Chương 305: Gợn Sóng
hực nghiệp quản lý của gia tộc Tử Xuyên mấy lần thay đổi, sau khi Cảnh Đằng mất tích gần một tháng, lại lần nữa rời núi, người phát ngôn tổng quản võ quán Trạch Khào Củ Phu tiết lộ với các phóng viên, Cảnh Đằng tiên sinh cũng không giao quyền lại cho Khang Giới mà trước đó bị Khang giới bắt và giam cầm nên không cách nào biểu đạt suy nghĩ của chính mình nhưng hiện tại Cảnh Đằng tiên sinh đã thoát thân, tánh mạng đã an toàn cho nên muốn thông qua truyền thông lật mặt hắn, đồng thời cũng là cảnh cáo hắn, nếu còn sử dụng thủ đoạn thâm độc lần nữa......”
Ba
Chiếc điều khiển trên tay Khang Giới bị ném trên mặt đất, vỡ tan, hai cục pin lăn trên mặt đất, cuối cùng dừng dưới chân Tín Trường.
Tín Trường chậm rãi cúi người, nhặt pin lên, đến trước ti vi, tắt nguồn điện, bình tĩnh không chút sợ hãi.
“Thủ đoạn......” Khang Giới cười lạnh, không che dấu được sự tức giận:“Ta muốn xem xem ông ta rốt cuộc có bao nhiêu con át chủ bài.”
“Anh cho rằng hắn sẽ lao đến?” Tín Trường nhẹ nhàng lăn hai cục pin, lắc lắc đầu nói:“Tôi thấy không hẳn. Gia tộc Tử Xuyên có bao nhiêu của cải, tôi rất rõ, tuyệt đối không có khả năng còn nhóm nào đó có thể đối phó với Nhẫn sát tổ, hơn nữa với tính của Cảnh Đằng, cho dù muốn đoạt lại quyền, cũng sẽ không phô trương như vậy, dư luận vốn dĩ không có tác dụng gì đối với bọn hắn.”
Khang Giới không dám nói hiểu lão tổ phụ đó, nhưng mấy chục năm gần đây phong cách hành sự của hắn thì hắn biết, giết người vô hình. Trong lúc vô hình, hắn cũng bị ảnh hưởng, gia tộc Tử Xuyên có thể coi là gia tộc lớn nhất r quốc nhưng số lần lên truyền thông lại không nhiều. Khi hắn là gia chủ của Tử Xuyên, thậm chí cũng không có một tấm hình trên báo, Cảnh Đằng cũng như thế.
Khang Giới dần dần tỉnh táo lại, lui lại hai bước, ngồi xuống chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực cao nhất gia tộc Tử Xuyên, lẳng lặng phân tích lời nói của Tín Trường. Mặc dù hắn cũng không tín nhiệm hắn mấy, nhưng mà hiện tại, Điền Cương Tuấn Trường bị Vọng Nguyệt Thiên Tâm mang đi, chỉ còn lại hắn, nhiều khi không thể không dựa vào hắn, mà hắn rất biết suy nghĩ.
“Ý của ngươi là có người lợi dụng thân phận của Cảnh Đằng phản kháng với chúng ta?” Sau hồi lâu suy nghĩ, Khang Giới ngẩng đầu nhìn hắn. Đêm qua những lời nói đó vẫn còn in trong đầu óc hắn, từ đầu đến cuối, Tín Trường đều bảo hắn làm việc phải độc ác. Đặc biệt tại thời điểm mấu chốt, nhưng mà hắn vẫn chưa thể làm được nên Cảnh Đằng mới được cứu thoát.
Tín Trường gật đầu nói:“Tôi không cho rằng Trạch Khào Củ Phu là người phát ngôn của Cảnh Đằng, những gì hắn nói chưa chắc là suy nghĩ thật của Cảnh Đằng, Trạch Khào Củ Phu được một người lạ cứu đi, cho tới bây chúng ta vẫn chưa điều tra rõ người đó là ai có lẽ là người của Cảnh Đằng, là kế sách hắn nghĩ ra trước khi bị giâm, thậm chí hắn đã bố trí chu đáo cả rồi. Nhưng mà khả năng này rất nhỏ, hắn đâu phải là thần, không có khả năng phòng ngừa chu đáo đến vậy, nếu như hắn thật là thần, thì anh sao có thể ngồi lên vị trí này, có lẽ sớm đã bị giam giữ, chết đói trong phòng giam rồi.”
Khang Giới khẽ nhíu mày, hắn có dự cảm xấu, các thế lực đối đầu ở r quốc trước đã bị tiêu diệt hầu như không còn, khả năng chỉ còn lại một vài tên, nhưng mà cảm giác không thể tạo ra cục diện như ngày hôm nay, cho nên nếu quả thật như lời của Tín Trường, có người đứng sau lưng thì kẻ chủ mưu chắc là đến từ nước ngoài, kết hợp với các sự kiện gần đây, khiến người ta không khỏi nghĩ tới Lãnh tổ Trung Quốc.
“Anh nghĩ là người Trung Quốc làm?” Khang Giới hỏi.
“Có khả năng này, nhưng cũng chỉ là dự đoán mà thôi.” Tín Trường ngừng một chút nói:“Nhưng mà chuyện này dường như không phải là phong cách làm việc của Trung Quốc, lúc trước khi cùng bọn họ đối đầu lại khác, lần này chúng lạo lợi dụng mâu thuẫn giữa chúng ta để gây loạn...”
“Ta muốn gặp Gulina, ngươi đi sắp xếp đi.” Không chờ Tín Trường nói xong, Khang Giới bỗng nhiên đứng lên, ra lệnh.
“Dạ!” Tín Trường ngẩn người, Khang Giới rất ít khi như vậy, không thể nghi ngờ gì suy đoán của hắn đã đả động hắn. Hắn xoay người vội vàng mà đi, đến cửa hắn không khỏi liếc nhìn Khang Giới, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười quỷ dị.
“Anh xem tôi nói vậy với giới truyền thông có được không?” Trạch Khào Củ Phu đứng bên giường, hỏi thăm . Phòng này nhỏ giờ có thêm hai người lại càng thêm chật chội, đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng của đối phương, thực làm cho người ta đứng ngồi không yên, sợ nói sai một chữ là mất đầu.
Diệp Phong nhẹ nhàng tắt đài, bắt một ông già quen sống xa hoa phải khổ sở ở nơi này đúng là hơi quá, nhưng mà phải làm vậy vì an toàn, chớ quên, chỗ ở của Cảnh Đằng hôm nay cũng chẳng tốt hơn chỗ này chút nào, Trạch Khào Củ Phu được ở cùng gia chủ đúng là thỏa mãn.
“Không có gì không đúng .” Diệp Phong cười gần gũi, đương nhiên nụ cười này đối với Củ Phu thì đúng là che dấu sát khí, sát thủ trình độ này không nên cười, Nhẫn sát tổ không biết cười.
“Anh ở đây đi, tôi nghĩ giờ đây hắn đang hận anh đến tận xương tận tủy, hận không thể lột da cậu nhưng mà cậu không phải sợ, ở đây rất an toàn, hắn không có khả năng tìm được, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, cứ chờ đợi đi, tôi nghĩ sau khi Cảnh Đằng giành lại vị trí cũ, thì anh cũng không còn là chủ của quán võ nhỏ nữa đâu.”
Sự thật tuy hắc ám, nhưng tiền đồ đúng là vô cùng quang minh. Sau sáu mươi tuổi quyền lực đã không còn sức hấp dẫn với hắn nữa nhưng mà nghe Ảnh Phong nói vậy hắn thấy rất sướng, lúc trước sở dĩ không muốn tranh đoạt, là bởi vì hiểu mình cao tuổi rồi, không có khả ăng, nhưng mà hiện tại có hi vọng, hơn nữa hy vọng rất lớn, hắn thậm chí còn muốn làm người phát ngôn của gia chủ. Không biết bây giờ có phải gia tộc Tử Xuyên đang chuẩn bị chiến đấu.
Nếu Cảnh Đằng lại lần nữa giành lại vị trí cũ, thì hắn đúng là nguyên lão khai quốc.Diệp Phong cũng không rảnh mà đi đoán xem hắn đang nghĩ gì, nói vài câu xongliền rời đi, Cảnh Đằng cũng không ở đây, đây cũng là để hai người không gặp nhau. Nhìn quanh không thấy có ái theo dõi, hắn mới quẹo vào một ngõ nhỏ.
Trung Thôn Nhã Trì đương nhiên không có chuẩn bị gì, chỉ là chuẩn bị nhưng chưa được phê chuẩn thì cũng không có tách dụng gì, như là bị nhốt trong mật thất. Hắn cũng không biết đồng sự trong nước này rốt cục muốn làm gì, nhưng mà theo tình hình, tất cả các tạp chí lớn đã đưa tin, hắn đã ý thức được trong nước sắp đối phó với r quốc, cho nên sau khi xin phép, hắn sẽ giành căn phòng này cho Diệp Phong sử dụng, còn hắn thành người trông coi.
Qua cửa kính nhìn Cảnh Đằng nằm trên giường, tâm tình của Trung Thôn Nhã Trì kích động, lo lắng, đây là lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ kiểu này từ khi đến r quốc, nhưng lần đầu bắt nhân vật lớn như vậy, quả thực là làm cho người ta giật mình. Mặc dù Cảnh Đằng ít khi xuất hiện trên truyền thông nhưng mà ông ta là ông chủ lớn.
Ảnh Phong có thể tóm lấy một nhân vật như vậy, điều này làm cho Trung Thốn rất sùng bái, một người áp lực quá lâu, thường thường phải phát tiết, đa số nhân viên trung tâm đều muốn chém giết, nhưng bọn họ lại không thể làm được, cho nên hắn rất hâm mộ những người như thế.
“Ông ta có khỏe không?”
Trung Thôn Nhã Trì đột nhiên bị tiếng nói làm cho bừng tỉnh, vội vàng quay người lại, thì phát hiện Diệp Phong đứng cách hắn khoảng hai thước:“Ông ta chỉ nằm trên giường, nước cũng không uống.”
Diệp Phong gật gật đầu, tiến vào trong phòng, trong này rất tối nhưng mà nhìn rất rõ Cảnh Đằng đang mở mắt, hắn không ngủ, có lẽ đang suy nghĩ, nhưng mà nhìn thân thể ông ta thì không có người coi cũng khó mà có thể rời khỏi đây, Diệp Phong thừa mình có hơi máu lạnh, nhưng mà ít nhất hắn cũng không ra tay với những người có quan hệ huyết thống với hắn. Hắn bảo Trung Thốn về nghỉ ngơi, Diệp Phong nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chậm rãi đi đến bên giường, liếc mắt nhìn bàn ăn đựng đầy thức ăn bên cạnh, miếng báng mì khô khốc đúng là không hợp với thân phận của đối phương, nhưng mà có lẽ khi bị nhốt hắn cũng không được ăn tử tế hơn thế này.
Cảnh Đằng nhìn chăm chăm vào cậu thanh niên, sau một lúc lâu miễn cưỡng ngồi dậy:“Thật ra, ta không có ý nghĩa gì với ngươi, ngươi hoàn toàn có thể giết chết ta, sau đó dùng danh phận của ta để Củ Phu nói gì thì nói.”
“Không,tôi cần ông còn sống.” Diệp Phong lắc đầu, ngồi xuống bên giường:“Bởi vì, có một số việc tôi vẫn còn chưa rõ, tỷ như, Khúc Mỹ Trân.......”
Đặc Công Xuất Ngũ Đặc Công Xuất Ngũ - Lân Gia Tiểu Lục Đặc Công Xuất Ngũ