Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nạp Thiếp Ký
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 295: Sào Huyệt
"L
ợi hại! Nhãn quang của đạo trưởng quả là lợi hại." Dương Thu Trì khen một câu "Chúng ta không nói chuyện này nữa. Ta muốn hỏi đạo trưởng, đạo trưởng đã dạy môn phân cân thác cốt thủ này cho những ai?"
"Dương đại nhân có phải là đang thẩm vấn bần đạo không?”
"Không dám, nhưng ta hi vọng Hư Ất đạo trưởng có thể nói đúng sự thật, bởi vì chuyện này liên quan đến một loạt án sát nhân. Nếu như đạo trưởng có thể cung cấp manh mối, giúp chúng tôi bắt hung thủ thật sự, thì đó quả thật là công đức vô lượng."
Hư Ất nhìn Tống Vân Nhi, lại nhìn về phía Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ vệ, thở dài: "Xem ra, bần đạo không nói chỉ sợ hôm nay không qua khỏi cửa ải này. Môn công phu này của ta trước sau đã dạy cho mấy người."
Dương Thu Trì hỏi: "Trấn Viễn châu Thanh Khê huyện có một am ni cô trên Nhất Chỉ phong, Viên Thông sư thái trên đó là do đạo trưởng dạy?"
"Vâng, cô ta giúp ta một chuyện nhỏ, lúc đó ta cũng đang rảnh rỗi không chuyện gì làm, cho nên chỉ điểm võ công cho cô ta một đoạn thời gian, trong đó bao gồm môn phân cân thác cốt thủ này."
"Thanh Khê huyện Vương điển sứ có một tiểu thiếp tên là Triệu Thanh Lam, trước đây có làm nghề giang hồ mại nghệ (múa võ bán thuốc kiếm tiền), cô ta cũng biết phân cân thác cốt thủ, có phải là đạo trưởng dạy không?"
“Triệu Thanh Lam? Đúng, ta có dạy qua môn công phu này cho một nữ tử hành nghề giang hồ mại nghệ, dường như tên gọi là Triệu Thanh Lam, là muốn cho cô ta có thêm một chút bản lãnh để kiếm tiền độ nhật thế thôi. Nhưng mà thời gian ta dạy cô ta rất ít, môn công phu này giỏi lắm cô ta chỉ học được cái vỏ bề ngoài."
Dương Thu Trì thầm nghĩ, Triệu Thanh Lam chỉ học có cái vỏ bên ngoài của môn võ công này mà đã đủ đối phó với Vân Lăng và những người không biết võ công như vậy rồi. Chỉ có điều, nếu chỉ biết như thế rõ ràng không phải là đối thủ của sát thủ biến thái nên hắn hỏi tiếp: "Đạo trưởng thử nghĩ kỹ coi có phải là đã dạy môn công phu này cho một thái giám hay không, hay là nam nhân đã bị hoạn rồi chẳng hạn?"
"Thái giám? Ta không dạy qua thái giám nào hết." Hư Ất đạo cô nhíu mày suy nghĩ, lắc lắc đầu "Còn về người đã bị hoạn qua thì có, nhưng đó là một chuyện xảy ra rất lâu rồi.
“Vậy à?” Dương Thu Trì hưng phấn hẳn lên, vội hỏi: “Người đó tên là gì? Hiện giờ ngụ ở đâu?”
Hư Ất đạo cô nhìn nhìn Dương Thu Trì, rồi lắc đầu: "Ta vừa rồi đã nói rồi, đó là một chuyện xảy ra lâu rồi, lần đó ta lên kinh sư có đi ngang qua một thôn, nhìn thấy một đám trẻ con đang ăn hiếp một đứa bé. Đứa bé đó trần truồng, đã bị hoạn rồi, ta đuổi các hài tử khác đi."
"Ta biết vùng đó có những nhà nghèo để sống được thường tự thiến xong rồi đưa vào hoàng cung làm thái giám. Ta nghĩ hài tử bị khi phụ này chắc là cha mẹ muốn đem nó tiến cung nên mới hoạn nó như thế. Ta thương xót nó tàn tật bị người ta khinh, liền dạy cho nó môn công phu này. Nó học rất dụng tâm, và rất có duyên với môn này, cho nên chỉ một tháng đã nắm được tinh túy. Sau đó ta rời khỏi nơi đó, không còn gặp qua nó lần nào nữa."
Dương Thu Trì hơi thất vọng, hỏi: "Hài tử này tên là gì? Hiện giờ có khả năng đến nơi nào?"
"Nó tên là Trụ tử, nếu như nó đã bị hoạn, ta nghĩ rất có thể nó đã bị tiến cung làm đương sai rồi.”
Điều này so với phân tích của hắn rất hợp. Hiện giờ chỉ cần điều tra rõ tiểu hài này ở thôn nào, vào cung trong giai đoạn nào, nếu như không phải là thời của Kiến Văn đế, ất có thể sẽ tra rõ người này là ai.
Dương Thu Trì định tiếp tục hỏi, đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, người rơi nhanh xuống dưới. Thì ra mặt đất chỗ những cái bồ đoàn mà ba người họ ngồi chợt nứt toác ra, cả ba người cùng lọt thỏm xuống dưới.
Nam Cung Hùng cùng mấy người khác cảnh giới xung quanh, không ở sát cạnh họ, do đó không bị rớt theo, nhưng muốn cứu viện thì không kịp.
Tiếp đó là một tiếng ầm, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi bị rớt vào trong một đầm nước. Nước trong đầm lạnh cóng, lập tức, trên đầu tối đen như mực, rõ ràng là phiến đất bên trên đã khép lại.
Dương Thu Trì gọi lớn: "Vân Nhi! Vân Nhi! Muội ở đâu?"
Một bàn tay có lực nắm chặt hắn, Tống Vân Nhi cất giọng hoảng loạn: "Ca ca, muội ở đây, có chuyện gì vậy?" Dù sao thì Tống Vân Nhi chỉ là cô gái mới lớn mười lăm tuổi, sợ tối, đột nhiên rơi vào một đầm nước tối đen không nhìn thấy bàn tay trước mũi này đương nhiên là kinh hoảng rồi.
Nghe thanh âm kinh hoảng của Tống Vân Nhi, Dương Thu Trì ngược lại trấn tĩnh lại liền. Nam nhân dù gì cũng là nam nhân, tuy không có võ công, nhưng vẫn là chỗ dựa của nữ nhân. Dương Thu Trì ôm giữ Tống Vân Nhi, an ủi: "Đừng sợ, Vân Nhi, ca ca ở cạnh muội đây.”
Tống Vân Nhi lại kêu lên: "Hư Ất đạo trưởng!"
“Không cần gọi nữa, xem ra bẫy rập này là do ả thiết kế ra rồi."
“A?" Tống Vân Nhi kinh hoảng: "Bà ta với chúng ta vô cừu vô oán, vì sao lại phải hại chúng ta?"
"Ta vốn không biết. Nhưng mà sau khi rơi vào cái bẫy này, ta đã đoán ra rồi. Nếu như ả đã thiết kế cái bẫy này để bắt chúng ta, Hư Ất nhất định là đồng bọn với biến thái sát thủ. Và bọn chúng chính là Kiến Văn dư đảng."
“Ha ha ha!” Giữa không trung truyền lại tiếng cười của Hư Ất đạo cô "Tiểu tử quả thông minh, ngươi phát cáo văn tìm kiếm ta. Chúng ta cũng đang muốn bắt ngươi, cho nên, ta cố ý lộ diện ở đây, thiết kế dụ ngươi mắc câu, quả nhiên câu được một con cá lớn! Ha ha ha!"
Thì ra, tất cả mọi thứ này đều là cái thòng lọng do Kiến Văn dư đảng bày ra. Dương Thu Trì có chút hối hận là đã đánh giá thấp Kiến Văn dư đảng, dẫn đến rơi vào cái bẫy thế này. Nếu như nơi đây không hề có mấy thứ đao bén hay chông nhọn, cho thấy ả còn chưa muốn lấy mạng hai người hắn, nhất định là có mục đích! Hắn bèn hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Ha ha, ta muốn cái gì sau này ngươi tự nhiên sẽ biết! Hiện giờ hai ngươi ngủ một chút đi thôi! Ha ha ha!”
Dương Thu Trì rất muốn rút súng ở cẳng chân của mình ra bắn. Nhưng thân đã rơi vào trong hố nước tối đen như thế này, ngay mặt mũi của Tống Vân Nhi đang được ôm gọn trong người hắn mà cũng không nhận rõ, thì muốn công kích cũng chẳng tìm thấy được mục tiêu.
Chính vào lúc này, chợt có tiếng xì xì cất lên, tiếp theo đó là một mùi rất dị dạng tràn tới. Hắn kêu lên: “Không ổn!” Hai người vội vã ngưng hô hấp, ôm chặt nhau nhưng chỉ kiên trì được một chút thì buộc phải đổi hơi, nên lát sau cả hai bất tỉnh nhân sự.
Không biết trải qua bao lâu, Dương Thu Trì mơ màng nghe tiếng gọi của Tống Vân Nhi: “Ca ca…!”
Dương Thu Trì mơ màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, muốn đưa tay sờ đầu, thì phát hiện hai tay đã bị trói thúc ra sau lưng. Hắn nỗ lực đưa ánh mắt tán loạn tập trung vào một tiêu điểm, từ từ phát hiện bản thân đang ở trong một đài cao tại một sơn động cực lớn, đang ngồi trên đất, hai tay bị trói ngược vào một cột trụ phía sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt, cây súng ở chân không còn thấy đâu nữa.
Bên đài có hai hàng nam tử cầm đao đang canh chừng hai người hắn.
Đến lúc này, hắn lại nghe tiếng của Tống Vân Nhi: "Ca ca! Huynh tỉnh rồi, huynh ổn không?”
Dương Thu Trì lại đưa mục quang tán loạn về phía có tiếng nói, thấy Tống Vân Nhi cũng như hắn, đang ngồi trên mặt đất, hai tay bị trói quặt ra một cây cột sau lưng.
Đầu óc của hắn vẫn còn chưa tập trung được lực chú ý, mơ mơ màng màng. Hắn nhắm mắt lại, cố sức lắc đầu, cất giọng ồm oàm đáp: "Ta... không sao, Vân Nhi.... muội thế nào?"
Trong lời nói của Tống Vân Nhi có mang tiếng nức nở: "Muội cũng không sao, muội tỉnh rồi cứ gọi huynh mãi, huynh trước sau cũng không trả lời, muội còn cho rằng... hu hu hu...." Tống Vân Nhi không nhịn được òa lên khóc vì mừng.
Dương Thu Trì nghe lòng thật ấm, nỗ lực ngẩng đầu cười bảo: "Đừng khóc, ta chết không được đâu!"
"Dạ...!" Tống Vân Nhi gật gật đẩu "Ca ca, muội sợ quá, những người này muốn làm gì vậy?”
Dương Thu Trì nói mấy câu, đầu óc thanh tỉnh lại nhiều. Hắn ngẩng đầu dựa vào cột nhắm mắt thở phì phò một hồi rồi mới đáp: "Ta cũng không biết. Nhưng mà, bọn họ không giết chúng ta lúc ở hồ nước, nhất định là có mục đích gì đó. Muội đừng sợ, có ca ca ở bên cạnh muội đây mà!"
"Dạ!" Tống Vân Nhi lại gật gật đầu. Tuy Dương Thu Trì bị trói vào trụ đứng không động đậy được giống như nàng vậy, và lời của hắn chẳng qua là muốn an ủi nàng, nhưng trước giờ bản lĩnh của Dương Thu Trì đã lưu lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng Tống Vân Nhi. Đối với nàng, không có chuyện gì mà hắn không làm được. Hắn nhất định có biện pháp giúp nàng thoát khốn.
"Tượng đất qua sông thân còn khó giữ, thế mà còn hênh hoang khoác lác cái gì?" Dưới đài truyền lên một âm thanh nữ tử. Dương Thu Trì cố sức xem xét thật lâu, cuối cùng mới nhìn rõ đó là Hư Ất đạo cô.
Tống Vân Nhi lớn tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi là đạo cô chết bầm, ngươi bắt chúng ta làm cái gì?”
"Chúng ta muốn Dương đại nhân đáp ứng một chuyện," Bên cạnh chợt truyền đến một thanh âm già cỗi nhưng băng lạnh "Chỉ cần Dương đại nhân đáp ứng, chúng ta chẳng những không giết các người, mà còn cấp cho các người hưởng tận vinh hoa phú quý!"
Dương Thu Trì bây giờ mới phát hiện, thì ra bên cạnh Hư Ất còn có một người, đó là một lão đầu gầy nhom khoảng 60 tuổi.
Hắn cố sức lắc lắc đầu, tác dụng của thuốc vẫn chưa tan, nên đầu não của hắn vẫn hôn trầm. Cuối cùng hắn ngọ ngoạy hỏi: “Ngươi muốn ta đáp ứng cái gì?”
“Giúp chúng ta giết Chu Lệ tên bạo quân soán quốc ấy!”
"A?" Nghe câu này, đầu óc của Dương Thu Trì cuối cùng cũng tỉnh ra, chẳng lẽ bản thân hắn đã đến tận sào huyệt của Kiến Văn dư đảng rồi sao?
Quang tuyến trong sơn động rất hôn ám, chỉ có thể dựa vào ánh đuốc xung quanh để nhìn, Dương Thu Trì phí lực nheo mắt nhận dạng lão đầu đó, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ha ha, cho ngươi biết cũng không sao, ta tên là Trình Tế."
Dương Thu Trì kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi là Trình Tế sao? Là Biên tu (Chức sử quan thời Minh) tại Hàn lâm viện của Kiến Văn năm xưa?" Từ khi Dương Thu Trì lĩnh mệnh phụ trách truy nã Kiến Văn dư đảng, hắn đã thông qua các kênh thông tin tìm hiểu tình huống cơ bản của các nhân vật trọng yếu của Kiến Văn dư đảng.
"Hắc hắc! Thật hiếm có khi Dương đại nhân còn nhớ được danh tự của lão hủ. Không sai, Trình Tế chính là ta."
Trình Tế là một trong ba đại thần năm xưa bỏ trốn cùng Kiến Văn đế. Hai người còn lại là Diệp Hi Hiền và Dương Ứng Năng.
Dương Thu Trì cười ha hả, hỏi: "Các ngươi không phải là muốn giết ta càng sớm càng tốt sao? Sao hiện giờ lại đổi lại đi cầu ta vậy?”
"Không sai, ngươi liên tục phá hỏng rất nhiều kế hoạch hành động của chúng ta, nhiễu loạn đại kế phục quốc của chúng ta, vốn ra chúng ta chuẩn bị giết ngươi để báo cừu. Nhưng mà, nếu như lần này ngươi có thể đoái công chuộc tội, chúng ta có thể bỏ qua mọi chuyện dĩ vãng. Sau này khi phục quốc thành công, ngươi cũng coi là có một phần công lao."
"Còn có chuyện tốt đó nữa sao?" Dương Thu Trì hỏi với giọng trào phúng: "Nhưng mà các ngươi muốn ta đi giết hoàng thượng, có điều ngay cả mặt mũi hoàng thượng thế nào ta cũng chưa gặp qua, làm sao giết?"
"Cái đó ngươi không cần lo, ngươi là sủng tín đại thần của tên vua soán quốc đó, chúng ta sẽ cho ngươi lập thêm một công lao to lớn khác, Chu Lệ nhất định sẽ triệu kiến ngươi. Đến lúc đó, ngươi có thể tìm cơ hội giết lão.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nạp Thiếp Ký
Mộc Dật
Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=nap_thiep_ky__moc_dat