.
Có lẽ sợ người trông coi biển thủ, trong sân tụ tập ba bốn mươi tên hộ vệ, còn có đại cẩu hộ tống, nhưng trong phòng lại không có bất cứ người nào.
Đỗ Hà ngông nghênh đi vào phòng lớn lầu hai, lập tức bị ánh sáng đặc biệt bên tay trái thu hút.
Đó là gian phòng ngủ lớn nhất, cửa phòng khóa chặt, nhưng từ trong khe cửa lộ ra một tia hào quang kỳ dị, không phải là ánh sáng của ngọn đèn dầu, mà là huỳnh quang màu xanh, đó là ánh sáng do Dạ minh châu phát ra.
Dạ minh châu có nhiều kích cỡ, chủng loại khác nhau, nhưng đều có thể phát ra ánh sáng huỳnh quang, cho nên bất luận có hình dạng như thế nào, màu sắc tản phát ra đều giống nhau.
Hắn trở lại nóc nhà, dựa theo ấn tượng, lặng lẽ mở mái nhà ra, nhất thời một luồng ánh sáng huỳnh quang lóa mắt lóe ra, khiến hắn hoa mắt, âm thầm líu lưỡi. Sau khi ánh mắt bắt đầu thích ứng, tiếp tục nhìn xuống, cảnh tượng hiện ra khiến Đỗ Hà lộ ra lửa giận hừng hực:
- Cái này quá xem thường người rồi!
Chỉ thấy trong gian phòng, trên mặt bàn, trên ghế, bình hoa, bồn cây cảnh, chỉ cần là nơi có thể đựng đồ đều bày biện một viên Dạ minh châu, tính ra số lượng không dưới tám mươi viên, khó trách ánh sáng chói mắt như vậy. Còn ở góc phòng có một tòa núi thịt đang ngáy “phò phò” ngủ say.
Tên hỗn trướng Từ Mạn Thành biết rõ mình sẽ tới, vẫn quang minh chính đại bày biện Dạ minh châu ở đây, không tìm chỗ cất giấu, rõ ràng là xem thường mình.
Trong chốc lát Đỗ Hà cảm thấy mình bị coi rẻ, vô cùng tức giận, trong mắt toát ra nộ diễm, hung dữ nghĩ:
- Được, Từ trân châu, ngươi xem thường ta, hôm nay ta sẽ khiến Từ trâu châu biến thành Từ vô châu.
Kỳ thật Đỗ Hà đã sai lầm, đây cũng không phải Từ Mạn Thành xem thường Đạo soái hắn, mà căn bản không thèm để ý.
Đạo soái Đỗ Hà có lẽ còn có chút danh vọng ở Trường An, nhưng không truyền đến Dương Châu, tất cả dân chúng Dương Châu, từ quan viên đến dân chúng chưa bao giờ biết Đạo soái là thứ gì. Từ Mạn Thành chỉ là vì để ngừa vạn nhất, cho nên mới hạ lệnh giới nghiêm.
Còn về bày biện nhiều trân châu trong phòng như vậy đã trở thành niềm yêu thích của hắn. Chỉ có ngủ trong căn phòng tràn đầy trân châu, Từ Mạn Thành mới có thể ngủ ngon.
Đỗ Hà lặng lẽ nhảy xuống phòng, dùng dao găm nhẹ nhàng đẩy then cửa, ngông nghênh đi vào, lấy công cụ gây án, một bao tải lớn, cất toàn bộ Dạ minh châu trong phòng vào trong bao tải, trong nháy mắt vầng sáng tán đi, căn phòng trở nên tối đen.
Đúng lúc này, trong bóng tối Từ Mạn Thành tựa hồ lật người, hào quang kỳ dị từ trong chăn lóe ra.
Đỗ Hà hiếu kỳ đi tới, xốc đệm chăn lên, lập tức bật cười, thì ra trong lòng hắn còn ôm một viên Dạ minh châu lớn bằng cái bát, viên Dạ minh châu này lớn hơn bất cứ viên nào, ngay cả Đỗ Hà cũng chưa từng nhìn thấy một viên Dạ minh châu như vậy.
Hắn biết rõ trong phòng ngủ của Lý Thế Dân cũng có một viên Dạ minh châu, nhưng không thể so sánh với ánh sáng tuyệt mỹ của viên Dạ minh châu này.
Đỗ Hà trợn tròn mắt, không ngờ Từ Mạn Thành còn có vật báu vô giá như vậy, lẽ nào viên Dạ minh châu này chính là viên lừa gạt từ chỗ Đại hiếu tử Tống Tư Thành?
Không phải chứ, Tống Tư Thành là một người bán mì trên đường, trong nhà làm sao có thẻ có được bảo bối ngay cả trong hoàng cung cũng không có!
Hắn âm thầm kinh hãi, lập tức quyết định không để Từ Mạn Thành lưu lại một viên an ủi, tiện tay lấy viên Dạ minh châu ra, trên ngực hắn còn để lại một tờ giấy, đó là thủ pháp Sở Lưu Hương thường dùng, cũng là thủ pháp Đỗ Hà hắn sử dụng.
- Gian thương mất bảo vật trong mộng. Đạo Soái Đạp Nguyệt Lưu Hương.
Ngay khi Đỗ Hà rời đi không lâu, cái chăn của Từ Mạn Thành bị Đỗ Hà xốc ra, cảm thấy lạnh, tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy không phải gian phòng tràn ngập ánh huỳnh quang, mà là một vùng tối đen sì, đưa tay không thấy được năm ngón, ngẩn ngơ, nhớ tới tờ giấy ban ngày!
- A......
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn thê lương quanh quẩn trên không trung Từ phủ, đâm thẳng vào màng tai người khác.
Tiếng kêu trọn vẹn duy trì 30 giây, sáng tạo ra kỷ lục thế giới.
Trong tích tắc, những người được phép ở gần đó đều bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức, trong lúc nhất thời hơn phân nửa Dương Châu đều vì tiếng kêu thảm thiết này mà rung chuyển.
Tiếng kêu qua đi, Từ Mạn Thành hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là tan nát cõi lòng hay là tức giận quá độ, mà có lẽ là cả hai.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Đỗ Hà, lúc này Đỗ Hà đang nằm trên giường tửu điếm ngủ ngon lành, bên cạnh hắn là hơn 80 viên Dạ minh châu ganh đua sắc đẹp.
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Tây Phương Long thích ngủ trên tiền, thì ra cảm giác ngủ trên đống châu báu quả thật rất thoải mái.
Đây là ý niệm duy nhất trước khi Đỗ Hà chìm vào giấc ngủ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Đường Đạo Soái
Đạo Soái Nhị Đại
Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại
https://isach.info/story.php?story=dai_duong_dao_soai__dao_soai_nhi_dai