Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quỷ hô bắt quỷ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 9 - Chương 7: Áp Súc
N
gười dịch: Bằng Tèo
Biên tập: No_dance8x
Mặc dù Vương Hủ chưa đi qua lớp sương mù dày đặc nhưng vẫn hiểu rõ vấn đề ở xung quanh. Hiện nay, năng lực cảm ứng của hắn đã đạt đến mức phi thường nên lấy được rất nhiều thông tin mà linh thức không thể dò xét.
Vì vậy, hắn không cần nhìn cũng biết xác chết tràn ngập trên đường. Chúng không phải xác người mà là của những loài sinh vật thuộc thế giới khác cần có trong kế hoạch Sáng Thế.
Với vai trò là công cụ phá hỏng sự cân đối, chúng không mạnh và chẳng phân biệt thiện ác, chỉ đơn giản là con rối của Liễu Khuynh Nhược. Tuy vậy, Vương Hủ vẫn giật mình khi nhận ra số lượng của chúng đông đảo đến mức thái quá!
Quét trong phạm vi bán kính mười ki lô mét với trung tâm là khu vực chiến đấu giữa người săn quỷ và Vô Hồn, làn sương mù được tạo thành từ linh lực càng ra xa càng trở nên đậm đặc hơn. Đến khu vực ngoài rìa, cho dù bạn đi theo bất cứ phương hướng nào thì đều bị một bức tường cản lại, trước mỗi mặt tường có tới hàng trăm sinh vật quái lạ đứng canh gác.
“Hừm, kết giới đa giác khổng lồ! Vậy ra nơi đây là không gian khác chứ không phải là Thành Đô.”
Vương Hủ đi đến bên bức tường.
Nhìn bức tường linh lực được ngưng tụ đến mức gần như hữu hình, hắn trầm ngâm:
“Thằng bốn mắt nói đi bên này gần hơn. Chắc hẳn bức tường này phải là…”
Vương Hủ đoán không sai. Khi đi xuyên qua bức tường chắn, hắn đã tới gần khu vực trung tâm, quay người lại thì thấy phương hướng vừa mới chạy trốn lúc nãy.
“Hóa ra nó có cùng nguyên lý với lăng kính hội tụ. Mặc kệ ta chạy về hướng nào thì khi đến rìa vẫn bị đẩy về chỗ cũ.”
Vương Hủ hết sức bội phục kết giới nọ. Cho dù hắn hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng vẫn chẳng thể tự mình trốn thoát.
Đi chưa bao xa, hắn đã quay về chiến trường lúc đầu. Bấy giờ, Miêu Gia đang đứng xem cuộc vui bằng đôi mắt cá chết. Vì hắn bị thương nặng do sự trừng phạt của thời không nên có thể châm chước được. Tuy vậy, Vương Hủ không hiểu tại sao Đoạn Phi cũng đứng ngó nghiêng đến phát chán.
“Này! Hai người các ngươi làm cái quái gì vậy? Người ta đang liều mạng ở đằng kia kìa! Sao các ngươi lại đứng đây tạo dáng?”
Miêu Gia ngáp một cái:
“Cuộc chiến của Gia Cát Duy và Lâm Hiểu Sương đã kết thúc. Tuy linh thức của Gia Cát Duy rất yếu nhưng vẫn chưa tắt hẳn. Ta nghĩ rằng hắn đã dùng chiêu thức rất hại sức để khiến cho cao thủ mạnh hơn mình phải chịu thiệt…”
Đoạn Phi chỉ vào Miêu Gia:
“Hắn nói, dựa theo tin tức do ác ma Woody cung cấp, việc Lưu Hàng giành chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian, không cần chúng ta hỗ trợ. Chưa kể, với tính cách của Lưu Hàng, nếu chúng ta cướp đối thủ của hắn thì hắn sẽ không vui.”
Miêu Gia nói tiếp:
“Trước mắt vẫn còn hai trận chiến khác. Ngươi tự nhìn qua một chút đi đã. Hãy xem lão già bất tử Tinh Long đè bẹp người khác như thế nào.”
Vương Hủ bị hai gã này lừa dối đến mức sững sờ. Đến khi ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy lửa ngập tràn cả bầu trời ở phía xa. Với những động tác điêu luyện, Tinh Long lấy một chọi hai nhưng vẫn đánh cho Quách Tịnh Thiên và Sài Hưng chật vật không chịu nổi.
“Thứ lửa này là loại gì vậy? Không bình thường chút nào...”
Vương Hủ nhìn chằm chằm trận chiến bên kia. Gương mặt ánh lên vẻ nghiêm túc.
Miêu Gia vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường giống như từ trước đến giờ:
“Ồ, ngươi biết nhìn từ lúc nào vậy? Có thể nhìn thấy đường lối cỡ này cơ đấy.”
“Cắt! Ta là ai? Mắt ta tinh tường đến cỡ nào?”
Vương Hủ dõng dạc đáp lời mà không thèm ngượng.
“Coi bộ Woody đã cho ngươi thêm một ít sức mạnh mới...”
Miêu Gia tha hồ xỉa xói:
“Ngươi chẳng qua chỉ thấy ngọn lửa không bình thường mà thôi. Nếu ta thử hỏi nó mạnh ở chỗ nào thì ngươi cũng chẳng biết là Sửu, Dần hay Mão.”
“Chẳng phải ngươi biết hết mọi thứ sao? Vậy thì giải thích thay ta đi.”
Vương Hủ để lộ bản chất nên bèn mượn sườn núi để dẫn lừa xuống.
Miêu Gia than vãn:
“Ta đây đành phải nói sơ qua vậy. Trong ngũ hành, Kim và Hỏa là hai hệ có sức tấn công mạnh nhất. Tạm thời không đề cập đến hệ Kim. Nếu nói đến thứ lửa có thể đả thương cấp bậc như Liễu Khuynh Nhược thì trong nhân gian chỉ có bốn loại. Lý do khiến ta dụ dỗ Tinh Long là vì hắn có năng lực linh hồn mạnh nhất trong hệ Hỏa: Phần Thiên Thần Viêm.
Còn ba loại kia, đầu tiên là Sí Yêu Nhiên của Lục Khôn. Tuy ta dễ dàng lừa ‘Chính Nghĩa Ngu Ngốc’ đến đây hỗ trợ nhưng hắn ta liên lụy quá nhiều thế lực, chỉ tổ làm sự việc phức tạp hơn. Thứ hai là một ít Nam Minh Ly Hỏa vẫn còn tồn tại trên núi Nga Mi. Khoan hẵng nói tới việc tìm thấy sơn môn chính thức của phái Nga Mi. Cho dù tìm thấy, chúng ta khó có thể kêu họ cho mượn bảo vật trấn sơn vài hôm. Ta thấy hay là dụ dỗ mấy nữ đệ tử của họ bỏ trốn còn dễ hơn. Hừm, loại cuối cùng là lửa đen của ngươi. Nó có thể mặc kệ thời không, gạt bỏ tất cả mọi năng lực. Tiếc rằng thằng ôn con nhà ngươi quá yếu, không tài nào đánh lại Liễu Khuynh Nhược, ra trận có khi chết ngay tại chỗ ấy chứ.”
“Móa! Ta mạnh như vậy mà ngươi dám coi thường ta hả?”
Dứt lời, Vương Hủ liền huơ kiếm lửa đen đời mới rồi lao về phía Tinh Long.
Đoạn Phi nói:
“Có cần cản hắn lại không?”
Miêu Gia cười nhạt:
“Cản hắn không có tác dụng gì đâu. Tuy ta cảm thấy Tinh Long không cần hỗ trợ nhưng với khả năng lúc này, Vương Hủ có thể kết thúc trận chiến sớm hơn.”
Đang lúc cả hai nói chuyện, Vương Hủ lao vào vòng chiến rồi nhìn Quách Tịnh Thiên và Sài Hưng bằng ánh mắt rất kiêu ngạo.
“Hai vị mau mau bó tay chịu trói! Ta đây đỡ phải mất công ra tay!”
Nghe xong, Quách Tịnh Thiên suýt hộc máu. Mình và Sài Hưng cũng được tính là cao thủ, thậm chí đủ sức đánh một trận với tầng lớp cao cấp của ba thế lực lớn ở Âm Dương giới. Nhưng hôm nay, một mình Tinh Long đã khiến cả hai choáng váng đến mức không biết đâu là hướng Bắc. Thằng ôn nhà ngươi còn muốn tới bỏ đá xuống giếng sao?
Sài Hưng liền mở miệng chửi:
”Phi! Gì mà đỡ mất công ra tay? Cái thứ như ngươi ra tay bao nhiêu lần cũng như nhau cả?”
Vương Hủ trợn mắt:
“Bớ tiểu tặc! Dám cả gan ăn nói càn rỡ!”
Sài Hưng hứ một cái:
“Đồ ăn chực! Chính ngươi mới ăn nói càn rỡ.”
Vương Hủ ngẫm lại thấy đúng nên vội vàng sửa lời:
“Tiểu tặc! Dám cả gan nói năng lỗ mãng!”
Sài Hưng nhổ một bãi nước bọt về phía hắn:
“Đồ ăn chực! Ngươi dám đấu đơn một trận hay không?”
Vương Hủ cười ha ha ba tiếng:
“Đây là do ngươi tự tìm đường chết!”
Hắn quay đầu nói với Tinh Long:
“Lão tiểu tử, ngươi tạm thời đứng yên đó! Hãy để ông đây đi chăm sóc hắn!”
“Lão tiểu tử! Lão tiểu tử! Lão tiểu tử!”
Vừa nhắc lại ba chữ này, Tinh Long vừa gõ mạnh xuống đầu Vương Hủ.
Vương Hủ kêu oai oái vì đau:
“Gì vậy? Gì vậy hả?”
Tinh Long nhìn chằm chằm Vương Hủ bằng ánh mắt sắc lạnh:
“Thằng ôn khốn kiếp, tất cả mọi chuyện đều do ngươi mà ra...”
Hắn đưa mặt đến gần hơn.
Vương Hủ nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Bởi vì ngươi thích tỏ ra nguy hiểm nên ta cho ngươi một phút để xử lý bọn hắn. Nếu không xong... ta sẽ cùng bọn hắn đánh ngươi.”
Ở phía xa, Đoạn Phi run rẩy nói:
“Này, ngươi có để ý đến tình huống ở bên kia không?”
Miêu Gia đang ngồi mát xa mắt:
“Những chuyện nhỏ nhặt như vậy không đáng để chú ý đặc biệt.”
“Hừm…”
Đoạn Phi lạnh run trong lòng.
Đúng lúc này, một vật thể từ trên trời lao chéo xuống. Đoạn Phi khẽ nghiêng người nhường đường cho vật thể rơi xuống đất.
Thủy Vân Cô bò dậy:
“Khụ khụ… quá lợi hại… hơn xa so với trong tưởng tượng…”
Miêu Gia vẫn còn đang mát xa mắt:
“Dựa vào năng lực Thủy Phách Hộ Thể vừa mới thức tỉnh, ngươi ít ra sẽ không bị năng lực linh hồn của nàng giết trong nháy mắt như Hoàng Du.”
Thủy Vân Cô phủi bụi trên người:
“Trình độ linh thể hợp nhất của nàng cao hơn ta, thể thuật cũng mạnh hơn ta, không biết luyện thế nào mà thành ra vậy. Phải rồi, anh rể có cách gì hay không?”
Miêu Gia chuyển sang xoa nắn huyệt Thái Dương:
“Ngươi hãy nằm xuống hố thêm lần nữa, không nhúc nhích, không nháy mắt. Có khi nàng ta sẽ bỏ đi vì tưởng rằng ngươi đã chết.”
Rõ ràng Miêu Gia đề nghị xử lý Liễu Khuynh Nhược giống như khi gặp loài gấu đen.
Thủy Vân Cô thở dài, bật dậy, phất tay gọi Nguyên Thủy Thần Kiếm rồi lao về phía Liễu Khuynh Nhược.
“Vô dụng thôi!”
Đó là đánh giá của Liễu Khuynh Nhược.
Nàng không chỉ nói ngoài miệng mà còn chứng minh bằng hành động. Chỉ thấy, nàng thay đổi vị trí, di chuyển đến bên người Thủy Vân Cô và giơ tay bâng quơ về phía trước. Linh lực liền nổ tung sau lung Thủy Vân Cô.
Liễu thủ lĩnh gọi cái này là kết hợp giữa lý luận và thực tế.
Cùng lúc đó, trên người Thủy Vân Cô tỏa ra nhiều lớp nước trong suốt hóa giải công kích. Tuy sức mạnh trên không gây thương tích cho hắn nhưng cơ thể vẫn bị đánh bay ra xa.
“Tốc độ của ngươi không bằng ta và không dùng Phần Thiên Thần Viêm thuần thục như Tinh Long. Ngoài việc chịu đòn bằng thủy phách, ngươi hoàn toàn không đủ năng lực để đánh một trận với ta.”
Lẽ ra Tiểu Liễu phân tích rất đúng. Tuy vậy, Thủy Vân Cô không phải loại người dễ bị đả kích. Điều này không phải nhờ vào da mặt dày mà là do vô tâm.
“Ồ, không quan trọng đâu mà! Tại sao ta không thể đánh một trận cơ chứ? Bộ ta không xứng đánh một trận ư? Ha ha, chẳng phải ta vẫn đánh với ngươi từ nãy đến giờ sao?”
Mọi người xem, hắn còn cười được nữa là.
Song, Liễu Khuynh Nhược không cười nổi. Khuôn mặt xinh đẹp càng ngày càng hồng. Hãy chú ý! Sắc mặt kiểu đó là do trong lòng có ngọn lửa không tên đang chạy rần rần chứ không phải do đồ trang điểm chất lượng tốt!
“Cái thứ đàn ông như ngươi sao lại khoái dây dưa không dứt thế này…”
Có quá nhiều hàm ý bên trong câu nói được nàng rít qua kẽ răng. Sau khi rơi vào tai Miêu Gia, chúng lại có thêm nhiều hình ảnh và tình tiết xấu xa.
Hễ Liễu đại mỹ nữ nổi giận thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nàng duỗi tay phải về phía Thủy Vân Cô rồi nắm chặt bàn tay lại.
“Áp Súc!”
Đang ngồi dưới đất, Miêu Gia bỗng trợn mắt kêu vọng lên trời:
“Tiểu Cô! Chạy mau!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quỷ hô bắt quỷ
Ba ngày ngủ hai
Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai
https://isach.info/story.php?story=quy_ho_bat_quy__ba_ngay_ngu_hai