Chương 296: Điền Cương Tuấn Trường Không Bình Thường
ừa rồi có mấy người xấu định bắt cóc con nhưng hắn đã cứu con.” Tiêu Hiểu khẽ nói, trong lòng còn có chút sợ hãi liếc nhìn Điền Cương Tuấn Trường trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh máu me vừa nãy, trong chốc lát mấy người đang sống đã trở thành cái xác chết, đối với một cô gái chưa từng trải thì chuyện này thật là đáng sợ.
Điền Cương Tuấn Trường khẽ gật đầu, câu trả lời của Tiêu Hiểu khiến hắn hài lòng. Nghe xong, Tiêu Chi Hạo trong lòng không khỏi lo lắng. Lập tức có một loại dự cảm cực kỳ không hay, vừa rồi Tiêu Hiểu không đến đúng thời gian và địa điểm đã nói, hắn liên lạc với mấy người hắn phái đi nhưng không cách nào liên lạc được.
Xem ra bọn họ đã xảy ra chuyện hết rồi. Tiêu Chi Hạo thật không ngờ kế hoạch nhỏ của mình lại gây án mạng, mấy người kia đều là chính mình sai tới, mục đích rất đơn giản, chính là để Diệp Phong cớ cơ hội “Anh hùng cứu mỹ nhân”, để xúc tiến tình cảm giữa con gái hắn và Diệp Phong, ai ngờ sự tình lại thành ra như bây giờ, Điền Cương Tuấn Trường lại nhúng tay vào.
Đương nhiên, mặc dù mấy người kia chết cũng không đáng lo. Dù sao r quốc hắc đạo chém giết là chuyện thường, chỉ cần bỏ ra chút tiền, lão đại của bọn họ cũng không truy cứu, chính phủ càng không lo thanh toán trong các băng đảng xã hội đen rất bình thường.
Thấy Tiêu Chi Hạo không nói lời nào, Tiểu Dã bèn đứng ra làm hòa,“Không ngờ lại có chuyện này, xem ra đúng là phải đốc thúc mấy tên cảnh sát làm việc cẩn thận. Nhưng mà, đây đúng là chuyện đáng kinh ngạc, Điền Cương huynh ngoài việc muốn cứu con gái của Tiêu huynh ra, không thể không nói là có duyên phận. chờ hội võ kết thúc chúng ta cùng ăn một bữa cơm, tiêu huynh, lần này anh phải chiêu đãi đó, nếu không là Điền Cương huynh giúp thì con gái anh đúng là nguy hiểm !”
Tiêu Chi Hạo cũng không ngừng gật đầu.“Đúng vậy.Đúng vậy. Tôi nhất định phải cảm ơn Điền Cương tiên cứu mạng con gái tôi, sau khi hội võ kết thúc, tôi mời mọi người một bữa.”
“Không cần!” Điền Cương Tuấn Trường hừ một tiếng xoay người rời đi. Biến mất sau cánh cửa..
Tiêu Chi Hạo không ngờ Điền Cương Tuấn Trường lại anh hùng như vậy. Quay đầu nhìn con, trong lòng đã yên tâm nhiều.
Tiểu Dã an ủi vài câu xong, vội vàng lùi về phía sau, ước chừng ba năm phút đồng hồ, sau đó mới tươi cười bước lên khán đài, thực hiện nhiệm vụ chủ trì của hắn. Hiển nhiên, Điền Cương Tuấn Trường đã đến, lát nữa sẽ cho khán giả một sự ngạc nhiên lớn. Con đường thăng quan của hắn cũng rộng mở.
Lúc này Tiêu Hiểu đã theo Tiêu Chi Hạo đến chỗ ngồi, hai tay bưng một chén trà nóng chậm rãi uống. Diệp Phong ngồi ở bên cạnh Tiêu Chi Hạo cũng không nói câu nào. Tính ra thì hắn và Tiêu Hiểu đã mấy tháng khong gặp, xem ra tình cảm giữa hai người phai nhạt đi không ít, xa cách quả thật có tác dụng thật lớn. Hắn liếc nhìn cô gái vẫn còn chút sợ hãi, thấy cô cũng gầy đi nhiều, sắc mặt cũng không được khá lắm, không biết là vừa rồi mới vậy hay gần đây như vậy.
Tiêu Chi Hạo không quan tâm gì đến chuyện trên võ đài nữa thấy con gái đã khôi phục lại thần thái mới hỏi:“Chuyện gì xảy ra, sao con lạu gặp Điền Cương Tuấn Trường?” Thật ra, trong lòng của hắn đã đoán được đại khái nhưng mà vẫn cần xác minh lại.
Tiêu Hiểu nhẹ nhàng để cái chén trong tay xuống, liếc nhìn Diệp Phong, trong nội tâm có chút tức giận, nếu không phải vì hắn, thì cô không đến đây, càng sẽ không gặp bị bắt cóc, đương nhiên cũng sẽ không thấy Điền Cương Tuấn Trường giết người. Đương nhiên,cô không muốn nói ra mục đích mình đến đây nên chỉ kể chuyện vừa rồi:“Con vốn dĩ định đến nhà bạn, không ngờ trên đường lại gặp một đám người, bọn họ biết thân phận của con, muốn bắt cóc đòi tiền chuộc, đúng lúc đó thì gặp Điền Cương Tuấn Trường, hắn một câu cũng không nói thì đã ra tay.”
Quả nhiên là có chuyện như vậy. Tiêu Chi Hạo nghe con nói xong toát mồ hôi lạnh. Thật không ngờ Điền Cương Tuấn Trường lại hung ác vậy. Theo lời Tiêu Hiểu, Điền Cương Tuấn Trường không hỏi gì đã giết chết năm người. Chính mình vừa rồi may mắn không có chọc giận hắn. Nếu không chắc đã mất mạng, hắn thấy hối hận vì đã kéo theo Diệp Phong tới hội võ chó má này. Hơn nữa lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mất bao mạng người.
Nhìn đôi nam nữ bị mình ngăn đôi, Tiêu Chi Hạo thất vọng. Hai người đều coi như không nhìn thấy đối phương, đến chào hỏi cũng không có một câu. Trước đó không lâu thì một người không muốn về nhà, một người không muốn để cho người kia về nhà. Không đưa Tiêu Hiểu về nhà nhưng cuối cùng cô cũng tự chạy về nhà.
Đại khái là bởi vì có hắn ở đây nên bọn họ mới vậy, Tiêu Chi Hạo an ủi mình. Hắn muốn giúp Diệp Phong thành con rể mình. Mặc dù khởi đầu không thuận lợi nhưng mà hắn không bỏ cuộc.
Ho khan hai tiếng, Tiêu Chi Hạo đứng lên.“Hai người ngồi đây nhé, ta ra ngoài gọi điện thoại.” Rõ ràng đây không hoàn toàn là cái cớ. Hắn xác thực cần gọi vài người đến xử lý việc vừa rồi. Dù sao cũng liên quan đến tánh mạng. Hơn nữa hắn là người Trung Quốc cũng là một du khách mà bị chính phủ r quốc điều tra thì phiền phức.
Diệp Phong cùng Tiêu Hiểu vẫn ngồi im, dựa vào ghế, không nói câu nào.Đằng sau khán đài thì lại đang bàn tán sôi nổi và không ai để ý đến cao thủ đang ngồi im lặng, mặt đanh thép, có quan hệ thân thiết với Tiểu Dã.
Tiểu Dã vừa giảng giải làm thế nào để thi đấu, làm thế nào để thi đấu hấp dẫn. Hắn biết Điền Cương Tuấn Trường căn bản sẽ không để ý sự khinh miệt của mấy tên kia. Chỉ là trong nội tâm cảm thấy Điền Cương Tuấn Trường có điểm không thích hợp, theo những điều hắn biết về con người này thì không hiểu tại sao hôm nay hắn lại đi cứu một cô gái không quen biết?
Đặc Công Xuất Ngũ Đặc Công Xuất Ngũ - Lân Gia Tiểu Lục Đặc Công Xuất Ngũ