Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 303
T
hần Y
Tác giả: Hành Đạo Xích
Chương 303: Hút độc
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
-“Phụt”
Máu tươi bắn ra tung tóe, những người xung quanh đều đứng sững người nhìn mụ ta. Sao lại có thể cùng quẫn mà tự sát như vậy chứ? Mặc dù rằng mụ ta có không ít tội trạng nhưng cho dù có xử hết ra thì cũng không đến nỗi bị tử hình. Với lại mụ ta còn là nhân tình của Hà Minh Sơn nữa, tay này thuộc con nhà có quyền thế, kiểu gì mà chẳng giúp được mụ ta tránh giảm án, sao mụ ta lại đi tự sát như thế cơ chứ? Đúng là mẹ con nhà này giống hệt nhau.
Xem ra cái chết của Hà Phẩm Dật cũng có một phần trách nhiệm không nhỏ từ phía mẹ của hắn ta, chí ít thì cũng là do cách dạy dỗ không đúng. Diệp thanh nhìn thấy thân hình mụ ta đổ xuống, máu bắn tung tóe, trông đến là thê thảm, nghĩ đến ban nãy hắn vừa mới giao đấu cùng với mụ ta, giờ thành thế này, hắn không khỏi thấy trong lòng buồn bã.
Mặc dù hắn cũng có ý định giết mụ ta nhưng sau đó thì cũng chẳng nỡ rat ay.
Tiếp theo là Vương Binh cùng với đám cảnh sát giải quyết nốt các việc còn lại, họ báo cho giám định pháp y đến.
Sau đó hai bên bàn giao lại vài câu, Diệp Thanh lúc đó mới biết hóa ra là do An Tiếu Trúc gọi cho cảnh sát cho nên bọn Vương Binh mới biết mà đến kịp thời như vậy, nhưng cũng là do bọn hắn đang thi hành nhiệm vụ ở gần nữa.
Diệp Thanh chào tạm biệt rồi ra về. Lẽ ra là phải đi cùng với đội cảnh sát về sở để khai khẩu cung, nhưng Diệp Thanh nói An Tiếu Trúc còn đang bị thương nặng cần phải đi bệnh viện chữa trị nên Vương Binh cũng chiếu cố cho, bảo bọn họ sáng mai cùng đến sở cảnh sát để khai báo.
..................
Diệp Thanh phóng như bay trên đường, hắn lái tới chỗ hẹn hò vừa nãy của hai người, từ xa đã chẳng nhìn thấy bóng dáng cô đâu, mặc dù vẫn thấy xe đỗ ở đó, hắn không khỏi thấy lo lắng, cô nhóc này không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Cô bị rắn độc cắn không tiện đi lại.
-Tiếu Trúc.
Diệp Thanh đi lại chỗ đỗ xe, nhìn vào bên trong thì thấy lờ mờ có bong người đang ngủ bên trong, lúc đó hắn mới thấy yên tâm một chút. Hắn gõ cửa kính xe dán bằng tấm dính màu đen, An Tiếu Trúc mới giật mình tỉnh giấc, vội vàng loay hoay mở cửa xe cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh chui vào trong xe rồi vội đóng cửa xe, trong xe đang bật điều hòa, bên ngoài trời vẫn rất lạnh, An Tiếu Trúc hiện giờ đang là bệnh nhân bị nhiễm lạnh thì không tốt chút nào.
-Sao anh làm gì mà lâu thế, giờ mới về, bây giờ là mấy giờ rồi?
An Tiếu Trúc vẫn còn ngái ngủ hỏi hắn. Cô không phải là thèm ngủ nhưng do cô đang bị thương nên người thấy mệt mỏi, đầu đau nhức, cảm giác không có sức lực.
Diệp Thanh nói:
- Anh mới đi chưa đầy nửa tiếng mà, cảnh sát cũng đến rồi, còn tên sát thủ kia thì…cũng sa lưới rồi.”
Trong bụng nghĩ thầm, chuyện người chết tốt nhất là không nói cho cô ấy biết để cô nhóc đỡ phải đêm ngủ gặp ác mộng.
-Ồ, thế à, thế mà em cứ tưởng là lâu lắm rồi cơ, anh đi sau đó em cũng định bò ra ngoài rồi nhưng không biết là lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.
An Tiếu Trúc cũng không còn giận nữa, đột nhiên cũng quên đi mất cái ý định không thèm nói chuyện với Diệp Thanh trước đó.
-Để anh xem vết thương cho em.
Diệp Thanh nâng cái chân bị thương của cô để lên đùi mình, sau đo nhẹ nhàng vén quần lên, nhìn thấy chỗ có kim châm thì nhanh chóng rút kim ra, vén cao quần lên rồi lại đâm tiếp kim vào. Lúc vừa nãy là do vội quá nên hắn đâm luôn trực tiếp bên ngoài quần.
An Tiếu Trúc lặng lẽ tựa người vào ghế, cô khép chặt mi mắt, lông mi khẽ lay động, có vẻ chỗ vết thương lại bắt đầu thấy đau, lúc vừa nãy ngủ thiếp đi thì không có cảm giác.
Vất vả lắm mới cắm được tiếp 5 cái kim vào 6 huyệt cũ ban nãy.
Vết thương của cô nhìn thấy mà phát sợ.
Chỉ thấy hai vết răng lõm sâu vào, xung quanh vết thương đều đen xám lại, vết thương đang có dấu hiệu bị hoại tử, mặc dù đã có 5 cái kim của hắn cắm vào để cầm vết thương nhưng chân của cô ta vẫn cứ sưng vù lên, đúng không hổ danh là vua của các loài rắn.
-Đau lắm à?
-Ừm.
-Có thấy váng đầu không, đổ mồ hôi, tim đập mạnh, buồn nôn không?
Diệp thanh ân cần hỏi.
-Có một chút.
-Giờ anh giúp em nặn máu ra, chắc là sẽ đau đấy, em cố chịu nhá.
Diệp Thanh nói với giọng áy náy. Hắn biết là con rắn này chắc chắn là của Nguyễn Diễm Thu sai đi để cắn hắn, nhưng cuối cùng thì An Tiếu Trúc lại đỡ giúp hắn. Hài, bản thân hắn nợ cô nhiều quá.
-Ừm, anh nặn máu ra đi, tùy anh xử lý thế nào cũng được đừng để ý đến em.
An Tiếu Trúc rất kiên cường, cô chưa từng khóc lóc sụt sùi bao giờ cả. Cô rất biết điều và hiểu chuyện, cô cắn chặt răng nói.
-Một lát là xong ngay thôi.
Diệp Thanh gật đầu cười nói, sau đó nhìn xung quanh xe như tìm kiếm cái gì đó.
-Trong ngăn kia có túi đựng rác đấy.
An Tiếu Trúc dẩu môi nói.
Diệp Thanh thấy một cái nút đen, ấn vào, ngăn kéo đột ngột mở ra, bên trong quả nhiên là có một cuộn túi màu hồng. Hắn lấp tức rút lấy một cái, thổi bung miệng túi ra, sau đó đệm ở dưới chân của Tiếu Trúc, hắn bắt đầu nặn máu cho cô.
Cách hắn nặn máu cho cô trong rất điêu luyện lành nghề. Mặc dù hắn đã làm rất nhẹ nhàng rồi nhưng Tiếu Trúc vẫn không chịu nổi đau, cô phát ra nhưng tiếng kêu đau, trên trán mồ hôi không ngừng túa ra, Diệp Thanh đành phải dằn lòng mình, không nhìn cô ấy để làm tiếp.
Nặn khoảng mười lần thì cũng nặn gần hết chỗ máu đen đó. Diệp Thanh cúi người xuống, hắn dùng miệng để hút máu ra giúp cô. Vừa nãy hắn không hút giúp cô là bởi vì ban nãy độc tính của nó còn mạnh hắn sợ hắn sẽ không chịu nổi, với lại hút bằng miệng không hiệu quả bằng dùng tay nặn máu ra. Diệp Thanh cũng không phải loại người thừa cơ để lợi dụng người ta. Thêm nữa là vết thương trông ghê người như thế thì làm gì có chút hấp dẫn nào cơ chứ.
-Anh…
An Tiếu Trúc thấy có phần cảm động, cảnh này cô đã từng nhìn trên ti vi nhưng hôm nay nó lại xảy ra với cô, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thanh, mỗi một lần hút, hắn nhổ ra được cả một vũng máu độc to. Cô không khỏi nhìn mà thấy lòng ngây ngất, vết thương cũng dần dần không cảm thấy đau nữa, không hiểu là do máu độc đang được hút ra hay là do được Diệp Thanh “hôn” một cách nhẹ nhàng như kia nữa.
Diệp Thanh đổi từ chiếc gương tay thần kỳ lấy ít thuốc tiêu độc với ít dải băng. Hắn giúp An Tiếu Trúc băng xong, lại đổi tiếp lấy một viên linh đơn giải độc cho Tiếu Trúc uống, cô uống xong lúc đấy hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn thấy An Tiếu Trúc đang tựa người vào cửa xe, trên miệng cô nở nụ cười, mắt khẽ nhắm hờ, dáng vẻ thư thái, cảm giác như cô đang ngủ say.
-Tiếu Trúc...
Diệp Thanh khẽ gọi.
-…
An Tiếu Trúc không có chút phản ứng nào.
-Tiếu Trúc, tỉnh dậy đi.
Diệp Thanh đưa tay ra lay nhẹ cô, nhưng chẳng hiểu có phải là do tay hắn có mồ hôi hay không mà hắn định lay vai cô, nhưng tay lại trượt xuống ngực cô. Đây chẳng phải là thừa cơ hội lợi dụng người ta hay sao, cho dù là có vô tình đi chăng nữa.
Diệp Thanh bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, cũng may là Tiếu Trúc đang mệt nên không có phản ứng gì cả, chứ nếu là lúc bình thường thì sợ là đã nhảy dựng lên cắn hắn rồi.
-Tiếu Trúc, dậy đi.
Diệp Thanh ý thức được sự nhầm vị trí nên đã vội để tay ra chỗ khác, nhẹ nhàng lay nhẹ vai cô.
-Hửm?
An Tiếu Trúc cuối cùng cũng đã có chút phản ứng, nhưng cô vẫn không chịu mở mắt, chỉ ậm ừ đáp lại lời hắn.
-Cô có thể lái xe được nữa không?
Diệp Thanh hỏi.
-Hả? Lái xe?
An Tiếu Trúc mở to mắt, cô ngáp một cái, xong rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
-Em mệt lắm, không lái nổi đâu…
Diệp Thanh nghĩ một lúc rồi nói:
-Thế để anh cõng em về nhé, tôi đi bộ cũng khá nhanh đấy.
-Thế thì phải đi xa đấy.
An Tiếu Trúc ậm ừ đáp lại.
-Không xa mà, có mười km chứ mấy, nữa tiếng là về đến nơi.
Diệp Thanh bâng quơ nói.
Nếu lúc này An Tiếu Trúc tỉnh táo thì hẳn là cô sẽ nhảy dựng lên, cái gì, anh cõng người ta đi 10 cây số mà nhẹ nhàng thế á? Nhanh thế á? Anh có phải là người không đấy?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Y
Hành Xích Đạo
Thần Y - Hành Xích Đạo
https://isach.info/story.php?story=than_y__hanh_xich_dao