Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chích Thủ Già Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 314: Bao Vây Chặn Đánh
M
ấy chục kỵ lập tức xuất động, kỹ thuật cỡi ngựa của bọn họ tinh thông, tả hữu xuất động chặn hết đường của lão giả kia lại.
Tần Phi kẹp hai chân. Xiết chặt lưng ngựa, với tay ra sau lưng gỡ Thiên Mục Thần Cung xuống, bóng lưng của người đang chạy trốn như điên phía trước bị hắn một mực khóa chặt. Tần Phi trên người cũng không mang theo tên. Ngày trước tại Đông Đô, một mũi tên quỷ khóc thần sầu của Đường Ẩn đã chỉ ra cho hắn một con đường vô cùng sáng sủa. Niệm tu chiến pháp chưa từng có hình thức cố định, một mũi tên mang theo vẻ mỹ lệ của sự tàn bạo đến cực điểm, bắn chết hảo thủ đứng thứ hai trong đại nội thị vệ với thế không thể chống đỡ, thật sự làm cho Tần Phi mở rộng tầm mắt.
Dây cung trong tay hắn kéo chặt, trường cung đã thành hình trăng khuyết, chỗ ngón giữa bấu vào dây cung, chân khí lưu động vờn quanh. Đột nhiên, dây cung chấn nổ... Lão giả đang giục ngựa chạy như bay, bỗng nhiên giật mình không ổn, một cỗ chân khí lăng lệ bức người lao đến, mạnh như vũ bão. Lão giả không dám khinh thường, lanh lẹ ở trên lưng ngựa vỗ nhẹ xuống một chưởng, tung người lên, khó khăn lắm mới tránh được 'Mũi tên' này của Tần Phi.
Khí tiễn thế bay không giảm, từ sau gáy con ngựa bay vào, lao ra phía trước trán phá thủng thành một lỗ máu trống hoác. Liệt Mã hí thảm, nặng nề ngã nhào trên mặt đất, run rẩy vài cái, rồi không động đậy được nữa.
Lão giả rơi xuống mặt đất, lạnh lùng quan sát đám kiếm thủ Sát Sự Thính đang vây kín lại, mang giỏ trúc sau lưng dỡ xuống, hai tay chấn động, chiếc áo bào bằng vải bông dày cộm từng khúc bị xé vụn, ruột bông rách như tuyết không ngừng tan tác bay đầy trời.
Tần Phi thét dài một tiếng, tung người lên, cánh tay duỗi ra, năm ngón tay như móc câu chụp vào trán của lão giả.
Chu Lễ Uyên uất nghẹn đến đỏ mặt, hắn bị lão giả kia một chưởng đánh bị thương, mặc dù không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ khi gia nhập Chấp Hành Ty đến nay, hắn còn chưa từng có thất bại chật vật như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội đồng quy vu tận cũng không có. Lão giả trước mắt, tu vi hiển nhiên cao hơn hắn không chỉ một cấp độ. Trông thấy Tần Phi truy đuổi lão nhân kia, Chu Lễ Uyên cắn răng lập tức lao lên trợ chiến.
Một bàn tay có lực giữ chặt đầu vai Chu Lễ Uyên, thân thể hắn sững lại như bị đóng đinh trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.
Nguyên Hâm hờ hững nói: "Sau khi từ Tuyết Nguyên trở về, ta lờ mờ cảm thấy Tần Phi đã không còn như ngày trước. Lão nhân này tu vi không tầm thường, là đối thủ rèn luyện khó mà có được, cứ để cho Tần Phi tự mình nếm thử một chút."
"Ngươi cũng nói lão nhân kia khó đối phó, ngộ nhỡ..." Chu Lễ Uyên lau đi máu tươi trên khóe miệng, oán hận nói.
"Nếu thực sự ngộ nhỡ, chúng ta lập tức ra tay cũng không muộn." Nguyên Hâm biểu lộ vài phần tự tin, trường kiếm của hắn một mực cầm trong tay, hai mắt chằm chằm quan sát hai người giao chiến. Nếu như Tần Phi có biểu hiện thất thế, vị Chấp Hành Ty Đề Đốc đại nhân này lập tức đích thân xuất trận.
Hơn thế nữa, Nguyên Hâm cũng có chút không phục. Trước đây tranh giành vị trí Tổng đốc, chỉ có hắn và Quân Sơn Thủy hai ngươi đối ta đáp (Nguyên văn: 二人转 hát kiểu nhị nhân chuyển). Không ngờ giữa đường ở đâu nhảy ra một Tần Phi, không riêng Dịch lão đầu nhìn hắn thập phần thuận mắt, mà ngay cả những nhân vật lớn như Đường Ẩn, Bàng Chân thậm chí Sở Đế, đều đối với hắn ưu ái có thừa. Mắt nhìn thấy vị trí Tổng đốc dần dần trở nên xa vời, Nguyên Hâm đương nhiên sẽ không hoàn toàn tâm phục, cấp độ bản lĩnh của lão giả trước mắt này hắn hiếm khi được chứng kiến trong đời mình.
Nếu không tính các Đại tông sư đã thành danh, lão giả trước mắt tu vi ít nhất không thấp hơn hai người Trần Hoằng Dận Lưu Nhậm Trọng, thậm chí đối với Liễu Khinh Dương trước khi đặt chân vào cảnh giới Đại tông sư, cũng có sức liều mạng. Nguyên Hâm không trông chờ dựa vào một mình Tần Phi là có thể hạ gục được lão nhân kia, tuy nhiên, để vị quyền Tổng đốc trẻ tuổi miệng còn hôi sữa này hiểu được thiên hạ to lớn, kỳ nhân dị sĩ không thiếu, đả kích mầm mống kiêu ngạo của hắn mới là có lợi.
Tần Phi thân ở trong cuộc sớm đã cảm giác được áp lực vô cùng, lão nhân này trông như đã bước một chân vào quan tài, không nghĩ tới lại khó đối phó như vậy. Động tác của lão cũng không tính là nhanh, nhưng mỗi một kích đều tựa hồ mang theo lực lượng vô cùng khổng lồ, làm cho Tần Phi thập phần khó chịu. Vốn là kịch chiến giữa vùng đất hoang vu rộng lớn, vậy mà thiên địa dường như đã thu nhỏ lại, giơ tay nhấc chân đều phải cố hết sức, dần dần có cảm giác lực bất tòng tâm.
Suy nghĩ của Tần Phi là như vậy, nhưng lão nhân nọ lại là kinh hãi không thôi. Lão nhiều năm chưa từng rời núi, lần này bởi vì thân mang trọng trách, không thể không đến nơi đây. Lão vốn tưởng rằng, thiên hạ ngoại trừ số ít mấy người kia, những người khác căn bản không đáng nhắc đến. Không nghĩ tới, tùy tiện gặp một tiểu tử còn trẻ mà đã lợi hại như vậy.
"Ai cũng cho rằng Hà nhi là nhân tài kiệt xuất trong đời thứ ba, chỉ sợ so với tiểu tử trước mắt này còn có chút không bằng." Lão giả thầm nghĩ trong lòng: "Thiên phú biến thái như thế, chỉ có Lão đại cùng Thập Tam đời thứ hai mới có... Không đúng, lão đại dường như cũng kém hơn một chút, lúc Thập tam ở vào tuổi của hắn, mới có tu vi ngang ngửa như thế... Cũng không đúng, dường như lúc Thập Tam hai mươi tuổi, cũng không lợi hại đến như vậy!"
Lão giả trong lòng âm thầm ngoan độc, một tiểu tử hậu sinh đã lợi hại như thế, đợi một thời gian chẳng phải là tung hoành thiên hạ khó gặp địch thủ? Nếu Hà nhi gặp tiểu tử này, tám chín phần mười là không địch lại! Hôm nay cho dù liều mạng, trước tiên cũng phải đem tiểu tử này giết rồi hẵng hay.
Hắn tâm niệm đã quyết, ra tay tàn nhẫn, chưởng ảnh biến ảo khôn cùng, như hoa rơi tán loạn, chân khí mãnh liệt bám riết chỗ hiểm của Tần Phi.
Chu Lễ Uyên vuốt lồng ngực đang kịch liệt đau nhức khó mà chịu nổi, khàn giọng nói: "Nguyên Đô đốc, xem ra dường như không tốt lắm."
Nguyên Hâm trong lòng âm thầm đắc ý, thiếu niên này bước tiến quá thuận, hôm nay cuối cùng cũng gặp được giáo huấn rồi a? Hắn chuẩn bị chờ đến khi Tần Phi nếm thêm chút khổ sở, mới xuất thủ tương trợ. Ở bên cạnh quan sát trong chốc lát, Nguyên Hâm đối với thực lực lão giả đã tương đối hiểu rõ, tự đánh giá chính mình cùng 30 vị kiếm thủ Chấp Hành Ty có tuyệt đối nắm chắc có thể hạ gục lão.
Tần Phi một quyền quét ra, quyền phong đánh thẳng vào tâm chưởng. Dưới một kích, chân khí cuồng bạo cuốn lên vô số bụi đất. Trong đám tro bụi mịt mù đó, Tần Phi liên tiếp lui về phía sau.
Cái lão đầu chết tiệt! Tần Phi thầm nghĩ, nếu không có ý định gọi thuộc hạ Chấp Hành Ty hỗ trợ, thì chính mình đã đi nước cờ hiểm rồi.
Lão giả bàn chân nhanh như gió, thân hình cực nhanh mang theo một đạo tàn ảnh, bàn tay vô thanh vô tức như quỷ mị từ trong ống tay áo xuất ra, chân khí ngưng tụ giống như thực thể. Nếu bị một chưởng này đánh trúng, Tần Phi không chết cũng biến thành tàn phế.
Tần Phi mím chặt môi, không lùi mà tiến, trầm trọng tiến lên trước một bước, ngực bụng hơi hóp lại, hai tay vòng tròn, đem một chưởng của lão giả vây vào bên trong. Chưởng lực vô cùng hùng hậu chững lại như sa vào vũng bùn...
Tần Phi đau khổ chèo chống, có nỗi khổ trong lòng mà không thể nói ra. Hắn cũng không phải một người sính làm anh hùng, mắt nhìn thấy mình đã khiến lão giả bất động, chỉ cần Nguyên Hâm một kiếm vung lên, nhất định hạ gục lão. Kết quả, hơn ba mươi đôi mắt mở trừng trừng ở một bên mà quan sát, lại không ai có ý định động thủ.
Một chiêu này là khi ở trên Tuyết Sơn, lúc xem Bàng Chân, Liễu Khinh Dương, Dịch lão đầu cùng Giải Linh quyết chiến, Bàng Chân thâm ảo ra tay. Chỉ có điều Tần Phi lặng lẽ biến thành chiêu thức của chính mình, đã tránh cũng không thể tránh, vậy thì mạo hiểm đánh cược một lần.
Lão giả thần sắc đại biến, hoảng sợ nói: "Ngươi làm thế nào mà biết chiêu này?"
Lão vừa mở miệng, Tần Phi lập tức cảm thấy áp lực giảm xuống, nếu làm một phép so sánh, cỗ chưởng lực bất phân thắng bại giữa hai cánh tay giống hệt như thủy triều lui về phía sau. Trong lúc cao thủ so đấu, sao có thể tha thức cho sai lầm như vậy? Cho dù lão gỉa này tu vị thực sự cao hơn Tần Phi, khoa trương như thế cũng chính là đi tìm đường chết. Chưởng lực của chính mình cộng thêm chân lực của Tần Phi cắn trả Khí Hải, chỉ sợ Liễu Khinh Dương lúc còn chưa đặt chân lên cảnh giới Đại tông sư cũng chống đỡ không nổi.
Tần Phi như hình với bóng, đầu ngón tay như kiếm trầm trọng đâm vào khí hải lão giả.
Hết thảy đều kết thúc, thế cục nghịch chuyển, trực tiếp làm cho Nguyên Hâm thấy choáng váng mặt mày. Vừa mới rõ ràng trông thấy Tần Phi sắp chống đỡ không nổi, không hiểu làm thế nào công phu chỉ trong chớp mắt trái lại lại hạ gục lão giả kia? Nguyên Hâm tự biết cho dù toàn lực ra tay, cũng phải hao hết sức của chín trâu hai hổ mới có thể thắng lão giả đó một chiêu nửa thức, không nghĩ tới Tần Phi lại nhẹ nhàng hời hợt thắng như vậy?
Đám kiếm thủ Chấp Hành Ty đưa mắt nhìn nhau, thật sự không nghĩ tới vị Quyền Tổng đốc thiên phú cao không thể với trong truyền thuyết này, tu vi lại lợi hại như vậy...
Tần Phi chính tay hạ gục lão giả nọ, như gió lốc phong bế đại huyệt toàn thân, lập tức khiến lão ngã lăn trên mặt đất, nghiêm nghị quát hỏi: "Ngươi là ai?"
Lão giả cũng không trả lời, ngược lại thì thào hỏi: "Không có khả năng, ngươi làm thế nào biết được một chiêu này?"
Tần Phi tâm tư như điện, một chiêu này vốn học trộm từ Bàng Chân, cũng không thể tính là chiêu thức đáy hòm của Bàng Chân, rơi vào trong mắt người khác chỉ là tầm thường mà thôi. Nhưng cái lão đầu nhi khó đối phó này gặp phải một chiêu đó lại tâm thần đại loạn, vốn chiếm hết ưu thế, kết quả lại cắn trả chính mình. Nếu Lão giả này cùng Bàng Chân không có chút quan hệ nào, đánh chết Tần Phi cũng sẽ không tin.
Một lão đầu cùng Bàng Chân có quan hệ, từ hoang nguyên chạy về thủ đô hành tung khả nghi, gặp phải người của Sát Sự Thính còn tiên hạ thủ vi cường, thiếu chút nữa giết Chu Lễ Uyên, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
"Sát Sự Thính chưa từng xét hỏi mà không tìm được câu trả lời." Tần Phi đè nén khí huyết đang trào lên, bình ổn lại chân khí, tận lực bình tĩnh nói: "Ngươi tuổi tác đã lớn, tu vi lại cực cao, người trong thiên hạ có thể thắng được ngươi tựa như lông phượng sừng lân. Ta hôm nay thắng ngươi, chỉ là may mắn mà thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn nếm đủ loại cực hình của Sát Sự Thính, dày vò đến chết mới chịu sao?"
"Nói cho ta biết, ngươi tại sao biết một chiêu này?" Lão giả dữ tợn nhìn chằm chằm Tần Phi.
Một chiêu này của Bàng Chân xuất phát từ Long gia, mà Long gia võ đạo lại chưa bao giờ truyền ra bên ngoài. Mặc dù Bàng Chân đã bước chân ra khỏi cửa, cũng chưa bao giờ thu đồ đệ, càng không có đem võ đạo Long gia tiết lộ. Trong thiên hạ thật sự có rất nhiều nhà tuyên bố không truyền bí mật tu vi chi đạo, chính thức có thể làm được việc tuyệt đối không truyền ra bên ngoài, chỉ có Long gia một nhà. Bằng không, lão giả chứng kiến một chiêu này, tuyệt sẽ không khiếp sợ như thế, cũng sẽ không vì vậy mà bị bắt vì bị thương.
Lão lo lắng nhất chính là, nếu như một chiêu đó là do Bàng Chân đích thân truyền thụ cho tiểu tử trước mắt này, thì cái bí mật ngàn năm bất truyền của Long gia, coi như đã sáng tỏ.
"Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Tần Phi cười lạnh nói.
"Kiếm!" Tần Phi nghiêm giọng quát.
Chu Lễ Uyên dùng sức đem trường kiếm ném ra. Một đạo ngân quang xẹt qua, Tần Phi nhẹ nhàng phất tay lên, dễ dàng bắt lấy trường kiếm nắm chặt trong tay. Bóng kiếm như điện, thổi tóc tóc đứt, xẹt qua một đường vòng cung hoàn mỹ, trực tiếp đem cánh tay phải của lão giả kia chém xuống.
Máu tuôn ra như suối, lão giả gắng gượng cắn chặt hàm răng, hắn không ngờ người trẻ tuổi này tàn nhẫn như thế, nói chém là chém liền.
"Hỏi lại một lần!" Mũi kiếm chỉ vào cánh tay trái của lão giả, Tần Phi lạnh lùng nói: "Tính cả đầu của ngươi, chỉ còn có thể cho ta hỏi bốn lần nữa. Ngươi còn có bốn lần làm một người kiên cường mà thôi, tự ngẫm lại xem, đợi đến lúc không có tay không có chân mới chịu thua, hay là sớm chịu thua, tốt xấu có thể còn có thể lưu lại một cánh tay trái."
Tần Phi tà ác cười cười: "Đối với rất nhiều lão nhân hữu tâm vô lực mà nói, tay trái chính là bạn đồng hành không thể thiếu của bọn họ."
Lão giả khàn hết cả giọng, chậm rãi thốt ra: "Có gan thì ngươi một kiếm giết ta đi!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chích Thủ Già Thiên
Tuyết Sơn Phi Hồ
Chích Thủ Già Thiên - Tuyết Sơn Phi Hồ
https://isach.info/story.php?story=chich_thu_gia_thien__tuyet_son_phi_ho