Chương 299: Hợp Tác
ục đích của người phía trước và Diệp Phong hoàn toàn bất đồng, tựa hồ cũng không phải chỉ là đơn giản theo dõi, lúc mới bắt đầu luôn giữ khoảng cách nhất định với Điền Cương Tuấn Trường, nhưng sau khi đi vào một cái ngõ tắt vắng vẻ, hắn liền bước nhanh hơn, vài giây đồng hồ sau thì im lặng không một tiếng động tiến đến gần Điền Cương Tuấn Trường, không có chút dấu hiệu phát động tập kích.
Đối với vị huynh đệ không chuyện nghiệp lắm này, Diệp Phong rất là thương tình, theo những điều hắn biết về Điền Cương Tuấn Trường khoảng cách gần như vậy. Hắn nhất định đã phát hiện ra.
Quả nhiên, hắn vừa đánh ra một quyền, Điền Cương Tuấn Trường vội vàng xoay người, tiếp đó tung một cước, đánh vào sau lưng hắn. Căn bản đối phương không kịp trở tay.
Tên đánh lén kia dường như sớm đã biết Điền Cương Tuấn Trường sẽ có động tác này, bèn vội vàng tránh rồi chuyển sang đòn tấn công tiếp theo.
Diệp Phong lập tức cảnh giác, chuyện không đơn giản như hắn nghĩ. Hắn nấp ở góc rẽ, chăm chú quan sát. Võ công của tên đánh lén kia không hề kém Điền Cương Tuấn Trường, hai người đánh nhau năm sáu phút mà không phân thắng bại, khiến hắn không khỏi hoài nghi tên đó cố tình để lộ.
“Phanh”, hai quyền đụng nhau, hai bên đều lui ra phía sau ba bước.
“Ngươi là ai?” Điền Cương Tuấn Trường hiếu kỳ nhìn người trước mặt, toàn thân vận toàn đồ đen, đến khuôn mặt cũng đeo mạng, chỉ để lộ ra một đôi mắt lạnh lùng, khiến người ta run sợ.Hiện tại r quốc hắc đạo do một nhà nắm giữ, gia tộc Tử Xuyên đã khống chế tuyệt đại đa số cao thủ, có thể cùng hắn đánh hơn mười chiêu mà không sao, hắn thật sự nghĩ không ra thân phận của đối phương.
Người nọ ha ha cười,nói:“Ngươi giết người trước giờ chưa hỏi danh tính .”
“Ta không muốn giết ngươi!” Điền Cương Tuấn Trường mở miệng nói.
“ Được lắm.” Người nọ thoáng gật nhẹ đầu, trầm giọng nói:“Lão đại ngươi muốn gặp ngươi.”
“Lão đại?”
“Chính là Tử Xuyên Khang Giới!”
Mãi cho đến khi hai người đi khỏi ngõ nhỏ, Diệp Phong vẫn chưa làm rõ mối quan hệ giữa hai kẻ đó. Nhưng mà từ goingj nói có thể thấy, hắn dường như không thuộc gia tộc Tử Xuyên, nếu không không thể trực tiếp gọi tên Tử Xuyên gia chủ được, hơn nữa giọng nói của người đó rất quen.
Biết hai kẻ đó đều là cao thủ nên Diệp Phong chỉ đứng quan sát hai người. Từ đầu đến cuối không nhìn thấy tướng mạo tên kia, khiến hắn càng thêm bất an.Nhưng hai người đó đã nói là đi gặp Tử Xuyên Khang Giới, hắn thật sự muốn biết thiếu gia dám đến Trung Quốc. Nghĩ xong, hắn vội vàng đuổi theo hai người.
Hơn 10' sau hai người kia đã đến một tiểu viện, bên trong rất ít người, tất yếu là việc cơ mật. Từ Trạch Khào Của Phu, Diệp Phong đã biết, gia tộc Tử Xuyên đang trong giai đoạn đổi cũ thay mới. Lãnh sat tổ Điền Cương Tín Trường là kẻ phản bội“Tiền triều” nên không thể hoàn toàn được tín nhiệm còn Điền Cương Tuấn Trường lại khác. Quan hệ giữa hắn và Tử Xuyên Khang Giới khá thân thiết, có nhiệm vụ gì cũng giao cho hắn.
Diệp Phong vốn định đi vào bên trong nhưng mà sau khi tiến đền gần tiểu viện thì phát hiện có lính canh gác ngầm. Hơn nữa sự nhạy bén của công việc nói cho hắn biết mấy tên đó đều rất lợi hại.Muốn vào đó còn khó hơn lên trời. Chuyện này cũng dễ hiểu Điền Cương Tín Trường là trưởng nhóm Lãnh sát tổ, hắn xuất hiện ở đâu thì cũng phải có người bảo vệ. để tránh bứt giây động rừng, Diệp Phong chọn một nhà dân cách đó không xa để quan sát.
Tiểu viện khá nhỏ nhưng trong có nhiều cây cối, được tỉa tót rất đẹp và công phu. Còn căn phòng thì đóng chặt cửa, cửa sổ cũng không mở, không thể nhìn vào bên trong. Tử Xuyên Khang Giới ở trong căn phòng đó khiến Diệp Phong hứng thú. Lần trước nếu không phải cha ngăn lại thì tên đó đã bỏ mạng ở Trung Quốc rồi.Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng mà hắn không nghi ngờ sự có mặt của bọn chúng.
Khi Diệp Phong đang lo lắng không biết làm thế nào tiếp cận thì cửa phòng mở ra, một bóng người đi ra, chính là người vừa theo dõi Điền Cương Tuấn Trường. Hắn nhìn quanh sân một lượt. Tuy tên này đứng cách xa Diệp Phong nhưng mà vẫn cảm thấy hắn có gì đó rất quen.
Trong vài giây, Diệp Phong đã lựa chọn, mặc dù trong căn phòng đó có nhân vật lớn nhưng theo tình hình hiện tại, đi theo sẽ có được những thông tin có ích, lực lượng bảo vệ xung quanh quá đông, chờ ở chỗ này cũng mất công, chi bằng đi theo người thần bí kia, có lẽ sẽ có phát hiện gì khác. Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Phong lặng yên không một tiếng động nhảy xuống nóc nhà, đuổi theo nhân vật thần bí vừa đi vào ngõ nhỏ.
Sau khi Diệp Phong đi rồi, trong phòng Điền Cương Tuấn Trường khoanh tay đứng, lẳng lặng nghe “Lão đại” nói.
Tử Xuyên Khang Giới vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng thì không phải như vậy. Mấy ngày nay mặc dù Ảnh Phong chưa có động tĩnh gì khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng mà hắn sợ rằng đây chỉ là sự chuẩn bị cho một cuộc bạo loạn lớn. Đối với gia tộc chuyên âm thầm sát hại như Tử Xuyên mà lại bị âm thầm sát hại lại quả thật là một sự sỉ nhục. Chuyện Điền Cương Tuấn Trường đi tham gia hội võ hắn cũng không có ý kiến gì vì ai cũng cần phải có tiền nhưng hắn cảm thấy đó chính là lỗi của mình vì đã không giao nhiệm vụ cho hắn nên hắn mới có thời gian làm mấy chuyện mất mặt gia tộc Tử Xuyên đó.
“Được thôi” Điền Cương Tuấn Trường không giải thích gì, hắn giờ cũng ngang hàng với Tử Xuyên Khang Giới, hắn không giống như nhiều người trong nhà Tử Xuyên luôn sùng bái hắn, hắn không can dự vào việc của mình, thì vào những lúc mấu chốt hắn sẽ hành động.
Tử Xuyên Khang Giới khẽ gật đầu, lấy thanh kiếm vẫn còn lưu vết máu khô đỏ, nói: “ Mười mấy năm rồi, anh vẫn chưa thể quên được chuyện đó, mấy người đó chưa đến mười hai tuổi, tại sao anh lại giết họ?”
“Bởi vì bọn họ chọn sai bang hội.” Điền Cương Tuấn Trường giống như lão đại trả lời.
“Ai,thôi vậy.” Tử Xuyên Khang Giới lắc lắc đầu nói:“Tôi không có hứng thú với quá khứ của anh, chỉ hy vọng anh sau này làm việc dứt khoát hơn, dù sao thân phận của anh không phải là sát thủ, mà là môn khách của tôi, có nhiều chuyện không cần anh để ý, nhưng mà tôi lại không thoát khỏi liên lụy. Vừa rồi thi thể của mấy người kia, tôi đã xử lý xong rồi, tôi quen ông chủ của bọn họ nên chắc không vấn đề gì.”
Điền Cương Tuấn Trường trầm mặc không nói, đó chín là sự tôn trọng mà hắn giành cho Tử Xuyên Khang Giới.Không thể không thừa nhận, thời gian xóa nhòa đi tất cả. Cảnh ngày hôm nay khiến hắn nhớ đến những chuyện trong quá khứ.
Tử Xuyên Khang Giới không biết được chuyện mười mấy năm trước của Điền Cương Tuấn Trường, nhưng mà với thân phận gia chủ của Tử Xuyên hắn phải tìm hiểu qua tư liệu. Thấy Điền Cương Tuấn Trường đang hồi tưởng về quá khứ nên hắn cũng không nói chuyện nữa.
Đối với một người đàn ông mà nói, người phụ nữ của mình bị xâm hại ngay trước mặt mà không thể làm gì đúng là một sự sỉ nhục, vĩnh viễn không phai mờ. Điền Cương Tuấn Trường đã trải qua chuyện như vậy. Mười bốn năm trước, Điền Cương Tuấn Trường khi đó mới mười bảy tám tuổi, bởi vì hắn không được chọn vào Nhẫn Sát tổ cho nên hắn chìm đắn trong rượ chè mãi cho tới khi hắn gặp một cô gái, cuộc đời hắn thay đổi hắn nhưng cuối cùng cũng phải mất mạng, khiến Điền Cương Tuấn Trường thương tiếc cả đời. Chắc chắn chuyện ngày hôm nay đã gợi nhớ lại chuyện ngày hôm đó nên hắn mới đau khổ như vậy.
Mười phút sau Tử Xuyên Khang Giới mới kéo hắn trở lại hiện thực, đã đến lúc Điền Cương Tuấn Trường thể hiện mình rồi, đây cũng là lý do hôm nay tìm hắn đến.
“Anh cảm thấy người vừa nãy đưa anh đến thân thủ thế nào?”
“Rất mạnh!” Điền Cương Tuấn Trường nói. Tử Xuyên Khang Giới cũng biết điều đó, nếu như không phải được chứng kiến tận mắt thì hắn làm sao có thể hợp tác với tên đó chứ.
Đặc Công Xuất Ngũ Đặc Công Xuất Ngũ - Lân Gia Tiểu Lục Đặc Công Xuất Ngũ