Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cẩm Y Đương Quốc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 309: Hương Loạn Tại Thiên Tân Vệ
S
áng sớm ngày mười bảy tháng mười năm Vạn Lịch thứ sáu, gia đình trong thành ngoài thành sau khi ăn bữa sáng thì lập tức đi làm, bắt đầu công việc của một ngày.
Mà các hương chúng của thuyền đầu hương thì phiền muộn sợ hãi, không biết nên đi từ đâu, ngày mười sáu tháng chín, cửa hàng kinh doanh của tỷ tỷ và tỷ phu của Sa Nhị bảo đều bị đập phá.
Người nhà hắn thật là thảm, tới phía Thanh quân thính làm cáo trạng lại bị đuổi ra, buổi trưa sạp hàng bán bánh bao bị người ta đập phá, nghe nói là người mặc phục sức cẩm y vệ ra tay.
Cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông này chẳng lẽ không muốn để người ta sống nữa ư, không ngờ lại độc ác như vậy, vốn là trong thành xảy ra chuyện gì, ngoài thành không thể biết nhanh như vậy.
Nhưng một đám đầu mục của thuyền đầu hương đi đi lại lại trong thành ngoài thành, có gió thổi cỏ động gì ngoài thành cũng biết hết, in tức được lưu truyền nhanh một cách đặc biệt.
Nhìn thấy thảm trạng của Sa Nhị Bảo, ai cũng đều nghĩ tới mình, hiện tại sống khó khăn như vậy, bên ngoài lại có quà nhiều người lao động cần ăn cơm, cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông lại làm vậy, sau này thế nào đây, làm sao mà sống tiếp được đây.
Đúng vào lúc đang phát sầu thì nghe thấy bên ngoài có tiếng la dồn dã, nếu gõ kẻng đánh trống, chắc chắc đã là đỏ trắng hỉ tang gì, chỉ tiếng la thì bình thường là xảy ra chuyện rồi.
Có người còn đang đứng đó lèm bèm, tiếng la lại vô cùng lộn xộn, không phải là một nơi đánh la, giống như xung quanh đều đánh la, mọi người bèn ùa ra xem.
Trong thành ngoài thành, các nơi mà hương chúng của thuyền đầu hương tụ tập đều vang lên tiếng la, đánh là chính là các cái đầu dài, có người là đầu mục thường ngày.
Phan Minh cũng đánh la đồng trong tay, nhìn thấy người tụ tập tới nhiều, hắn cao giọng hô: "Các vị huynh đệ già trẻ, thuyền đầu hương chúng ta làm việc kiếm cơm nhiều năm như vậy rồi, chưa từng đắc tội ai, cũng chưa làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng có người không để chúng ta sống, chuyện trong nhà huynh đệ Sa Nhị Bảo mọi người đều biết rồi, Sa Nhị Bảo là một đứa trẻ thật thà, sao lại bị bức tới tuyệt lộ."
Mười mấy ngày nay không ngừng truyên truyền cổ động, trong lòng mỗi người đều có một cỗ nộ khí, sắc mặt của mọi người đều không dễ coi, Phan Minh phía này lại cao giọng giảng giải, còn có thể nghe thấy ở cách đó không xa cũng có người nói nọi dung tương tự.
"Mọi người theo tôi cùng nhau vào thành, phải đòi lại công đạo cho Sa Nhị Bảo, phải đòi lại công đạo cho tỷ tỷ số khổ của Sa Nhị Bảo, chúng ta còn không đứng lên, tới lúc đi đến thuyệt lộ thì người không thể sống tiếp chính là chúng ta đó!"
Nói xong, Phan Minh gõ la tiến về phía nội thành.
"Theo Phan cai đầu dài đi nói lý thôi, tên cẩu quan đó dẫu sao cũng không để cho chúng ta sống nữa rồi, còn sợ cái gì nữa!"
Người ta đều có tâm lý hùa theo đám đông, lại thêm trong lòng vốn có tình tự phẫn uất tuyệt vọng, một người đi theo, hai người đi theo, những người khác cũng đều đi theo.
Các cai đầu dài đều dẫn người ra, người trên đường càng tụ càng đông, ầm ĩ đi về phía thành Thiên Tân Vệ.
Các thuyền đầu hương ở ngoài thành có khoảng hơn bốn mươi người, các hương chúng tụ lại, lại có người xem náo nhiệt đi theo, dòng người càng lúc càng dài.
Mấy quan đạo cơ hồ đều chật kín, thấy đội ngũ khí thế hùng hổ như thế này, xe ngựa người đi đường cũng không dám cản ở trước mặt, chỉ có thể nhường đường.
Người càng lúc càng nhiều, bầu không khí càng lúc càng kích động, tâm tình vốn còn sợ phiền phức dần dần trở nên kích động.
Ở cả thành Thiên Tân Vệ, theo lệ có binh đinh canh gác, với quy củ của họ, có dòng người lớn như thế này ùa tới, chuyện đầu tiên phải làm chính là đóng cửa thành, cố thủ đợi chi viện.
Có điều hôm nay thì ngược lại, nhìn thấy người bên ngoài đông nghìn nghịt, phản ứng đầu tiên của binh đinh là né sang hai bên, căn bản mặc kệ cửa thành. Nếu là thường ngày, quân quan gác cửa khẳng định sẽ rút đao ra chém đầu mấy người để ổn định lòng quân, có điều hôm nay rất kỳ quái, các quân quan cũng không sợ bị quân pháp trách phạt, chạy theo binh tốt.
Vốn là nhìn thấy ở cửa thành có sĩ tốt toàn thân võ trang đầy đủ, những hương chúng đi đầu có chút nao núng, nhưng thấy những binh tốt này bỏ chạy, gan không khỏi lớn hơn mấy phần.
Dòng người cuồn cuộn tiến vào thành, trong thành Thiên Tân thoáng cái trở nên đại loạn, các cửa hàng vốn đã mở cửa, nhìn thấy dòng người khí thế hùng hổ tiến vào đều bị dọa cho ngây ngốc.
Lập tức quát các hỏa kế đóng cửa, giữ cửa thật chắc, cầm dụng cụ để phòng bị. Dạng cục diện loạn lạc này, rất dễ sản sinh cướp bóc phá phách.
"Trên thế giới này còn có vương pháp nữa hay không, các huynh đệ, phải đòi cong đạo cho Sa Nhị Bảo theo ta!"
Không chỉ là người ở ngoài thành tràn vào trong thành, trong thành cũng có người kích động tạo thế, tất cả dòng người đều chỉ có một mục đích, đó chính là tòa trạch đệ của Vương Thông ở gần cổ lâu.
Thân binh của Binh bị đạo Phan Đạt, nha dịch của Thanh quân thính Cao Đồng Tri đều có chức trách đàn áp dẹp loạn, lúc này cũng đều biến mất không thấy đâu.
Mà binh tốt của Thiên Tân cẩm y vệ thiên hộ tuy mỗi ngày đều đi tuần phố, nhưng lúc này đúng vào lúc giao ban ngày đêm, ba viện tử không ngờ cũng không có một ai bước ra, cửa lớn đóng chặt.
Còn quan thự của Thiên Tân cẩm y vệ thiên hộ, Hàng bách hộ cũng muốn sai người đóng chặt cửa lại, nhưng vẫn chưa có mệnh lệnh, trừ hai mươi người dưới tay hắn ra, những người khác đều chạy sạch. Hắn đứng đó giậm chân mắng to, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Thiên Tân vệ thành là một nơi không lớn, mấy ngàn người của thuyền đầu hương ùa vào, lại thêm người xem náo nhiệt, đã thế quan phủ còn không làm ra bất kỳ biện pháp đối phó nào.
Còn chưa tới giữa trưa, Thiên Tân vệ thành bắt đầu phân loạn, trong thành đã có lưu manh bắt đầu nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Người ở trong thành khóc thảm một hồi.
Con đường ở gần cổ lâu của Thiên Tân vệ thành bị lấp chật kín những người là người, trạch để của Thiên Tân cẩm y vệ thiên hộ Vương Thông bị người ta vây kín.
Nếu như không phải là nhìn thấy trên đầu tường có binh sĩ cầm vũ khí canh gác, trên môn lâu ở trước cửa sau cửa có cung thủ gườm gườm, e rằng sớm đã có người vượt tường tiến vào rồi.
Cho dù là vậy, người ở bên ngoài vẫn từng bước tiếp cận về phía trước, có người hô to: "Chúng ta muốn sống!"
"Thuyền đầu hương đều là lương dân an phận, vì sao lại bức chúng ta tới đường cùng!"
"Trong nhà ta còn có mấy miệng ăn, ngươi không cho ta đường sống, chẳng lẽ muốn cả nhà ta phải chết ư!"
"Huynh đệ Sa Nhị Bảo chết thảm quá, hắn đắc tội với ai mà sao lại có kết cục như vậy!"
"Cẩu quan, ngươi đừng cho rằng mình có thể làm xằng làm bậy, thành Thiên Tân còn có đại lão gia khác, kinh sư còn có vạn tuế gia và các vị tể tướng!"
"Cẩu quan, ngươi không cho chúng ta sống, chúng ta cũng không sợ chết đâu!"
Mỗi một người của thuyền đầu hương đều đứng đó chửi mắng, cũng không biết là ai khởi đầu, từ dưới đất cầm một viên gạch lên ném vào. Những binh tốt đứng trên đầu tường không kịp phòng bị, ngay cả mặt cũng không kịp che, trực tiếp ngã vào bên trong, một lúc sau mới dám thò mặt, trên tay đều cầm lá chắn để che.
Bởi thế, khí thế của đám người đang tụ tập lại càng thịnh, tiếng hét càng lớn thêm, không ngừng tràn lên trước.
Phan Minh vốn gõ la đi trong dòng người, sau khi nhìn thấy cổ lâu thì bắt đầu bước chậm dần, đi được mấy bước thì đột nhiên ném la xuống đất ôm bụng.
Bên cạnh có người quan tâm hỏi han, Phan Minh mặt đầy vể đau đớn, hư nhược nói: "Sáng sớm ăn bát cháo không được sạch sẽ, đau bụng mất rồi. Các huynh đệ cứ mặc kệ ta, cứ tiến lên trước là được, đừng vì ta mà làm chậm trễ việc của mọi người.
Mọi người tình tự đang kích động cho nên cũng chẳng quản nhiều như vậy, để mặc Phan Minh ôm bụng chạy sang bên đường. Đợi khi đại đội đi qua, Phan Minh đứng thẳng người dậy, rõ ràng không phải là đau bụng, hắn cứ vậy đi theo đuôi đội ngũ.
Hai ngày trước, cả nhà Dương Tư Trần đều được đón tới phủ đệ của Vương Thông, Dương Tư Trần vốn cho cái thế là được đồng ý rồi, hôm nay mới biết đây rõ ràng là tai họa.
Ở trong trạch việc độc lập của nhà mình vừa ăn sáng xong thì nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng người ồn ồn còn cho rằng là chuyện gì, muốn ra ngoài xem, nhưng bị hộ vệ trong phủ cản lại, nói rằng lão ra đã phân phó rồi, không được ra ngoài.
Còn chưa tới nửa tiếng thì nghe thấy tiếng mắng chửi kinh thiên động địa ở bên ngoài, không ít người hầu đều chạy vào trong, các hộ vệ trong phủ thì giơ lá chắn nối thành một hàng tiến về phía tướng.
"Đây là đại sự, đây là đại sự!"
Dương Tư Trần quả thật là thông minh, phản ứng đầu tiên của hắn là không hiểu thế này là sao, sau đó thì lập tức phản ứng được điều này có nghĩa là gì. Chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Từ kinh sư tới Thiên Tân vệ, đây đã là nơi đến cuối cùng của mình rồi, nếu phía này mà sụp đổ, vậy thì trong thiên hạ không có chỗ nào để đi, tất cả đều xong rồi.
Quan trường Đại Minh quan trọng nhât chính là chữ ổn, bất kể ngươi là hoạn quan, cẩm y vệ hay là quan viên địa phương, chỉ cần trên địa phương có tụ tập làm loạn, bất kể là ai đúng ai sai, người làm quan nhất định bị trừng phạt, sau chuyện thì nhất định bị giáng chức, thậm chí là xóa bỏ công danh.
Đây cũng là nguyên nhân khiến quan địa phương không dám đắc tội với hào cường, những người này ở đương địa có thể hô phong hóa vũ, hơi kích động một chút là có trăm ngàn người kêu gọi nhau tụ họp trước quan nha.
Sau đó dung những lời như lời tên quan tham ngươi bóc lột bách tính để kích dộng dân biến, thương ti của ngươi cũng sẽ ch rằng ngươi năng lực không đủ, không khống chế được tràng diện.
Cái này cũng trách mình, luôn nghĩ Vương Thông nắm hết quyền hành, trong chiều chư công nghi kỵ, nhưng không ngờ tới đại phương Thiên Thân vệ thành cũng bị ép tới trình độ này. Hơi có người gây chia rẽ là thành họa, trước mắt, đại họa này đã tới rồi!
Cần phải trần an, nhất định không thể khiến chuyện ầm ĩ hơn. Dương Tư Trần vừa suy nghĩ thật nhanh trong đầu vừa bước đi thật nhanh, nửa đường gặp phải Thái Nam vẻ mặt cũng đang hốt hoảng.
Các hộ vệ ở trong phủ đệ cũng vẫn trấnđịnh, mấy quân tướng ở đó lớn tiếng an bài điều động, nữ quyến thì đi vào trong, từng đội binh tốt đi tới tường viện, trong phủ có khoảng ba trăm binh, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, nếu thật sự động thủ anh rằng không thể phòng thủ nổi.
Nơi ở của Vương Thông ở chính giữa trạch đệ, cửa phòng mở rộng, vệ binh ở cửa nhìn thấy Thái Nam, Dương Tư Trần chạy tới, đều quen mặt cho nên tất nhiên không cản trở.
Hai người vội vã tiến vào phòng khách, nhưng đều ngây ra.
Vương Thông ngồi cạnh bàn, một tay cầm bánh, một tay cầm thịt, đang sung sướng cắn ăn, nhìn thấy hai người đi vào, cười nói: "Muốn làm cái gì cũng cần phải có khí lực đã, phải ăn bánh bột mì và thịt bò chín, mà không được ăn no, bảy phần là được rồi.”
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mắng "cẩu quan" ở bên ngoài truyền vào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cẩm Y Đương Quốc
Đặc Biệt Bạch
Cẩm Y Đương Quốc - Đặc Biệt Bạch
https://isach.info/story.php?story=cam_y_duong_quoc__dac_biet_bach