Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sáp Huyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 307: Trường Ca (4)
M
ã Trưng cả quần ướt sũng, hai đùi run lên, nghe vậy quỳ xuống nói:
- Địch đại gia, tiểu nhân là thuận miệng nói lung tung...
Không đợi nói nhiều, hét thảm một tiếng, đã chói cả tai.
Địch Thanh một đao nạo lỗ tai của y, trầm giọng nói:
- Giữ lại mạng lệnh cho ngươi đi nói cho Trương Nguyên, bảo y sau này ngủ cẩn thận một chút.
Mã Trưng trong tiếng gào thê thảm, Địch Thanh đã không thấy bóng dáng.
Mọi người ngây ra, chỉ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng hát hào phóng của Địch Thanh.
- Nam nhi đời này nhẹ thanh danh. Bảo đao bên hông nặng hoành hành, chảy không hết máu anh hùng, giết không hết hào hùng.
Tiếng ca vang hùng hồn, khuấy động phố thị, rồi dần dần đi xa...
Nhưng hào hùng huyết khí này lưu lại rất lâu giữa đất trời, dư âm không dứt!
Địch Thanh giết một tay cừ trong Lục ban trực của nước Hạ, cười dài mà đi.
Hắn tuy cười, nhưng trong lòng đầy là bi thương. Giết một Mao Nô Lang Sinh hoàn toàn không đáng là gì, không giảm bớt được bi phẫn trong lòng hắn.
Năm đó mọi người chung vai tới tây bắc, đã đoán được tướng quân bách chiến tử, chiến sĩ khó trở về. Qua nhiều năm nay, bão cát khắc mài một lời nhiệt huyết, nói không chừng rơi lại ở biên cương này.
Nói không chừng đi rồi, thì gặp được người thân, nói không chừng chết đi, thì ở lại biên cương...
Nhưng không có ai lùi bước.
Bọn họ có hào hùng, có nhiệt huyết, có chí lớn, có vì nước mà chiến, lòng quyết hi sinh ở biên thùy.
Nhưng bọn họ vốn không cần chết!
Địch Thanh không muốn nghĩ nhiều, hắn đối với phủ Hưng Khánh giống như ngựa quen đường cũ. Sau khi ra khỏi lầu, nhẹ nhàng thoát khỏi truy quét của quân Hạ, chuồn ra khỏi phủ Hưng Khánh.
Tới vùng ngoại ô, Địch Thanh nhìn về dãy núi nối liền nơi xa, lập tức tới thẳng một bìa rừng rậm.
Qua Binh đang đứng chờ ngoài rừng thấy Địch Thanh, tiến lên nghênh đón nói:
- Địch tướng quân. Diên Châu có tin, Châu Mỹ đã thẳng tiến Tuy Châu, chiếm lĩnh trại Thừa Bình.
Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Đánh hay, công hạ trại Thừa Bình, Tuy Châu đang mong. Nếu Tuy Châu có thể đánh xuống, Ngân Châu của người Hạ lại nguy hiểm rồi. Chỉ cần chúng ta không ngừng tiếp tục đánh, người Hạ không kịp đánh chúng ta. Bây giờ… Kính Nguyên Lộ có tình hình mới không?
Qua Binh nói:
- Quân ta thảm bại ở trận Hảo Thủy Xuyên, Hàn Kỳ thượng thư gánh trách nhiệm. Nhưng Hạ Tủng nói trách nhiệm không ở Hàn Kỳ, mà ở Nhâm Phúc. Ban đầu Hàn Kỳ đích thực căn dặn Nhâm Phúc cẩn thận làm việc. Không ngờ Nhâm Phúc sơ xuất tiến mạnh, bị đánh bại như vậy.
Địch Thanh nhớ tới vẻ mặt cao ngạo của Hàn Kỳ, lại thở dài, lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ mấy chục ngàn oan hồn ở Hảo Thủy Xuyên chỉ là một trách nhiệm có thể kết thúc rồi?
Vẻ buồn bả trên mặt Địch Thanh càng sâu, Qua Binh lại nói:
- Nghe nói triều đình hạ chỉ giáng chức Hàn Kỳ làm tri châu.. gần đây mới phái Đằng Tử Kinh tạm quản Kính Nguyên Lộ.
- Đằng Tử Kinh?
Địch Thanh có chút nghi ngờ,
- Y là ai?
- Ông ấy là bạn thân của Phạm công, năm đó cùng đậu tiến sĩ với Phạm công. Nghe nói người này rất tài giỏi.
Địch Thanh thật lòng mỉm cười:
- Bằng hữu của Phạm công, cũng không tệ. Lúc này Nguyên Hạo ở Kính Nguyên Lộ, có dấu hiệu lui binh không?
Qua Binh nói:
- Theo tin trước mắt, vẫn không có. Nguyên Hạo xem ra muốn đánh vào đường Quan Trung. Trước mắt trọng binh tàn sát bừa bãi Kính Nguyên Lộ. Đằng Tử Kinh đóng thành không ra, áp lực rất lớn.
Địch Thanh cau mày nói:
- Điều này cho thấy chúng ta tạo đả kích không lớn cho Nguyên Hạo.
Qua Binh cười khổ nói:
- Địch tướng quân, chúng ta tổng cộng hai ngàn nhân thủ, đã liên tục chiến đấu. Lúc ở đường Tàng Ngộ ngài không mang binh vây giết, dẫn mấy trăm người chúng tôi đi ngang qua sa mạc, đi tới phủ Hưng Khánh, tùy thời cơ tấn công Trường Kê Lĩnh, uy hiếp Nguyên Hạo lui binh, việc ngài làm không được càng nhiều.
Trường Kê Lĩnh ở sơn cốc Hạ Lan. Sơn cốc Hạ Lan lại chắn phía tây phủ Hưng Khánh. Nếu sơn cốc Hạ Lan có tình hình chiến tranh, phủ Hưng Khánh nhất định lòng người hoang mang. Địch Thanh vẫn không có từ bỏ ý niệm bức Nguyên Hạo lui binh.
Địch Thanh dựa vào cây, trong lòng thầm nghĩ:
- Qua Binh nói không sai, ta tuy vẫn tạo sức ép cho quân Hạ, nhưng theo năng lực và nhân thủ trước mắt, quả thật khó có thể uy hiếp Nguyên Hạo chấn động. Nếu đã như vậy... tiếp theo nên làm thế nào?
Đang lúc trầm tư, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác. Sắc mặt Địch Thanh không thay đổi, tự nhiên nói ra:
- Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Trong mắt Qua Binh hàn quang lóe lên, thấy ngón tay trỏ Địch Thanh chỉ vào trong rừng góc đông nam.
Có địch đến.
Địch Thanh và thuộc hạ thập sĩ có một bộ mật ngữ liên lạc, thuận tiện hành việc. Địch Thanh nói thời tiết hôm nay rất đẹp, chính là chỉ ý có địch, hướng ngón tay trỏ của hắn, chính là chỉ chỗ ẩn nấp của địch.
Trong thập sĩ, phần lớn là hạng người bướng bỉnh không chịu thuần phục, nhưng đối với Địch Thanh đều là tâm phục khẩu phục. Qua Binh theo Địch Thanh đã lâu, càng đối với Địch Thanh là khâm phục tận đáy lòng.
Địch Thanh nói có cảnh giác thì tuyệt sẽ không phải báo giả.
Nhưng lân cận sớm có thuộc hạ của Qua Binh canh phòng, lại có ai có thể dễ dàng lọt qua canh phòng của những nhân thủ này tới bên cạnh Địch Thanh?
Ánh mắt Qua Binh như tia chớp, đột nhiên dúm miệng hút sáo. Trong miệng phát ra một tiếng chim hót, tiếng chim hót đó rất thật, tiếng chim vang lên, Qua Binh đã vọt tới dưới gốc cây đại thụ.
Qua Binh thân hình di động, trường kiếm ra khỏi vỏ, đã một kiếm đâm lên cây.
Trên cây có người!
Kiếm quang như tia chớp, ánh sáng lóe lên làm người ta hoa mắt. Trường kiếm Qua Binh mới xuất, một người từ trên cây giống như chim bay xẹt qua. Trường kiếm chém vào khoảng không, Qua Binh trong lòng hơi rét, thầm nghĩ thân thủ kẻ địch trác tuyệt, là kình địch.
Người đó nhảy xuống cây, không vội chạy. Trong rừng có năm sáu người chạy ra, bao vây người đó. Người đó thân hình xoay vòng, bỗng nhiên vọt tới Địch Thanh, quát:
- Địch Thanh, để mạng lại.
Cổ tay y vừa động, cổ tay áo đột nhiên xuất ra một thứ gì đó giống gậy sắt, mũi nhọn như mỏ chim ưng.
Thấy y cách Địch Thanh chỉ hơn một trượng, mỏ chim ưng đó đột nhiên động đây, thì ầm ầm một kích.
Địch Thanh lại không động đậy, nhíu mày nỏi:
- Phi Ưng, ngươi làm cái gì?
Người đó đột nhiên ngừng lại, đứng trước người Địch Thanh, cười ha hả nói:
- Hay cho một Địch Thanh, cái này cũng không dọa nổi ngươi.
Mỏ chim ưng trên cánh tay y “vù” một tiếng, đã rút về ống tay áo.
Người đó bịt kín mặt, chỉ lộ môi hơi mỏng, và cái mũi giống như mỏ chim ưng, ánh mắt sắc bén tựa như chim ưng. Chính là Phi Ưng liên thủ với Địch Thanh giết Nguyên Hạo.
Địch Thanh khoát tay chặn lại, bọn thủ hạ ẩn đi. Địch Thanh cau mày nói:
- Ngươi cảm thấy chơi rất vui?
Hắn không ngờ Phi Ưng đột nhiên tới đây, Phi Ưng đến phủ Hưng Khánh làm gì?
Phi Ưng thở dài nói:
- Không vui chút nào. Lần trước sau khi ta giết Hạ Tùy, bị người truy giết, trên đường chạy trốn tới Ngọc Môn Quan, thiếu chút nữa toi mạng. Nhưng ta không ngờ, cái âm mưu đó cũng giết không nổi Nguyên Hạo.
Lúc y nói chuyện ngạo khí không giảm, cuồng tính như trước.
Trong mắt Địch Thanh hào quang chớp động, như thoáng có suy nghĩ nói:
- Vậy ngươi lần này đến, muốn làm gì?
- Tìm ngươi!
Địch Thanh hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta ở đây?
Phi Ưng bĩu môi, cao ngạo nói:
- Ngươi giết Mao Nô Lang Sinh, người Hạ không tìm được ngươi, ta lại có thể theo kịp ngươi.
Địch Thanh nhíu mày, thầm nghĩ người này xuất quỷ nhập thần, cả Nguyên Hạo cũng dám đắc tội, rốt cuộc là người thế nào? Trầm giọng hỏi:
- Ngươi tìm ta làm gì?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Huyết
Mặc Vũ
Sáp Huyết - Mặc Vũ
https://isach.info/story.php?story=sap_huyet__mac_vu