Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quốc Sắc Sinh Kiêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 312: Ám Sát
Q
uần áo của Tần Lôi rách rưới tàn tạ, Bùi Tích lấy quần áo của mình mặc lên người Tần Lôi, nhưng người Tần Lôi gày gò, mặc bộ quần áo của Bùi Tích lên cảm thấy rộng thùng thình, giống như mặc quần áo hát tuồng chèo vậy.
Bùi Tích lại tiếp tục chải tóc cho Tần Lôi, rồi búi lên, nhìn vậy thấy sạch sẽ hơn nhiều, nhưng diện mạo của nó có phần đặc biệt, ngũ quan cũng không hề hài hòa, nhưng đôi mắt thì vô cùng có thần.
Lúc này Sở Hoan cũng đã mơ hồ hiểu những câu nói trước kia của Bùi Tích, Bùi Tích nói tạm thời bản thân chưa thể rời khỏi kinh thành, có lẽ có một nguyên do nào đó, nhưng nguyên nhân chủ yếu của nó chính là không thể bỏ mặc Tần Lôi được.
Tần Lôi mặc bộ áo choàng của Bùi Tích lên, có vẻ rất vui sướng, quăng tay áo rồi cười ha hả.
Sau khi Bùi Tích sửa soạn cho Tần Lôi xong, mới cười nói với Sở Hoan:
- Mấy ngày này để nó đi theo ta, bản tính của nó nóng nảy, muốn tiêu trừ sự ác liệt này của nó cũng không dễ dàng gì.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Bùi đại ca, mỗi người một tính, bản tính của nó trời đã định rồi, chưa chắc đã là chuyện xấu.
Bùi Tích khẽ mỉm cười, cũng không nói gì.
Sở Hoan nói:
- Bùi đại ca, lúc trước chúng ta uống rượu vẫn chưa được sảng khoái lắm, không biết huynh có thời gian tới một chỗ đàng hoàng hơn uống vài chén không nhỉ?
Bùi Tích có vẻ do dự.
Sở Hoan cũng đã nói:
- Kinh thành có mấy trăm ngàn người, ta và Bùi đại ca có thể có thể gặp nhau ở đây, cũng coi như là có duyên phận.
Rồi cười nói tiếp:
- Không dấu gì đại ca, tiểu đệ tới kinh thành cũng là nhờ vả vào bạn bè, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì, không biết cuối cùng có ổn không nữa, hiện tai ta đang ở trong quán trọ, lúc này mà trở về thì cũng chẳng có việc gì làm, nếu lần này vào kinh thành có thể kết giao được mấy người bạn, cho dù mưu sự không thành, thì cũng không thấy nuối tiếc khi đã tới đây. Trong nhà trọ chỉ có suốt ngày ngủ, chẳng bằng cùng với mấy người bạn tìm một chỗ nào đó uống vài chén rượu, cho dù có say, thì trở về phòng trọ cũng ngủ được ngon, không phải phiền lòng gì nữa.
Bùi Tích cười nói:
- Sở huynh đệ đóng là thành khẩn quá.
Hắn đi tới góc nhà, cầm một vật gì đó, rồi dùng vải bọc lại, cười nói:
- Đây là thứ lúc ta tới kinh thành, là thanh kiếm thường mang bên mình để phòng thân, sau này e rằng chẳng dùng được nữa rồi, chúng ta mang nó đi cũng có thể đổi được chút bạc, sau đó tìm một chỗ nào đó uống vài chén rồi.
Sở Hoan vội vàng nói:
- Bùi đại ca, làm vậy là coi thường tiểu đệ rồi, tuy tiểu đệ không giàu có gì, nhưng một bàn rượu thì cũng không phải là không trả được.
Bùi Tích nhíu mày lại, Sở Hoan cũng đã nói:
- Bùi đại ca, tuy tiểu đệ không có bản lĩnh gì, nhưng cũng là người hiểu biết, nhìn Bùi đại ca cũng biết là không phải là kẻ câu nệ tiểu tiết gì.
Bùi Tích cười ha hả nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì đi đập phá thôi.
Ý muốn nói là tìm một quán rượu nào đó uống vài chén, nhưng ý của Sở Hoan là muốn tìm một quán rượu tốt tốt một chút, dù sao rượu ở những đại tửu lầu chắc chắn ngon hơn ở những quán cóc bên đường rồi.
Ở ngay gần con phố này, cũng có một tửu lầu có tiếng, gọi là " Kim Mãn Lai", không phải được làm bằng vàng, nhưng cũng là một nơi tráng lệ, cũng là một trong những đại tửu lầu nổi tiếng nhất của kinh thành.
Tửu lầu cao ba tầng, mái cong lưu các, ánh quang tràn trề, nếu trên người không mang đủ mấy chục lượng bạc, thì những người bình thường không dám vào những tửu lầu tráng lệ như vậy.
Mặc dù Bùi Tích cũng không phải là người câu nệ gì, Sở Hoan đã tìm tới tửu lầu này, hắn cũng không có ý kiến gì, hai người dẫn theo Tần Lôi tiến vào tửu lầu, rồi sai tiểu nhị sắp xếp một chỗ ngồi trên lầu ba, ở chỗ đó cũng có thể chiêm ngưỡng khung cảnh phía dưới.
Đi lên cầu thang tới tầng ba, trên lầu cũng không đông lắm, gần góc lầu có hai người tự châm tự uống, tuy hai người ngồi đối diện nhau, nhưng không nói năng gì, có điều dưới chân một người đặt một bao cực lớn, thấy có người đi lên lầu, người đối diện đó liền nhìn về người đang đi lên lầu, nhìn thấy Sở Hoan khẽ nhíu mày lại, khuôn mặt bỗng thất sắc, cúi đầu xuống.
Lúc Sở Hoan lên lầu, vừa may hai người đưa mắt nhìn nhau, liền phát hiện trong ánh mắt người đó hàm chứa sát khí, trong lòng khẽ rùng mình, thấy người đó có vẻ khôi ngô, nhưng thật ra cũng là kẻ luyện võ công.
Tiểu nhị dẫn ba người Sở Hoan tới một chiếc bàn gần cửa sổ, Tần Lôi có vẻ rất vui mừng, tranh ngồi ở gần cửa sổ nhất, rồi từ cửa sổ nhìn về phía xa xa, khuôn mặt không lúc nào ngớt tiếng cười.
Bùi Tích thấy Tần Lôi vui vẻ như vậy, lắc lắc đầu, rồi cùng với Sở Hoan ngồi xuống, cầm lấy thực đơn món ăn.
Sở Hoan đã mời người ta tới ăn cơm, tất nhiên là sẽ gọi những món ăn và rượu ngon nhất rồi, thịt gà thịt vịt thịt cá đều có cả, nếu không phải Bùi Tích ngăn lại, thì có lẽ những món Sở Hoan gọi có thể bày đầy một chiếc bàn.
Sau khi thức ăn mang lên, Tần Lôi cũng không dùng đũa, trực tiếp dùng tay cầm lấy một chiếc chân vịt kho tàu, Bùi Tích lập tức nói:
- Lôi Nhi, ăn thức ăn thì phải dùng đũa, không được dùng tay.
Tần Lôi dừng tay lại, nhưng vẫn không thu tay lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Bùi Tích, hỏi:
- Vì sao phải dùng đũa? Dùng tay có phải là nhanh hơn không?
Bùi Tích giải thích:
- Đây là lễ nghi.
Tần Lôi vẻ mờ mịt nói:
- Lễ nghi là gì? Vì sao lại phải làm theo lễ nghi?
Bùi Tích ngẩn người ra, nghĩ một lát rồi nói:
- Không có quy củ thì không làm gì được, làm việc gì cũng phải có quy củ, như vậy mới khiến người khác thủ lễ, không xảy ra hỗn độn.
Tần Lôi gãi gãi đầu nói:
- Con không quen dùng đũa, dùng tay thoải mái hơn, để bản thân không được thoải mái, mới là quy củ lễ nghi sao? Vậy thì con không thủ lễ nghi quy củ nữa.
Sở Hoan ha ha cười nói:
- Bùi đại ca, đây là bản tính của Lôi Nhi mà thôi, có quy củ rồi, sẽ trói buộc được nó mà thôi.
Bùi Tích hơi trầm ngâm một lát, đúng lúc này, liền nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang, cũng đã có người lớn tiếng nói:
- Nghe nói có người muốn mua lại Kim mãn lai, bản phò mã muốn xem xem, ai mà lại có giọng điệu lớn như vậy.
Tiếng nói càng gần, từ cầu thang đi lên một người, toàn thân mặc áo gấm hoa hoét, đầu đội hoa quan, chỉ có điều mới đầu tháng ba, thời tiết vẫn chưa nóng, nhưng trên tay người này cũng đang phe phảy chiếc quạt, tướng mạo có vẻ tuấn tú, cũng chỉ chừng hai bảy hai tám tuổi, nhưng nhìn có vẻ tự nhiên phóng khoáng lắm, phía sau hắn có thêm ba bốn tên tùy tùng.
Sở Hoan nghe người này tự xưng là phò mã, liền có chút kinh ngạc, cũng không biết có phải là do mình nghe nhầm không nữa.
Hai người ngồi ở góc lầu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía người áo gấm kia.
Sở Hoan nhìn Bùi Tích một cái, chỉ thấy vẻ mặt Bùi Tích không hề biến sắc, mà cầm chén rượu lên nói với Sở Hoan:
- Huynh đệ, nào, chúng ta cạn một chén nào.
Tần Lôi thấy Bùi Tích không hề dạy bảo quy củ, nó rất vui sướng, dùng tay cầm đùi vịt lên gặm.
Người ở bàn góc đã đứng dậy chắp tay nói:
- Tại hạ Đào Điềm, bái kiến Phò mã gia.
Lúc này Sở Hoan mới biết rằng, người mặc áo gấm đội hoa quan kia quả nhiên là Phò mã gia.
Phò mã phe phẩy cây quạt đi tới, cách bọn họ vài bước rồi dừng lại, môi bĩu lại, hai tên tùy tùng phái sau lao lên phía trước, khiến người còn lại cũng phải đứng dậy, hai tên tùy tiến tiến tới lục soát eo và ngực của hai người, lúc đó mới lui lại, lại có một người cầm chiếc bao lên, đặt lên bàn, mở ra xem, chỉ thấy bên trong châu quang bảo khí, đây rõ ràng là vàng bạc châu báu, giá trị cũng không hề nhỏ.
Phò mã nhìn thấy đồ trong bao, cười nói:
- Đây là giá các ngươi đưa ra sao?
Hắn tiến lại gần, dùng quạt gõ gõ vào túi vàng vài cái, nói:
- Chỗ này thì đáng bao nhiêu bạc chứ?
Đào Điềm cũng nói:
- Bẩm Phò mã gia, trong này có rất nhiều vàng bạc châu báu, không thể đếm xuể, nếu mà đổi ra bạc có lẽ phải tới ba năm vạn lượng có dư.
Phò mã cười ha hả nói:
- Tửu lầu này của bản phò mã, các ngươi cảm thấy giá trị bao nhiêu?
Đào Điềm nói:
- Nếu là tửu lầu của người khác, quy mô và vị trí này, thì tầm hai vạn lượng bạc là quá lắm rồi, nhưng đây lại là tửu lầu của phò mã, thì giá trị của nó phải bốn năm vạn lượng.
Phò mã nói:
- Các người sai người khác thông báo cho bản phò mã muốn mua tửu lầu, hơn nữa còn nói sẽ đưa ra cái giá rất cao, muốn cùng đàm phán với bản phò mã, lúc này đây bản phò mã tới đây, các ngươi chỉ đưa ra được có chút bạc này, đây là gọi là cáo giá sao?
Vẻ mặt của hắn trầm hẳn xuống, cười lạnh lùng nói:
- Tửu lầu này của bản phò mã, cũng chỉ là một nơi vui chơi, các ngươi nếu đã biết bản tính của bản phò mã, thì phải biết rằng những thứ đồ chơi trong tay bản phò mã rất ít tặng người khác, muốn lấy đồ chơi đó từ tay của bản phò mã, thì cũng phải đưa ra một cái giá để bản phò mã không thể cự tuyệt được chứ.
Đào Điềm nhíu mày nói:"
- Vậy phò mã muốn đưa ra giá thế nào?
Phò mã cười ha hả nói:
- Thực ra giá mà bản phò mã đưa ra cũng không cao.
Giơ tay chỉ Đào Điềm nói:
- Mạng của hai ngươi lưu lại là được rồi.
Vẻ mặt của Đào Điềm đột nhiên thay đổi, lúc này mấy tên tùy tùng bên cạnh phò mã cũng đã xông lên, Đào Điềm cũng đã lạnh lùng nói:
- Động thủ!
Giơ tay lên, ở ống tay hắn không ngờ dấy ám tiễn, giơ tay lên ám tiền liền vù vù bắn ra, ngắm thẳng vào ngực phò mã.
Ba chiếc ám tiễn này bắn ra với tốc độ rất nhanh, ba tiếng vù vù vù, cũng đã bắn trúng ngực phò mã, phò mã lùi lại hai bước, rồi ngã nhào xuống đất, đồng bọn của Đào Điềm cũng đã lớn tiếng kêu lên, chiếc bàn bị hắn cầm lên, ném về phái mấy tên tùy tùng.
Một đòn của Đào Điềm đã đạt được mục đích, lập tức kêu lên:
- Chúng ta đi!
Hắn tiện tay cầm chiếc ghế dưới mông ném về phía đám tùy tùng sau đó thân thể hướng ra cửa mà lao xuống, cuộc ẩu đả này khiến hững khách được một phen hú vía.
Đồng bọn của Đào Điềm tiện tay ném chiếc ghế ra ngoài, rồi cũng rời khỏi, ai mà ngờ rằng những tủy tùng đi bên cạnh phò mã không phải hạng vừa, người này liền tóm vào sau lưng của đồng bọn Đào Điềm, Đào Điềm thấy vậy cũng khự lại, lạnh lùng nói:
- Cẩn thận phía sau.
Tên đồng bọn cảm thấy hoảng hốt, tiếp theo lại cảm thấy vai rất đau đớn, cũng đã có một quyền giáng vào vai của hắn, chỉ một quyền đó trong chốc lát đã làm xương bả vai của hắn gãy rời.
Tên đồng bọn này thấy sự việc không ổn rồi, lạnh lùng nói:
- Mau chạy đi!
Rồi cố nhịn đau đớn định thần lại, ngăn đám tùy tùng lại.
Nắm đấm của hắn vừa đánh ra, bên cạnh lại có một người xuất chưởng, chưởng này liền đánh vào đầu của người này, máu tươi phun ra, xương cổ của người này cũng kêu lên răng rắc, liền với nó là đầu bị đánh quẹo sang một bên.
Trong lòng Đào Điềm thấy sự việc không ổn, cũng đã chạy tới phía trước bàn của Sở Hoan, đang định từ cửa sổ nhảy xuống, liền cảm thấy dưới chân cứng lại, cổ chân không ngờ bị khống chế.
Đào Điềm cúi đầu nhìn, chỉ thấy một thằng bé gày gò trong chốc lát đã tóm lấy cổ chân của mình, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rồi cậu bé gày gò liền nói:
- Ngươi đền thức ăn cho chúng ta!
Lại dùng lực kéo xuống, không ngờ lôi Đào Điềm xồng xộch xuống dưới, rồi vung tay ném sang một bên.
Đào Điềm cũng được coi là người có võ nghệ, nhưng dưới bàn tay của Tần Lôi, căn bản không kịp thời đưa ra một phản ứng nào, Tần Lôi giống như tiện tay cầm một đồ vật nào đó, rồi tiện tay vứt nó đi, lực và tốc độ kết hợp rất hài hòa, đối phó với những cao thủ như Đào Điềm, Tần Lôi cảm thấy giống như người lớn bắt nạt trẻ con vậy, không tốn chút sức lực nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Sa Mạc
Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quoc_sac_sinh_kieu__sa_mac