Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 5 - Chương 33: Khổ Nhục Kế
B
ao Chửng trầm ngâm không đáp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó là Giáp Tử doanh, với ông ta mà nói đó là thế giới xa lạ, bọn họ không phải sương quân, cũng không phải là cấm quân, cho dù là thân vệ của hoàng đế cũng không có đãi ngộ uống rượu giá hai quan, ngày ngày ăn thịt như ở đây.
Nơi này làm đảo lộn nhận thức về nhân sinh quan của Lão Bao.
Lại một con lợn nữa bị giết, đang treo lên giá, cả đám trẻ con túm tụm xin lão binh bóng đái lợn, bọn chúng dùng thứ này thổi khí vào, biến thành quả bóng tròn, sau đó reo hò đuổi theo đá trên giáo trường, đá thứ này thích hơn đá bóng.
- Vân Tranh hẳn sắp về rồi chứ, y không tránh lão phu mãi được. Lão Bao nhìn con lợn nặng tới hai trăm cân, ngẫm nghĩ:
- Ha ha, quả nhiên không qua mắt được ông, hẳn là chiều nay y về, con lợn đó là để chuẩn bị cho binh sĩ, Hy Nhân huynh, với thiếu niên này, không thể thiếu lòng bao dung.
Bao Chửng không đáp, chắp tay sau lưng nhìn non nước đất Thục tới xuất thần, gió sông thổi vạt áo bay phần phật, bao năm dùng thủ đoạn sấm sét, mang lại duy nhất cho ông một thứ, đó là cô độc, Vân Tranh trốn tránh ông cũng không lạ, ông đã quen rồi, dù là người tốt hay người xấu đều tránh xa, nếu nói chuyện nào thương tâm nhất, đó là chính quan gia cũng né tránh ông.
Tham quan tránh ông là vì sợ hãi, quan tốt tránh ông là vì không muốn qua lại quá mật thiết với một người thiết diện vô tư, quan gia tránh ông là vì những chuyện từ miệng ông nói ra thường là góc khuất đen tối nhất của Đại Tống, quan gia thà bưng tai trộm chuông chứ không muốn đối diện.
Trương Phương Bình ra giá: - Lưu Ngọc Thành trở về tùy ông kiểm tra, nhưng hãy để Vân Tranh lại cho đất Thục, chuyện này không liên quan tới tư tình, mà vì lão phu gửi gắm kỳ vọng lớn vào Thiếu niên quân, Hy Nhân huynh, Đại Tống ta đã tới lúc không thay đổi không được rồi. Mặc dù người muốn Vân Tranh lên kinh là quan gia, nhưng tiếng nói Lão Bao rất quan trong, quan gia sợ ông ta, tránh ông ta, cũng kính ông ta, tin ông ta.
Bao Chửng quay mình lại: - Lưu Ngọc Thành đại thắng trở về có gì đáng kiểm tra, Phật tử Cao Đàm Thịnh đã chết, tinh anh Di Lặc giáo tổn thất quá nửa ở Tây Hạ, chút bản lĩnh này sao Lưu Ngọc Thành không có, khi ấy lão phu chỉ dâng tấu thỉnh công là được, Trương công đã có đại công rồi, lại muốn ta bỏ chức trách, đó không phải hành vi quân tử.
Trương Phương Bình ngửa cổ uống cạn chỗ rượu còn lại, lần này bọn họ dùng cách đóng cửa đánh chó, tiêu diệt hết thế lực Di Lặc giáo mà Cao Đàm Thịnh khổ công gây dựng bao năm, đám tàn dư Lưu Ngưng Tĩnh, Vạn Bảo Sơn, Hắc Quân Đầu đều bị bắt, tuy thế khi công phá Vạn Hộ sơn, quan binh cũng bị tổn thất thảm trọng.
Ông ta muốn dựa vào dư uy diệt địch ép Bao Chửng nhượng bộ, chuyện đất Thục phải để quan viên đất Thục tự quyết.
Bao Chửng vẫn muốn gặp mặt Vân Tranh rồi mới quyết, ông ta đã nhìn thấy đội nhân mã xuất hiện ở trên con đường nhỏ đằng xa rồi, đội ngũ tản mác kéo dài, tựa hồ đi mỗi bước cũng phải dồn ép tới sinh lực cuối cùng trong thân thể.
Đi tới gần, đúng là quân tốt Giáp Tử doanh, quân dung không chỉnh tề, mũ giáp xiêu vẹo, may là vũ khí cung nỏ vẫn còn ở trên người, giày dưới chân thì đã rách bươm, một số không còn cả giày, mặt ai nấy thẫn thờ, chỉ biết đi theo người đầu tiên như xác chết.
Người đi đầu chính là Lương Tiếp, nhìn thấy Trương Phương Bình và Bao Chửng ở cổng doanh cũng chẳng chào hỏi, cứ thế lê xác đi qua, tới quân giáo trường thả mình ngã xuống đống cát, nằm im không nhúc nhích, đám người đi sau cũng thế, nối nhau đổ như sung rụng, sau đó có tiếng ngáy khò khò vang lên.
- Chuyện gì thế này? Bao Chửng giữ lấy một người để hỏi, không ngờ vừa chạm vào, người đó như không chịu nổi, ngã lăn ra đất, sờ mũi thì hắn ngủ rồi:
Trương Phương Bình cũng thất kinh, đây là một đội quân đã kiệt quệ tới cực điểm, nhìn mãi mới nhận ra một người, đó là Chu Đồng, khôi giáp và vũ khí đều không còn, giày cũng há mỗm lộ ra ngón chân đen xì xì, kéo hắn ra khỏi hàng: - Vân Tranh đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Chu Đồng môi khô nứt nẻ, mấp máy được mấy từ không rõ ràng thì ngã gục vào lòng Trương Phương Bình, ai có thể liên hệ hán tử bẩn thỉu này với một Chu công tử phong lưu nức danh Thành Đô chứ?
- Vân Tranh đâu rồi? Trương Phương Bình sai thủ hạ dìu Chu Đồng đi, nổi điên quát tháo:
- Tướng chủ ở phía sau. Bành Cửu là người duy nhất còn sức trả lời:
Lão Bao đã bình tĩnh lại, ông đã kiểm tra qua vài người, những quân tốt này chỉ kiệt sức do hành quân đường xa thôi, không thành vấn đề.
Không lâu sau Vân Tranh xuất hiện, dắt con đại thanh mã, bên trên chở hai người sinh tử không rõ, bản thân y cũng trông như ăn mày, đầu tóc toán loạn, mặt lấm lem bùn đất như từ ao bùn mò ra.
- Thế này là sao? Thấy Vân Tranh ít nhất còn đủ sức thi lễ với mình và Bao Chửng, liền hỏi:
- Hành quân ba trăm năm mươi dặm thôi, minh quân cho ti chức nghỉ ngơi chút đã.
Lão binh trong nhanh chóng đi ra, người đỡ tướng chủ, người cởi đồng bọn bị trói trên ngựa cho khỏi ngã, Vân Tranh kiên trì đến khi Lãng Lý Cách xuất hiện cuối đội ngũ mới ngã gục.
Phía sau còn có một cái xe lớn, trên xe là Ngô Kiệt, Tôn Đại Chí, Lang Thản, Khương Kiệt, Hầu Đại Nghĩa, toàn là đám học sinh thư viện, thấy Trương Phương Bình đứng ở cổng doanh, hổ thẹn xuống xe cúi đầu.
- Thế này là sao, Ngô Kiệt, ngươi trả lời cho lão phu.
Đây là lần thứ ba Trương Phương Bình hỏi câu này rồi, Ngô Kiệt bối rối đáp: - Tướng chủ mệnh lệnh đại quân hành quân từ Nga Mi sơn tới đập Đô Giang, ti chức không đi nổi, nhất xỉu được đưa lên xe.
Bao Chửng hỏi ngay: - Các ngươi đi mất bao lâu?
- Bẩm đại nhân, tính tới giờ là hai ngày ba canh giờ rồi.
- Lão phu không hiểu binh sự, nhưng cũng biết một ngày hành quân tám mươi dặm đã là hùng sư tinh nhuệ rồi phải không?
Trương Phương Bình nhìn đám quân tốt nằm la liệt trên mặt đất, lòng xót xa lắm, giọng lớn dần lên: - Nếu vũ trang chỉ đi được năm mươi dặm thôi, hơn hai ngày hành quân ba trăm năm mươi dặm, Vân Tranh muốn phế đội quân này à?
- Vừa rồi ông còn khuyên ta nên bao dung với Vân Tranh, sao bây giờ lại nổi nóng?
Lúc này Tô Tuân cũng dẫn rất đông người tới, cứ hai người dìu một người đi vào lán, phụ nhân lập tức dùng nước sạch dựa chân cho quân tốt, động tác thuần thục, rửa chân xong dùng vải chấm cồn lau sạch lòng bàn chân, ai cũng hiểu việc này rất đau, nhưng bọn họ chỉ co giật vài cái.
Đãi ngộ của Vân Tranh cũng không khác binh sĩ, được rửa chân xong, y cuộn mình lại như đứa trẻ con, nhìn y say ngủ, Trương Phương Bình mới nhớ ra, Vân Tranh vẫn còn rất trẻ, lửa giận trong lòng cũng tan biến, còn chưa kịp nói gì, đã ngã Bao Chửng nói.
- Ông thắng rồi, mai lão phu sẽ đi thẩm tra Lưu Ngọc Thành, Vân Tranh có thể tàn nhẫn với cả bản thân, tức là y đã có khí chất của tướng lĩnh, ta biết tên tiểu tử đó dùng khổ nhục kế, nhưng cho dù là khổ nhục kế thì cũng thực sự cũng đã vác khôi giáp đi những ba trăm năm mươi dặm, y bày kế này là đánh cược vào nhân phẩn của lão phu, Bao Chửng này đâu phải là để tâm huyết của người khác lãng phí vô ích. Thiếu niên quân có lẽ là con đường đi được, lão phu rất muốn chứng kiến nó trưởng thành.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2