Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Khánh Dư Niên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 4 - Chương 52: Thượng Kinh
P
hạm Nhàn lắc đầu cười cười, ý bảo mình không phải là ngại đường đi tịch mịch. Hắn biết, từ khi mình bình thường đều ở trong xe của Ti Lý Lý, trong mắt những người này, chỉ sợ mình không thể thoát được hai chữ phong lưu rồi. Cân nhắc một chút, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi nói:
-Đã đi nhiều ngày rồi, hơn nữa trên đường quan đạo này, tốc độ cực nhanh, hẳn là đã vượt quá một nửa quãng đường tới kinh đô Bắc Tề rồi, dường như lãnh thổ có chút rộng lớn.
Nhất thời trong xe ngựa rơi vào trạng thái trầm mặc quái dị.
Hồi lâu, Lâm Tĩnh mới vừa cười vừa nói rằng:
-Không sai, tuy rằng năm ngoái nước ta đoạt được một lượng lớn đất đai của Bắc Tề. Nhưng nếu như luận theo lãnh thổ cùng nhân khẩu mà nói, Bắc Tề chính là thiên hạ đệ nhất. Chỉ là quanh năm nội loạn, dân tâm chi lìa, cho nên mới không phải là đối thủ của chúng ta.
Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, nghĩ thầm nếu như Bắc Tề có thể phấn chấn lên, chỉ sợ quốc gia mình sinh sống từ nhỏ kia, sẽ gặp phải chút phiền phức. Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy Cao Đạt trầm giọng nói bên cạnh:
-Như vậy xem ra, còn rất nhiều mảnh đất rộng lớn nữa cần chúng ta tới đánh chiếm à.
Cao Đạt này cực kỳ ít lời, mấy ngày nay không hề phải phụ trách nhiệm vụ áp giải Tiếu Ân, mỗi khi nói ra đều rất ngắn gọn, nhưng cực kỳ có cảm giác sai lầm, tràn đầy hài hước. Phạm Nhàn không khỏi bật cười, nghĩ thầm quan viên Khánh quốc, dưới hai mươi năm liên tiếp thắng trận quả nhiên đã bồi dưỡng một loại tự tin vô cùng đáng sợ.
Mà Vương Khải Niên ở bên cạnh cũng cười khổ nói rằng:
-Ta nói Cao đại nhân, ngài cũng không cần phải sặc mùi đao thương thế chứ.
…
Sứ đoàn dọc đường đi đều dừng lại ở các trạm dịch của Bắc Tề, rất ít khi tới thành trấn lớn nhỏ trú chân. Khánh quốc sứ đoàn có vẻ không vui nhưng thấy quan viên đối phương lại cẩn thận tiếp đãi, ân cần phụng dưỡng, cũng không thể nói cái gì không tốt. Mọi người đều rõ ràng, lần hiệp nghị này, Bắc Tề đã rất mất mặt rồi, tự nhiên không có ý để cho toàn bộ bách tính Bắc Tề nhìn thấy sứ đoàn nam triều nghênh ngang đi lại trong thành.
Thế nhưng trên đường tất nhiên sẽ gặp phải một vài bách tính bình thường. Phạm Nhàn thật ra là một người rất hiếu kỳ:
-Vì sao những người dân Bắc Tề này nhìn qua lại không hận chúng ta, ngược lại trong ánh mắt nhìn chúng ta lại mang theo một chút miệt thị cùng khinh thường, thậm chí còn một chút đồng tình?
-Trong mắt những người dân Bắc Tề, chúng ta dù sao cũng là mọi rợ phương nam, thuộc về đối tượng cần được khai hóa.
Lâm Tĩnh mỉm cười đáp:
-Về phần chiến tranh giữa hai quốc gia, tất nhiên là hoàng thất Bắc Tề gắt gao phong kín, tuy rằng người dân phương Bắc biết Khánh quốc hôm nay cường thịnh vô cùng, nhưng trong lòng vẫn có chút coi thường chúng ta.
Phạm Nhàn lắc đầu than thở:
-Che một miếng vải đen thì mình không sợ tối.
-Bắc Tề dù sao cũng là tiếp theo của Bắc Ngụy. Bọn họ cho rằng mình mới là thiên hạ chính thống, tự nhiên đối với quốc gia bên cạnh có chút không vừa mắt.
Đây là nói thật, tuy rằng Bắc Ngụy hai mươi năm trước đã diệt quốc, nhưng quái vật đã chiếm giữ một lượng lớn đất đai trên đại lục này, vẫn là bóng ma hướng tới những quốc gia nhỏ chung quanh, thật sự là một quốc gia mạnh mẽ nhất. Còn cái loại uy thế của triều đình man di bốn phía, vẫn tồn tại trong lòng những người dân phương Bắc. Cho nên bọn họ vẫn cho rằng, Bắc Tề vẫn còn vinh quang như năm nào, bọn họ vẫn là con dân của cường quốc đệ nhất thiên hạ. Khi đối đãi với con dân quốc gia khác thì có thói quen cằm hơi hơi giơ lên, ánh mắt nhẹ nhàng rủ xuống, hiện ra vẻ khoe khoang, xót xa, cùng tự tôn.
Mọi người đều nguyện ý sống trong quá khứ, đương nhiên, quan viên Bắc Tề đã sớm biết thế giời này thay đổi rồi, điểm này có thể thấy được trên nghi lễ đón tiếp của bọn họ đối với sứ đoàn Khánh quốc.
-Còn có một điểm rất trọng yếu nữa.
Lâm Tĩnh tiếp tục phân tích nói:
-Bắc Tề kế thừa phần lớn ranh giới cùng quan viên của Bắc Ngụy, cho nên người đọc sách trong thiên hạ trên cơ bản đều tôn sùng Bắc Tề là chính thống, đạo văn học là ở Bắc Tề, cái này không sai biệt lắm. Hàng năm lúc kỳ thi mùa xuân diễn ra, khoa cử của Bắc Tề so với kỳ thi mùa xuân của chúng ta còn náo nhiệt hơn nhiều, những tài tử của các quận Bắc Tề không ngừng tập hợp ở thượng kinh, ngay cả những người đọc sách ở Đông Di thành cũng không quản nghìn dặm xa xôi chạy tới thượng kinh này.
Vương Khải Niên ở bên cạnh nói xen vào:
-Không sai, thậm chí ngay cả những người đọc sách của Khánh quốc ta, mấy năm trước cũng có nhiều người tới thượng kinh tham gia khoa cử.
-Hoang đường!~ Phạm Nhàn cười mắng:
-Lẽ nào người Khánh quốc còn có thể có chức vị ở Bắc Tề?
Lâm Tĩnh cười khổ nói:
-Cái này tất nhiên là không thể, chỉ là người trong thiên hạ dường như đều nhận ra điểm này, cho nên tài tử chỉ cần trong kỳ thi mùa xuân ở Bắc Tề có thể nhập vào tam giáp, ở bất luận quốc gia nào trên đời, đều có được tư cách nhận chức vị cho mình. Điểm này ngay cả kinh đô Khánh quốc cũng không ngoại lệ. Đại nhân từng là phụng chính Thái Học, tự nhiên biết Thư Vu đại học sĩ chứ?
Phạm Nhàn gật đầu.
Lâm Tĩnh thở dài nói:
-Vị Thư đại học sĩ này, năm đó học khảo ở Bắc Tề, tọa sư chính là Trang Mặc Hàn, cho nên hắn cả đời này tự coi là học sinh của Trang Mặc Hàn… Đại nhân ngẫm lại, vị Thư đại học sĩ này rõ ràng là trúng thi cử ở Bắc Tề, nhưng có thể quay về Khánh quốc nhận chức vị, đủ biết văn phong Bắc Tề thịnh tới mức nào.
Phạm Nhàn cười cười lắc đầu:
-Thảo nào mấy năm nay bệ hạ đẩy mạnh mảng văn hóa giáo dục, đại khái cũng không chịu nổi uất khí bực này.
-Không sai, luận võ công, hôm nay không ai có thể so được với quốc gia của ta.
Lâm Tĩnh nói rằng:
-Luận về văn đạo, thủy chúng không có mấy nhân tài chân chính xuất hiện.
-Văn học là mạt đạo.
Phạm Nhàn nói rằng.
Lâm Tĩnh nghĩ tới chuyện gì cười ha hả nói:
-Đương nhiên, đề ti đại nhân ngang trời xuất thế, làm cho Trang Mặc Hàn đại gia thổ huyết, từ đó, nghĩ tới cũng không có người nào dám nói gì về Khánh quốc ta.
Vương Khải Niên cũng đồng thanh kêu đúng, Cao Đạt cũng gật đầu. Phạm Nhàn quật khởi ở kinh đô, tuy rằng làm cho thế lực ở các phương không cảm thấy thoải mái, nhưng đặt trong đối ngoại, có thể nói ở ngoài sa trường, đã nhiều ra một vị tài tử có thể chèn ép được dáng vẻ bệ vệ của Bắc Tề. Nghĩ lại đa số người dân Khánh quốc cũng đều nguyện ý với cục diện này.
…
Loại này rất buồn chán, không có mỹ nữa làm bạn, thật là một đoạn đường khô khan, Phạm Nhàn mong có thể sớm kết thúc. Nhưng quan đạo thật dài này dường như không bao giờ có điểm cuối, bốn bánh xe ngựa bị bám bụi đất, văng ra khắp mặt đường, giống như một đầu hoàng long, bị hai hàng cây cối bên đường vững vàng buộc giữ lại giữa đường, không thể bay lên được, nhìn qua giống như nó đang liên tục thương cảm giãy dụa, càng không ngừng chuyển động muốn thoát ra vậy.
Hai bên quan đạo là hàng cây cối phủ đầy tro bụi, phiến lá cây có to có bé, nhưng chỉnh thể mà nói, còn hơn cả lá cây ở Khánh quốc, rộng hơn rất nhiều. Thân cây tráng kiện, cách mấy trượng một gốc cây. Phạm Nhàn tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, híp mắt lại, thoáng nhìn qua những cây cối đang đón gió này, chẳng hiểu vì sao bỗng nhiên nhớ lại thế giới cũ. Hắn còn nhớ rõ nhiều năm trước khi ngồi trên xe lửa, rời khỏi Bắc Kinh, đi ngang qua Hà Bắc thì, hai bên đường ray, cũng cảm thụ được cái cảm giác này, cũng theo một cách gì đó khô khan tiếp tục lùi về phía sau.
Bên cửa xe không có tro bụi, bởi vì Phạm Nhàn thân là chính sứ, ngồi trên chiếc xe số một, bụi bặm tất nhiên thuộc về đám quan viên tiếp đãi cùng thuộc hạ đáng thương cảm của Bắc Tề.
Không hề có dấu hiệu, cuối đường nảy sinh một bóng đen thật lớn, đột ngột xuất hiện phía trên đầu dần dần nhọn của hàng cây bên đường, nhìn qua có chút hãi nhân.
Phạm Nhàn tưởng là mây đen, không khỏi cười cười, tuy rằng không chính xác nhưng khí trên trời Đạm Châu có khí tượng như vậy, hắn gọi mọi người thu y phục vào, nhưng vừa chuẩn bị nhắc nhở vị xa phu đánh xe kia mặc áo mưa vào thì.
…
Xe ngựa dần dần tới trước, mọi người đã thấy rõ ràng cái bóng âm u cuối phiến cây đó, lúc này tầng mây cũng bỗng nhiên tản ra, dường như để nghênh tiếp khách nhân tới chơi vậy. Ánh sáng ngày xuân ấm áp, chiếu rọi lên trên đường.
Thì ra… là một tòa thành trì cực lớn.
Tòa thành này so với kinh đô Khánh quốc thì càng cao to hùng tráng hơn nhiều, dùng đá tảng để xây thành, tường thành hơi nghiêng cao tới ba mươi trượng, nhưng vẫn như cũ làm cho người từ xa tới, có một loại cảm giác áp bách khó nói lên lời. Dường như tường thành kia lúc nào cũng có thể đổ ập xuống người bên dưới vậy. Trên thành có các lầu canh gác, có thể dùng để quan sát, có binh sĩ đang ở cao cao trên tường thành đi tới đi lui tuần tra.
Một cảm giác nguy nga trang nghiêm phát ra từ ngôi thành khổng lồ này.
Cửa thành đã sớm dọn sạch rồi, không có bách tính bình thường đứng ở đây. Quan viên Bắc Tề đang đứng ở một sân rộng đợi sứ đoàn Nam Khánh tới.
Trên quan đạo, xe ngựa dần dần chậm lại, Phạm Nhàn híp mắt, đưa đầu vừa thò ra ngoài cửa sổ lại. Hắn thật không ngờ, đô thành này lại dùng một phương thức ngạc nhiên tới như vậy xuất hiện trước mắt mình, làm cho mình một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Đã tới Bắc Tề thượng kinh rồi.
…
Lễ nhạc vang lên, song phương tự chào hỏi nhau, quan viên Bắc Tề ăn mặc rõ ràng dứt khoát, vô cùng đẹp đẽ quý giá, sứ đoàn Khánh quốc đi xa mệt nhọc, cũng không khỏi có chút uể oải, hai bên so sánh với nhau, vô cùng rõ ràng.
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn tất cả các thủ tục rườm rà trước mặt, chỉ lúc giới thiệu chính mình, tay mới hơi ra hiệu. Trong mắt người Bắc Tề, vị quan viên trẻ tuổi anh tuán này là một tiểu nhân vênh váo tự đắc, nhưng căn bản Phạm Nhàn không thèm để ý tới cảm quan của đối phương.
Lực chú ý của hắn toàn bộ đặt trên kiến trúc của thượng kinh bắc tề. Toàn thành trì khổng lồ này, đã không biết sừng sững trên mảnh đất này bao nhiêu năm rồi, trải qua không ít mưa sa bão táp, thật sự bên ngoài đã có chút phong hóa, nhưng vẫn như cũ ngoan cường, kiên trì đứng đó.
Phạm Nhàn có chút cảm khái, cái khái của hắn đối với mọi người cũng khác nhau, hắn chỉ cảm thấy mình tới thế giới này sau mười bảy năm, dường như lần đầu có thể chạm tới được với lịch sử của thế giới này, tuy rằng chỉ có một chút ít. Kinh đô Khánh quốc tuy rằng cực kỳ to lớn, nhưng tất cả đều có mùi vị gì đó mới mẻ, Phạm Nhàn biết cái hương vị này là do mẫu thân mình lưu lại, cho nên hôm nay có thể thấy được kiến trúc thật lâu trước đây này, cảm giác có chút tang thương khó hiểu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Khánh Dư Niên
Miêu Nị
Khánh Dư Niên - Miêu Nị
https://isach.info/story.php?story=khanh_du_nien__mieu_ni