Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hãn Thích
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 1 - Chương 205-1: Lần Đầu Gặp Mặt (3) (1)
G
ia Cát Lượng cúi đầu không nói gì. Y vốn nổi tiếng vì sự thông minh, thậm chí ngay cả Trịnh Huyền cũng nói, thành tựu tương lai của Gia Cát Lượng không tầm thường.
Lưu Sấm coi trọng y, Trịnh Huyền coi trọng y, tất cả mọi người trong nhà đều sủng ái y, đã khiến cho Gia Cát Lượng trong lúc bất tri bất giác có một tia cuồng vọng, thậm chí là không coi ai ra gì. Nhưng hôm nay, một hạng người vô danh đã đùa giỡn y như lòng bàn tay, thật khiến cho Gia Cát Lượng lần đầu tiên chịu đả kích.
Một lát sau, y khẽ nói:
- Mạnh Ngạn ca ca, đệ xin lỗi.
- Được rồi, đừng nói những lời vô dụng nữa. Thực ra, bí mật cây cao lương đã bị người biết, ta cũng không quan tâm điều này. Giờ đang là thời chiến loạn, lương thực thiếu thốn. Nếu như dân chúng có thể no bụng nhờ cây cao lương được phổ biến, thì chính là công đức vô lượng. Lương thực trồng ra không phải để cho người ta no bụng sao? Nếu không mở rộng, chẳng phải lãng phí? Nay Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử ra lệnh cho chư hầu. So sánh đôi bên, y thích hợp phổ biến cây cao lương này hơn ta.
Gia Cát Lượng ngẩng đầu:
- Mạnh Ngạn ca ca, huynh không trách đệ à?
- Tiểu tử ngốc, đi ăn cơm thôi!
Lưu Sấm kéo Gia Cát Lượng cất bước ra ngoài.
- Tỷ tỷ đệ đang nóng ruột muốn chết kia kìa, nếu như đệ vẫn không ra ngoài, khéo lại xảy ra chuyện.
Gia Cát Lượng tuổi còn nhỏ. Dù bề ngoài, Lưu Sấm không lớn hơn Gia Cát Lượng bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao hắn là trọng sinh, về độ già dặn hắn vẫn hơn Gia Cát Lượng nhiều. Đối với Gia Cát Lượng, không thể quá sủng ái, cũng không thể quá nghiêm khắc. Cứ để cho cậu ta tự do phát triển mới là điều đứng đắn. Lưu Sấm không muốn vì nuông chiều mà sinh hư. Còn những chuyện khác, cứ để cho Gia Cát Lượng tự mình cảm thụ…
*******
Hai ngày sau, Ứng Tuần dẫn theo sứ đoàn rời khỏi Cao Mật. Y mang theo lễ vật mà Lưu Sấm chuẩn bị trở về Hứa Đô. Trong đó có cây cao lương mà Lưu Sấm cố ý chuẩn bị, coi như là cống phẩm dâng cho Hán Đế. Bất kể là Lưu Sấm, hay là Ứng Tuần, đều rất cẩn thận không đề cập tới ‘Giả Phụng’.
Đối với Giả Phụng, Lưu Sấm càng ngày càng hiếu kỳ. Nhưng hắn biết, Ứng Tuần tuyệt đối sẽ không để lộ lai lịch của Giả Phụng, cho nên dù hỏi cũng không có ý nghĩa.
Ngày hôm sau khi Ứng Tuần rời đi, Trần Quần từ Thuần Vu chạy tới.
- Giả Phụng?
Trần Quần lộ vẻ nghi hoặc, nghĩ ngợ hỏi:
- Hình thức của người đó như thế nào?
- Thân hình không quá cao, ước chừng bảy xích sáu tấc (chừng mét sáu), khuôn mặt rất thanh tú, có chút gầy yếu. Mặc một bộ áo lông bào từ da hồ ly. Đúng rồi, lông mi của người này khá dài và mỏng, giống như lông mi của nữ vậy. Vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt thanh tịnh, tính tình có chút tùy ý.
Vóc dáng không cao, mi lá liễu, tướng mạo thanh tú?
Trần Quần trầm ngâm một lúc, chợt nở nụ cười khổ.
- Mạnh Ngạn, có vẻ như Tào Công rất kiêng kị ngươi.
- A?
- Vị Giả Phụng mà ngươi nói, nếu như ta không đoán sai, y chính là Tư Không Duyện đứng bên cạnh Tào công, Quách Gia.
- A?
- Tự của Quách Gia là Phụng Hiếu, y lấy chữ Phụng để làm tên. Người này vốn nổi tiếng với sự giảo quyệt mưu ma. Tào công cũng rất coi trọng y. Lần này y tự thân tới Cao Mật, có thể thấy được, Tào công kiêng kỵ ngươi như thế nào.
Quách Gia?
Lưu Sấm chợt nở nụ cười. Chẳng trách mình luôn có cảm giác gì đó với người này, thì ra y chính là Quách Gia.
- Mạnh Ngạn, ngươi không lo lắng à?
- Lo lắng cái gì?
Trần Quần kinh ngạc nói:
- Tào công phái Quách Gia tới, chỉ sợ có ý đồ gì đó. Lẽ nào ngươi không sợ y sẽ mưu đồ với ngươi?
- Mưu đồ ấy à?
Lưu Sấm cười lắc đầu:
- Y có thể có mưu đồ gì với ta cơ chứ? Đơn giản chính là muốn đuổi ta khỏi Bắc Hải quốc mà thôi…Y mưu đồ hay không mưu đồ, giữa ta và Tào Tháo sớm muộn gì cũng phải phân cao thấp. Chớ nói y phái Quách Gia tới, cho dù là phái mười vạn đại quân tới chinh phạt Bắc Hải quốc, ta cũng không cần phải giật mình.
- Cái tâm của ngươi, thật là lớn.
Trần Quần nhịn không được cười nói, không tiếp tục vấn đề này nữa. Y biết, chắc hẳn Lưu Sấm đã có chỗ đề phòng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Tào Tháo cũng khó mà dụng binh đánh Bắc Hải quốc.
Nguyên nhân sao? Rất đơn giản. Tào Tháo muốn đoạt Nam Dương, thu hồi huyện thành Dĩnh Xuyên bị Trương Tú chiếm lĩnh, giải quyết nỗi lo đằng sau. Chỉ là, kể từ đó, Lưu Sấm sớm muộn gì cũng phải quyết đấu với Tào Tháo. Với thực lực của hắn trước mắt, cho dù có cho hắn thêm một năm, nhưng có thể đối kháng được với Tào Tháo không? Trong lòng Trần Quần không khỏi hiếu kỳ.Y rất muốn biết Lưu Sấm rốt cuộc có hậu chiêu gì?
…...
Đầu năm Kiến An thứ hai, Tào Tháo chinh phạt Uyển Thành, trước thắng sau bại. Từ nay về sau, hai huyện rộng lớn là Vũ Âm và Nam Dương bị Trương Tú chiếm lĩnh. Tào Tháo phái đại tướng Tào Hồng suất quân nhưng tấn công thất bại, chỉ có thể trú đóng ở huyện Diệp. Mà Trương Tú, Lưu Biểu thay nhau tập kích quấy rối. Dù Tào Hồng cũng là một viên đại tướng, nhưng rơi vào tình huống đó, dần dần hiện ra vẻ yếu thế không chống đỡ nổi.
Năm Kiến An thứ hai, cuối tháng mười, Tào Tháo lần nữa suất quân nam chinh, đánh chiếm huyện Uyển.
Lúc thuộc cấp của Lưu Biểu là Đặng Tế đóng ở Hồ Dương, Tào Tháo suất quân tấn công, bắt giữ Đặng Tế, rồi thừa thắng công chiếm Vũ Âm, lần nữa đánh bại Trương Tú. Đến tận đây, Tào Tháo đã thu phục toàn bộ khu vực đã mất ở phía nam Hứa Đô. Sau đó điều quân quay về Hứa Đô. Trương Tú dưới sự giúp đỡ của Lưu Biểu, lùi tới huyện Nhương, cùng Lưu Biểu trước sau hô ứng, tiếp tục chống đỡ Tào Tháo.
Ký Châu, Nghiệp Thành.
Viên Thiệu ngồi ở trên, một tay đặt ở lên người chó Sa Bì, một tay gãi đầu nó, nhắm mắt không nói.
(Chó Sa Bì tên khác là chó Shar Pei)
Quách Đồ đứng ở dưới, chính nước miếng tung bay.
- Điền Giai tự vẫn ở Đông Bình Lăng, Tế Nam quốc đã rơi vào tay Đại công tử. Nay Thanh Châu đã quy về một mối. Chỉ còn Bắc Hải quốc và quận Đông Lai do Quán Đình Hầu, Dương Võ Tướng Quân Lưu Sấm sở cư. Người này dã tâm bừng bừng, không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Bề ngoài hắn đối với Chủ Công rất thuần phục, kỳ thực giấu diếm dã tâm. Thuộc hạ nghe nói, lần này hắn đánh chiếm Bàn Dương, đánh lén Thái Sơn tặc, đoạt được bốn, năm trăm con chiến mã. Tuy nhiên không trình lên một con, mà sai người mang toàn bộ về Bắc Hải. Đủ biết sự tham lam của hắn.
Viên Thiệu mở mắt ra. Tuy nhiên, không đợi Viên Thiệu mở miệng, Thẩm Phối chợt lên tiếng.
- Không biết lần này Lưu hoàng thúc xuất binh giải vây cho Vu Lăng, Đại công tử đưa cho bao nhiêu binh mã?
- À?
Thẩm Phối cười lạnh:
- Theo ta được biết, Đại công tử chỉ đưa cho Lưu hoàng thúc năm nghìn người, hơn nữa phần lớn là đám ô hợp. Không nói tới việc Lưu hoàng thúc chiếm được Bàn Dương, giải vây Vu Lăng, ta muốn biết, Đại công tử nắm binh mã của cả Thanh Châu, nhưng sao chỉ có năm nghìn người?
- Điều này…
Không đợi Quách Đồ giải thích, Phùng Kỷ đã mở miệng nói:
- Công Tắc, ngươi không thể nói như vậy được. Ngươi bảo Lưu hoàng thúc chỉ có năm nghìn đám ô hợp. Nhưng Lưu hoàng thúc lại dựa vào năm nghìn đám ô hợp đó, đánh cho Thái Sơn tặc chật vật mà chạy. Chiến mã mà hắn thu được, tự nhiên thuộc hết về hắn. Đại công tử tọa trấn Thanh Châu, trị hạ gần bốn trăm vạn dân cư. Có thể nói là thuế ruộng rộng hưng thịnh mở rộng. Sao cứ phải nhìn thèm muốn vào mấy trăm con ngựa mà người ta tân tân khổ khổ dùng tính mạng đoạt được? Tin này truyền ra ngoài, còn tưởng rằng Chủ Công khắt khe với Đại công tử.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hãn Thích
Canh Tân
Hãn Thích - Canh Tân
https://isach.info/story.php?story=han_thich__canh_tan