Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Ác Ma
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 313: Leo Thác Nước (5)
Đ
ược thủ hạ nhắc nhở thì Nguyễn Đại Dương mới giật mình nhận ra. Quả đúng là như vậy, hai nhóm dò đường một và hai lúc đầu hiện giờ đã bị đống cạm bẫy lúc trước giữ chân hết rồi, bây giờ trong tay hắn chỉ còn lại thành viên của nhóm ba mà thôi.
“Đội trưởng, chúng ta nên làm sao bây giờ”
Nghe thấy thủ hạ tâm phúc hỏi nhưng Nguyễn Đại Dương trầm mặc im lặng không trả lời. Đúng vậy, lúc này hắn lên làm gì bây giờ? Hắn tuy rằng quãng đường còn lại đến thác nước không còn xa nhưng hắn tin tưởng số cạm bẫy ở phía trước chắc chắn còn muốn dày đặc hơn quãng đường mà hắn đã đi nhiều. Nghĩ đi nghĩ lại Nguyễn Đại Dương cắn răng nói:
“Tiếp tục thực hiện phương án cú, chia nhóm ba thành ba nhóm nhỏ. Tất cả những người nào đã thành thạo khống chế và sử dụng nội khí tập trung lại ở nhóm ba còn những người còn lại sẽ phân ra hai nhóm còn lại”
“Đội trưởng, như thế liệu có ổn không?”
Nguyễn Đại Dương đương nhiên biết kế này hiện giờ không ổn bởi nhóm ba lúc trước đều tập trung tất cả những thành viên tinh nhuệ nhất của đội một, nếu lúc này tiếp tục chia nhỏ thì đến khi đến được thác nước mục tiêu nhân số sẽ thiếu hụt làm ảnh hưởng đến thực lực của đội một nhưng mà dù không muốn hắn vẫn phải làm bởi vì phía trước còn một rừng bẫy đang chờ đợi sẵn hắn sa chân bước vào. Nguyễn Đại Dương nhìn thủ hạ cười khổ bất đắc dĩ nói:
“Thế chú còn cách nào khác không?”
Lần này đến lượt người thủ hạ tâm phúc của Nguyễn Đại Dương im lặng không trả lời. Đúng vậy, hắn cũng giống Nguyễn Đại Dương, cũng ý thức được nguy hiểm vẫn còn ở phía trước, chỉ có tiếp tục thực hiện cách chia nhỏ hiện tại mới đảm bảo có thể tiến đến đích được.
Cứ như thế, đội một lại tiếp tục chia nhỏ những thành viên còn lại thành ba nhóm, tiếp tục tiến nốt quãng đường còn lại. Quả nhiên đúng như Nguyễn Đại Dương dự đoán, ở phía trước số hố bẫy, bẫy treo còn muốn nhiều hơn đoạn đường trước. Dù đã có kinh nghiệm từ đoạn đường trước đồng thời cũng hết sức cố gắng tránh né nhưng khi đến được đích là thác nước, đội một lúc này tính cả Nguyễn Đại Dương thì cũng chỉ còn lại có ba mươi thành viên mà thôi.
Nhìn thác nước, Nguyễn Đại Dương ngẫm lại về quãng đường vừa đi mà hắn cảm thấy vã cả mồ hôi. Hắn không ngờ được chỉ một đoạn đường có 10 km mà đã giữ chân được hơn hai phần ba số thành viên của đội một lại. Lúc này Nguyễn Đại Dương coi như mới linh ngộ được sự thâm hiểm của Vương Minh.
Nhìn đồng, Nguyễn Đại Dương ước tính còn khoảng gần ba tiếng nữa mới đến lúc mặt trời lặn, lại nhìn sang hai mươi chín người còn lại mặc dù ngoài mặt trông vẫn cứng cỏi lắm nhưng qua ánh mắt hắn có thể thấy những người này lúc này rất mệt mỏi. Điều này cũng khó trách, mặc dù phương án chia ba nhóm của Nguyễn Đại Dương hoàn toàn đảm bảo an toàn cho những thành viên ở nhóm ba nhưng mà như thế cũng không có nghĩa là mọi người có thể buông lỏng cảnh giác bởi vì không biết liệu trên đường đột nhiên có biến cố gì xảy ra không. Thế nên trong suốt quãng đường gần 10 km vừa qua, tất cả mọi người thần kinh luôn luôn bị kéo căng và tập trung cao độ trong một thời gian vài tiếng đồng hồ thế nên coi như người sắt người thép cũng cảm thấy không kham được huống chi là những thành viên Hắc quân, coi như có nội khí chống đỡ cũng cảm giác chống đỡ được.
Nguyễn Đại Dương lắc đầu, hắn vốn muốn khi đến nơi lập tức tiến lên đoạt ngọn cờ trên đỉnh thác nước nhưng mà thấy tình trạng như thế này của thủ hạ thì hắn biết cho dù hắn biết điều này là không thể vì vậy hắn tập trung mọi người lại ra lệnh:
“Mọi người tập trung nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, sau đó chúng ta tiến hành leo thác”
“Đã rõ”
Tất cả thành viên còn lại của đội một nghe thấy lệnh nghỉ của đội trưởng thì trong giọng nói không giấu được sự mừng rỡ. Đáp một tiếng xong, người thì ngồi thẳng xuống đất, người thì ngả người nằm xuống. Tuy rằng mười phút này rất ngắn nhưng những người ở đây đều là thành viên tinh anh của đội một, đều có thể khống chế và sử dụng nội khí thành thạo, nói chung là đã đạt đến trình độ của một khí giả nên chỉ cần nghỉ ngơi một chút thời gian đấy thôi là thể lực có thể lập tức hồi phục lại trạng thái sung mãn nhất.
Nguyễn Đại Dương ngồi xuống một tảng đá gần thác nước, hắn nhắm mắt lại bắt đầu áp dụng phương pháp hô hấp mà hắn học được từ một chiến hữu khi còn trong quân ngũ. Vì vậy so với các thành viên khác, hắn chỉ cần nghỉ ngơi năm phút là tinh thần và thể lực đã khôi phục lại hoàn toàn.
Mở mắt, Nguyễn Đại Dương đứng dậy, hắn muốn tranh thủ chút thời gian còn lại để nghiên cứu một chút địa hình của thác nước trước mặt này đồng thời cũng muốn tìm ra được một con đường thuận lợi để nhanh nhất leo lên lấy được ngọn cờ đang tung bay phất phới trên đỉnh tháp kia. Bất quá mặc cho hắn nhìn căng mắt, bộ óc hoạt động với công suất tối đa suốt năm phút nhưng hắn vẫn chỉ có thể lắc đầu bó tay chào thua.
Cái thác nước này quy mô cũng không phải là quá mức hùng vĩ, cũng chỉ cao gần chục mét là cùng, nếu so với ngọn núi mà bọn hắn phải leo vào bài tập sáng nay thì đúng là không tính là gì. Bất quá điều khó khăn ở đây dòng nước rất mạnh đồng thời có lẽ do được hình thành từ lâu nên những cạnh đá đã bị thời gian mài nhẵn nhụi, bên trên còn phủ một lớp rêu xanh mượt, cực kỳ trơn trượt. Dựa vào đây, Nguyễn Đại Dương rút ra một kết luận rất bất đắc dĩ: muốn leo lên được ngọn thác này thì chả cần kỹ thuật hay mánh lới gì cả, chỉ đơn thuần là cậy vào sức trâu sức bò, bài huấn luyện leo thác này đơn giản chỉ là xem kẻ nào khỏe mạnh, trâu bò, dẻo dai và có khả năng chịu đựng tốt hơn mà thôi.
Nhưng mà nghĩ đến điều này hắn cũng cảm thấy trong lòng có chút an ủi, dù sao trong bốn đội của Hắc quân thì đội một của hắn thực lực là mạnh nhất nên nếu nói về cái khoản sức trâu sức bò thì coi như chiếm ưu thế hơn ba đội còn lại vì vậy khả năng thành công lấy được ngọn cờ mục tiêu tự nhiên là cao nhất.
“Đội trưởng”
Đôi mắt ngắm nhìn thác nước trước mặt, bộ óc tập trung suy nghĩ nên lúc này đột nhiên ở phía sau lưng truyền đến tiếng người khiến Nguyễn Đại Dương giật mình. Theo bản năng tự vệ lập tức nhảy lùi về phía sau đồng thời xoay người xuất ra một quyền về phía phát tiếng nói.
“Đội trưởng… là em… là em… đừng động thủ”
Nghe thấy tiếng hét này, Nguyễn Đại Dương mới nhận ra người mà hắn sắp đánh chính là tên đàn em thân tín nhất. Hắn cố dừng quyền lại nhưng mà có lẽ hắn nhận ra hơi muộn nên một quyền này vẫn nhắm thẳng vào ngực của người thuộc hạ đấm tới.
Cũng may người thuộc hạ thân tín này của Nguyễn Đại Dương thực lực cũng không kém, tính ra trong đội một cũng chỉ dưới hắn nên một quyền này đấm vào ngực của hắn cũng không gây ra tổn thương gì lớn, cũng chỉ khiến hắn ngực cảm thấy hơi nhói đau, nương theo quán tính mà lùi về sau vài bước mới đứng vững được. Hộc ra một ngụm khí, xoa xoa ngực, hắn cảm thấy rất là ủy khuất và khó hiểu, hắn rõ ràng chỉ có gọi đội trưởng mà thôi chứ có làm gì cái truyền tày trời xúc phạm đội trưởng gì đây mà không nói không rằng đã ban tặng ngay cho hắn một đấm rõ đau vào bộ ngực vì vậy lúc này này ánh mắt của hắn nhìn Nguyễn Đại Dương có chút tức giận
Nguyễn Đại Dương là người có tính chuyên quyền, nói không muốn nói là độc đoán nhưng mà trong tình cảnh như thế này, đối mặt với ánh mắt của thuộc hạ vừa bị hắn vô cớ tấn công thì hắn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, gãi đầu gãi tai tiến đến xin lỗi:
“Xin lỗi chú, tại anh đang mải suy nghĩ nên khi chú gọi làm anh giật mình nên hành động theo bản năng chứ không phải anh cố tình đâu”
Người kia nghe thấy Nguyễn Đại Dương nói vậy thì ngẫm lại cũng thấy hắn lúc đó quả thật là gọi không đúng lúc, cũng không thể hoàn toàn trách Nguyễn Đại Dương vì vậy hắn chỉ có thể tự trách mình đen đủi mà thôi. Nghĩ vậy một bụng oán khí cũng tự tiêu tan đi rất nhiều. Hít thở vài nhịp, cảm giác xương ngực đã bớt đâu nhức, hắn nhìn Nguyễn Đại Dương hỏi:
“Đội trưởng, anh đã nghĩ ra phương án nào để leo lên chưa”
Nguyễn Đại Dương cười khổ lắc lắc đầu nói:
“Anh bó tay”
Hai người tiếp tục trao đổi thảo luận để cùng tìm ra được cách leo lên được cái thác nước này. Rất nhiều cách và ý tưởng được đưa ra những chẳng có cái nào có tính khả thi cả. Bất tri bất giác, thời gian trôi qua thật là nhanh, nhoáng cái đã hết giờ nghỉ. Nếu như không phải có một thành viên của đội chạy đến nhắc nhở chắc hai người vẫn mải mê hăng say bàn luận mà làm lỡ thời gian mất.
“Ai, rốt cuộc thì sức mạnh cơ thể vẫn là phương án tốt nhất”
Nguyễn Đại Dương chốt lại một câu cuối cùng chấm dứt cuộc trao đổi giữa hắn và người thủ hạ thân tín.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Ác Ma
kingbin
Siêu Cấp Ác Ma - kingbin
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_ac_ma__kingbin