Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 91: Thái Độ Hoàn Toàn Tương Phản.(Edit:Xasax)
Q
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 91: Thái Độ Hoàn Toàn Tương Phản.(Edit:xASAx)
****
QC: Ba con sói OK, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
****
Bạch Hán Kỳ ở bên cạnh nghe xong lời này cũng lộ vẻ xúc động mười phần, tuy rằng là chuyện nhà người ta, người phụ nữ này cũng từng là vợ trước của ông, lại nhìn thấy Cố Hải bao dung cho cha mẹ cậu như vậy, cùng là cha mẹ, trong lòng Bạch Hán Kỳ rất vui mừng.
Cố Hải đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Hán Kỳ.
"Ba, con đã nhiều năm như vậy gọi ba là chú, thật ra rất lâu rồi con đã xem ba là ba. Ba là thân nhất của con, cũng là người mà con cả đời này kính trọng nhất. Con đến giờ vẫn nhớ kỹ mười năm trước con theo Nhân Tử tới nhà của ba, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của ba. Lúc đó con đang bỏ nhà ra đi, con chú ý tới Nhân Tử, phần lớn là vì tình cha con của các người khiến con chỉ có thể nhìn, không thể có được.
Con rất hổ thẹn cả đời này con khiến cho ba chịu hai lần đả kích lớn, thế nhưng xin ba tin tưởng, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba.
Ba có thể dùng bất cứ lời độc ác nào để chửi mắng con, thế nhưng xin ba ngàn vạn lần đừng vì tình cảm của chúng con mà giận lây Nhân Tử. Giống như lời ba nói trong đám cưới, đứa con ba yêu thương nhất, con muốn thay con của ba đáp lại ba một câu, cậu ấy cũng yêu ba của mình nhất. Hôm nay, con thay Nhân Tử và xin hãy cho con đáp lễ công ơn nuôi dưỡng hơn hai mươi năm qua của ba, xin ba một lần nữa tiếp nhận chúng con."
Nói xong, Cố Hải đứng dậy đi tới hơn một thước, vô cùng trịnh trọng quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu hai cái.
Lúc Cố Hải nói một tràng trước đó, Bạch Hán Kỳ chỉ đau lòng và cảm động, ngay lúc hai đầu gối Cố Hải quỳ xuống đất, nước mắt Bạch Hán Kỳ một chút liền rớt xuống. Ông đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm đám cưới của mình, cảnh tượng Cố Hải cùng Bạch Lạc Nhân khi đó, chính là từ một phút đó trở đi, con ông đã định trước không thuộc về ông nữa.
"Mau đứng lên." Bạch Hán Kỳ vội vàng đi tới đỡ Cố Hải.
Khương Viên ở bên cạnh từ lâu đã khóc không thành tiếng.
"Dưới gối đàn ông có bịt vàng, sao có thể nói quỳ là quỳ? Cho dù muốn quỳ thật, cũng phải chờ tới ngày đám cưới!" Bạch Hán Kỳ lau lau nước mắt, "Con không cần cảm thấy xấu hổ với ba, lúc đó không có con, đứa con trai này của ba sớm đã không còn."
Lần thứ hai trở lại chỗ ngồi, tâm tình của tất cả mọi người đều đã khôi phục bình thường.
Khương Viên mang theo giọng mũi nồng nặc mở miệng, "Thật ra nhiều năm như vậy, mẹ đã gặp qua rất nhiều người, trong lòng không còn nhỏ nhen như vậy nữa. Độc thân hay là không có lựa chọn hôn nhân bình thường, không phải là một loại thiếu hụt, chỉ là một cách sống. Cách sống đó không phân đúng và sai, chỉ có thích hợp với không thích hợp. Là phụ nữ cũng vậy, con nối dòng chỉ là một chỗ gửi gắm, không có chỗ gửi gắm này, chúng ta có thể dùng cách khác bổ sung."
"Đúng vậy." Bạch Hán Kỳ ở bên cạnh tiếp lời nói, "Về chuyện đời sau, ba chính là tùy duyên, có thì có, không có cũng không bắt buộc. Hơn nữa ba cảm thấy, con ba hơn hai mươi năm nay thật sự rất khổ rồi, thay vì để nó ngậm đắng nuốt cay mang theo một đứa bé, ba càng hy vọng chính nó có thể được yêu thương nhiều hơn."
"Đúng vậy." Khương Viên hiếm có nhất trí với ý kiến của Bạch Hán Kỳ, "Con cái không phải sứ mệnh, ba mẹ muốn con có con cái, cũng không nhất định thật sự coi việc nối dõi quan trọng như vậy, chỉ là muốn cho con có thể cảm nhận được hạnh phúc được làm ba mẹ. Giống như ba mẹ liều mạng ngăn cản các con ở cùng nhau, không phải khó có thể tiếp nhận loại quan hệ này, chỉ là yêu thương các con, sợ con đường sau này của các con không dễ đi."
"Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy." Bạch Hán Kỳ níu lấy tay Cố Hải, "Con chỉ cần chăm sóc con ba thật tốt là được."
Khương Viên cũng cười, "Đúng vậy, con mẹ chính là mạng phú quý, phải được người khác nâng niu. Nếu thật cưới phụ nữ vào nhà, cả ngày quát tháo, mẹ nhìn còn thấy uất ức đây!"
"Ha ha ha..."
Bạch Hán Kỳ sảng sảng cười to.
Giờ phút này, Cố Hải đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên tốt đẹp như vậy.
...
Bạch Lạc Nhân đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, đi theo Cố Uy Đình cùng mấy vị lãnh đạo Quân khu khác. Cậu đã đem chuyện cầu hôn với Cố Hải đêm đó quên mất không còn một mảnh, chỉ nhớ rõ giấc mơ kia, cảm thấy thật buồn cười, cũng không nghĩ sâu thêm. Cho nên cậu cơ bản không biết Cố Hải đi tìm Bạch Hán Kỳ và Khương Viên, càng không biết Cố Hải đã quyết định kết hôn.
Cậu được sắp xếp vào ở khách sạn, Cố Uy Đình chính là ở đối diện với cậu.
Từ lúc thăng chức, cơ hội Bạch Lạc Nhân tham gia huấn luyện liền thiếu, mấy việc nhàn rỗi vặt vãnh lại ùn ùn kéo tới, cơ hội để cậu và Cố Uy Đình tiếp xúc cũng nhiều hơn.
Hôm nay, Bạch Lạc Nhân cùng Cố Uy Đình đi dự hội nghị, trên đường về, Cố Uy Đình đột nhiên nói với cậu: "Buổi tối con tới phòng ta một chút, ta có việc muốn hỏi con."
Bạch Lạc Nhân mơ hồ cảm giác được gì đó.
Cơm tối cũng ăn không ngon, Bạch Lạc Nhân ở trong phòng đợi đã lâu, cuối cùng nghe thấy cửa đối diện vang lên.
"Ngồi đi!" Cố Uy Đình nói.
Dưới gương mặt nhìn như ung dung của Bạch Lạc Nhân ẩn giấu trái tim lo sợ bất an.
Cố Uy Đình rút ra một điếu thuốc đưa tới bên miệng, Bạch Lạc Nhân đứng dậy châm giùm ông.
"Con có muốn một điếu không?" Cố Uy Đình hỏi.
Bạch Lạc Nhân lắc đầu, "Không cần, con vừa hút xong."
Trong miệng Cố Uy Đình phun ra một ngụm khói, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Ta hỏi con, trong nhà Cố Hải có thêm vài thứ có phải là của con hay không?"
Quả nhiên, nên tới vẫn phải tới, Bạch Lạc Nhân vốn định đợi một thời cơ thích hợp chính miệng thẳng thắn với Cố Uy Đình, không ngờ thời cơ còn không chưa chín muồi, Cố Uy Đình đã nói ra chuyện này trước.
"Đúng ạ." Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời.
Sắc mặt Cố Uy Đình nghiêm lại, giữa hai chân mày mơ hồ có một cảm giác đè nén.
"Hai đứa hiện giờ là quan hệ như thế nào?"
Bạch Lạc Nhân khẽ mở khớp hàm, "Người yêu."
Cố Uy Đình cầm điếu thuốc trong tay hươ hươ, khóe mắt hiện lên một tia buồn bực, nhưng bị ông kiềm chế rất tốt.
"Người yêu..." Cố Uy Đình nhấn mạnh hai chữ này, "Ta miễn cưỡng cho rằng cái từ này có thể dùng ở giữa hai đứa, lúc đó ta ngầm đồng ý cho hai đứa ở chung, cũng từng tỏ rõ, ta không ngăn cản cũng không có nghĩa là ta đồng ý, chỉ là cảm thấy hai đứa còn chưa chín chắn. Ta cho rằng theo cuộc sống thay đổi, hai đứa sẽ tự nhiên buông bỏ đoạn tình cảm không thực tế này, không ngờ ta đánh giá thấp sự nghiêm trọng năng lực chịu đựng tâm lý của hai đứa."
Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời, "Chính là lúc đó con không nhập ngũ, không có tám năm chia cách này, bọn con từng bước đi tới thì đã sớm tách ra."
"Con là muốn nói cho ta biết, mất đi mới là tốt nhất, cho nên nó mới đối với con đốt lại lửa tình? Hay là muốn nói cho ta biết, là ta lúc đó gieo nghiệt, mới nở ra đóa hoa tội ác hai đứa đây?"
"Không có." Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời, "Con chính là muốn nói, cuộc sống biến đổi thất thường, nếu như con được lựa chọn, chắc là sẽ không một lần nữa đi con đường này."
"Thế sao không chọn?" Cố Uy Đình phủi tàn thuốc một cái, "Con bây giờ có được điều kiện gia đình tốt đẹp, tiền đồ sáng lạng, chỉ cần con chịu nuốt cây Hoàng Liên* này, cuộc sống bệnh hoạn này của con có thể lập tức chữa khỏi."
(*Hoàng Liên là một vị thuốc rất đắng, có công hiệu chữa bệnh rất tốt. Ở đây ý Cố Uy Đình nói Bạch Lạc Nhân chịu khó ngậm đắng nuốt cay bỏ qua tình cảm với Cố Hải sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Nói chung là cũng vì lo cho con cái cả.)
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân thâm trầm nhìn Cố Uy Đình.
"Năm đó con thi tốt nghiệp đạt hạng sáu toàn thành phố, vốn có thể vào trường đại học danh giá, sống cuộc sống mà con mong muốn. Thế nhưng, con có lựa chọn sao? Năm đó con của người nằm trên giường bệnh, người lại rất cần một người giúp giữ vững địa vị của mình trong bộ đội, ngoại trừ hi sinh con, ngài còn có lựa chọn sao?"
Cố Uy Đình thật lâu mới mở miệng, "Ta thừa nhận, quyết định của ta lúc đó có xen lẫn lý do cá nhân, nhưng cái này cũng không bác bỏ năng lực của con. Thực tế cũng chứng minh như vậy, nếu như con đi con đường bình thường, nhất định sẽ không có được thành tựu như bây giờ."
Bạch Lạc Nhân cười khổ, "Có lẽ vậy."
Ánh mắt Cố Uy Đình nhìn chằm chằm hai tay đang nắm chặt ở trên chân của Bạch Lạc Nhân, tim bất chợt run lên.
"Thật ra, con hoàn toàn có thể không cần liều mạng như vậy, những vinh dự này cũng sẽ thuộc về con."
Bạch Lạc Nhân lẳng lặng trả lời, "Người biết con liều mạng không phải là vì những vinh dự này."
"Mấy năm nay con nỗ lực rất nhiều, cũng trưởng thành không ít, nỗ lực của con ta đều nhìn thấy. Nhưng có một số thứ, không phải con nỗ lực là có thể làm được, giống như con cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể sinh con cho Cố Hải."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân chấn động mạnh một cái, hai mắt đỏ ngầu thẳng tắp nhìn Cố Uy Đình.
Cố Uy Đình không chút nương tay oanh tạc Bạch Lạc Nhân, "Đừng lấy ra một đống tư tưởng phương tây trống rỗng với ta, trong người ta chính là truyền thống ăn sâu bén rễ của người Trung Quốc. Ta muốn giữ gìn cho con ta quyền lợi được tôn trọng, cũng muốn giữ gìn cho nó tư cách kéo dài đời sau. Con nói ta phong kiến cũng được, nói ta không hiểu nhân tình cũng được, ta nhất định phải kéo dài hương khói nhà họ Cố."
"Có thể." Bạch Lạc Nhân khó khăn mở miệng, "Con không cản trở cậu ấy có đời sau, nhưng người yêu của cậu ấy chỉ có thể có một mình con."
Cố Uy Đình không chút nào vì Bạch Lạc Nhân nhượng bộ mà thay đổi thái độ của mình.
"Ta không có thể để cháu của ta sống trong một gia đình như vậy."
"Nếu như người có bản lĩnh này, biết trước mọi thứ con trai của người có thể gặp, lúc đó tại sao phải sinh ra Cố Hải?"
Cố Uy Đình dụi tàn thuốc vào gạt tàn, hai tròng mắt lạnh lùng quay qua nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Sinh hay không sinh không phải vấn đề, không cần tự hỏi, nó nhất định phải tồn tại. Chỉ cần nó tồn tại, ta sẽ dùng hết khả năng của mình chịu trách nhiệm với nó, ta không có được cảnh giới cao như hai đứa, có thể hoàn toàn sống vì bản thân."
Con đang sống vì mình sao? Bạch Lạc Nhân đột nhiên trong lòng đau xót, vì sao người có thể qua loa phủ nhận mọi thứ con nhiều năm như vậy làm cho các người chứ?
"Ở trong mắt của người, cố gắng của con, không đủ để đổi lấy một cái gật đầu của người sao?"
Cố Uy Đình như trước cứng miệng, "Ta đã nói rồi, có một số thứ, không phải nỗ lực là có thể đổi lấy. Ngay cả con hy sinh vì Cố Hải, ta vẫn như trước không muốn thấy cuộc sống tình cảm của nó bị mất trước mộ của con."
"Lời này của ngài hẳn là nên sớm một chút nói với con."
Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, nhiều năm như vậy, ai đền cho con?
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân, tim Cố Uy Đình cũng xoắn thành một khối, ông cũng từng dao động. Chỉ có điều, có một số thứ ở trong lòng ông cắm rễ quá sâu, rút ra chính là muốn lấy mạng của ông.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên cười cười, không nói bất cứ gì, liền rời đi.
Cho tới bây giờ chưa từng muốn từ bỏ, cho đến giờ phút này, Bạch Lạc Nhân cũng tuyệt sẽ không nói từ bỏ.
Chỉ là, đột nhiên cảm thấy tim rất lạnh.
..............
----------------[Edit:xASAx]----------------
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản
Sài Kê Đản
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản - Sài Kê Đản
https://isach.info/story.php?story=thuong_an_sai_ke_dan__sai_ke_dan