Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cẩm Y Dạ Hành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 296: Từ Xưa Hoa Sơn Một Đường.
L
úc đi ra khỏi đại trướng trung quân, Hạ Tầm âm thầm thở phào một hơi.
Cho dù hắn chỉ mới nói có một vài câu, nhưng trong bụng hắn có gì cũng muốn bị Yến vương lấy hết, may mắn Yến vương đáp ứng cho hắn đi Đại Ninh, bằng không thật cho hắn trở thành quân sư, hắn sẽ phải khổ không thể tả. Trên chiến trường, hắn là một người vô ích, tại đây vô luận là một phương thế lực nào đó, đối với tin tức chiến, tình báo chiến tại niên này vẫn còn chưa hình thành sự coi trọng, hắn tin tưởng nơi mình có thể đại triển thân thủ, đúng là những chỗ trống của chiến trường.
Ban đêm, trong trướng, ánh sáng của ngọn đèn như hạt đậu.
Lếu bạt của bắc quân quả nhiên khác với nam quân, tuy hôm nay còn chưa tới mùa đông, nhưng bọn họ một mực sử dụng lều dày cộm, đủ để che đậy ánh sáng, thậm chí che đậy tiếng động.
Hạ Tầm và Tô Dĩnh, đầu cụng đầu, nằm ở trong chắn, đang lặng lẽ nói mẩy lời.
“Ngày mai, ta phải đi Đại Ninh”.
“Đại Ninh ở nơi nào?”.
“Rất xa, cho dù là mỗi người đều có thể ngày đi nghìn dặm nhờ xe ngựa, nơi đó cũng là nơi rất xa ở phương bắc”.
Hạ Tầm nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Tô Dĩnh, thấp giọng nói. Nàng làn da bóng loáng như gấm, lại không có cảm giác mập mạp, lại không có cảm giác gầy yếu, vừa co dãn lại hết sức mềm mại: “Trong quân căn bản không thể có nữ nhân, ta đây vừa đi, nàng lại càng không nên ở chỗ này. Nói đến, nàng ở lại chỗ này ta cũng không yên lòng, có một nơi cần đi, đó chính là Bắc Bình, nhưng ta nghĩ chắc là nàng sẽ không đi”.
Tô Dĩnh đương nhiên sẽ không đi, nàng sở dĩ vẫn một mực chưa đi, chỉ là không yên lòng Dương Húc thôi, nhưng chặng đường kế tiếp, nàng khẳng định không cách nào tiếp tục đi cùng với hắn, nàng không nỡ rời khỏi nam nhân của nàng, đối với Song Tự Làm sao không có sự nhớ thương? Nơi đó là nhà nàng, nơi đó còn có con nàng.
Nàng nhẹ nhàng gật nhẹ đầu nói: “Ừm, ta không đi Bắc Bình, ta muốn trở lại Song Tự”.
“Cũng tốt...”.
Hạ Tầm chần chừ một chút nói: “Người nhà của ta, giờ đây đều ở nơi đó, thiên hạ đại loạn hải ngoại ngược lại thành thế ngoại đào nguyên, nàng trở về trước đi, ta sớm muộn gì cũng sẽ đi gặp các nàng, sẽ không quá lâu”.
Nói đến đây, hắn lại nhìn Tô Dĩnh thật sâu, thấp giọng nói: “Vẫn... Không nghĩ đến gả cho ta sao?”.
Tô Dĩnh tựa như buông lỏng một lát nhưng hai con ngươi trong trẻo cuối cùng vẫn từ trong mê võng tỉnh dậy: “Tương lai, ai biết được, ít nhất giờ đây ta sẽ không lo lắng, giờ đây... Chàng đang làm chuyện của nam nhân, cũng không còn thời gian lo lắng tư tình nhi nữ, phải không?”.
Hạ Tầm cười cười, đem thân thể mềm mại như bông của nàng nhẹ nhàng tiến vào trong ngực. Nữ nhân gả cho nam nhân không nhất định là vì tình yêu, Nữ nhân cự tuyệt nam nhân, không nhất định là vì không có tình yêu. Thế gian rất nhiều chuyện, không phải một câu đơn giản có hoặc không là có thể nói rõ, nhất là tình hình nam nữ.
Hô hấp Tô Dĩnh đột nhiên tăng thêm vài, nong nóng, phun trên lồng ngực trần của Hạ Tầm, sau đó... Một bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng dò xét xuống dưới, Tô Dĩnh cầm chỗ hiểm Hạ Tầm, gò má cọ cọ nhẹ nhàng một lát trên ngực Hạ Tầm, sau đó chậm rãi hướng lên đi vòng quanh, bờ môi nóng rực, dán lỗ tai hắn nhẹ nhàng mà nói: “Ngày mai, chàng đi phía bắc, thiếp đi về phía nam: Đêm nay, hãy yêu thiếp...
Hạ Tầm cũng thấy động tình, hai tay tách ra, tìm kiếm xuống phía dưới, Tô Dĩnh liếc mắt đưa tình nhìn hắn, đem eo thon nhỏ của nàng phối hợp nâng lên, để cho cánh tay Hạ Tầm thuận lợi trượt đến bên dưới người nàng, sau đó vòng eo mềm nhũn một lần nữa trầm xuống, bộ mông mượt mà no đủ liền nặng trịch áp lên trên tay hắn.
Mái tóc rối tung như mây, mồ hôi chảy xuống lông mày, bởi vì động.
Lý Cảnh Long liếc qua phía ngoài, lại nhàn nhạt phân phó nói: “Bảo Cảnh Bỉnh Văn trở lại Kim Lăng, trở về thỉnh tội bệ hạ, về phần những tàn binh bại tướng giờ đây trú đóng ở Chân Định kia, tất cả đều đến Đức Châu đi, chờ đợi bản soái chỉnh đốn!”.
“Tuân mệnh!”.
“Tiếp tục đi!”.
Lý Cảnh Long thoáng buông bức màn xuống xe ngựa, xa hoa tiếp tục di động hướng về phía trước.
Lý Cảnh Long đặt chén rượu xuống, vươn tay lôi kéo, mỹ nhân đang quỳ sát ở dưới bàn, đang dùng môi lười ân cần phục thị hắn kia liền bị hắn giật lại, mặt phấn má đào, mị nhãn như tơ như tuyển, đặc biệt là một đôi môi đỏ mọng này, nhầy nhụa, lộ ra một luồng khí tức dâm mỹ nói không nên lời.
Lý Cảnh Long cười dâm đãng hai tiếng hắc hắc, hướng đến trên mặt ghế trải tấm da gấu trắng rộng rãi mềm mại nằm xuống, nhắm hai mắt lại nói: “Tiểu mỹ nhân, đi lên, để bản Quốc Công thoải mái nào...
**
Quan quân coi giữ Tùng Đình quan sau khi buông tha một chiếc xe nhỏ, lại ngăn cản hai người Tắc Cáp Trí và Hạ Tầm đang mặc một thân áo bào bằng da dài rộng mà người quan ngoại thường xuyên mặc: “Các ngươi, đứng lại, xuất quan làm gì?”.
Tắc Cáp Trí không cần giả trang cũng là một bộ dạng hán tử thô kệch, hùng hồn nói: “Bọn ta thăm người thân!”.
“Thăm người thân? Kiểm tra người!
Lập tức hai binh lính đi tới, kiểm tra Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí tỉ mỉ một lần, trên người không thứ gì, chỉ có một tấm tiền giấy năm trăm văn và hơn mười văn tiền đồng.
“Lấy lộ dẫn ra ta xem xem!”.
Giấy chứng nhận không có vấn đề, hai tiểu tử ngốc nghếch thoạt nhìn cũng không có vấn đề, Giáo úy mới khoát khoát tay nói: “Nhanh lên nhanh lên, kế tiếp!”.
“Khặc khặc!”. Tắc Cáp Trí cười khờ khạo, Ồm Ồm nói với Hạ Tầm: “Huynh đệ, đi thôi”.
Hai người vừa đi, vừa lặng lẽ đánh giết tình hình quan khẩu nội. Muốn nói Tùng Đình quan, khả năng tất cả mọi người không quá quen thuộc, Tùng Đình quan này còn có hai cái tên, một cái tên là Sư Tử Dục, một là Hỉ Phong Khẩu, Hỉ Phong Khẩu này, lại bởi vì quân đoàn thứ hai mươi chín quân quốc dân đảng của Tống Triết Nguyên ở trong này anh dũng chống lại tặc khấu làm cho hậu nhân nhớ rõ, nổi tiếng với Đại Đao Tiến Hành Khúc, Hỉ Phong Khẩu chính là sáng tác sau trận huyết chiến đó.
Hai người ra vẻ tiểu tử ngốc nghếch, một đường lặng lẽ quan sát, đợi sau khi ra khỏi Tùng Đình Quan, Tắc Cáp Trí nói nhỏ: “Đại nhân, xem xét tình hình trong quan, quân coi giữ ít nhất ba nghìn người, quan môn hiểm yếu, từ nơi này sợ là không xông qua được”.
Hạ Tầm hơi vuốt cằm nói: “Ừm, các tình huống đều nhớ kỹ một chút, nói không chừng khi nào đó lại có tác dụng”.
Tắc Cáp Trí kinh ngạc nói: “Đại nhân, chúng ta không phải đi thuyết phục Ninh vương tìm nơi nương tựa điện hạ sao, lại không cần xuất binh đánh Đại Ninh, cần gì dò xét tình hình ở đây cẩn thận như vậy?”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Lão Cáp, mỗi việc đều được cần nhiều thứ chuẩn bị, nhất là ngươi muốn cứng ngắc kéo một người cùng với ngươi cùng một chỗ làm vụ buôn bán lười đao liếm máu, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Đã nghe nói qua thành hạ chi minh hay chưa?”.
Tắc Cáp Trí gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: “Chưa, cái thành hạ chi minh đó, là thành phương nào!?”.
Hạ Tầm hơi dở khóc dở cười: “Cái gì mà phương nào, đây không phải địa phương, là điển cổ. Cướp cô dâu ngươi nghe nói qua chưa?”.
Tinh thần Tắc Cáp Trí chấn động nói: “Nghe nói qua, chuyện này ta nghe nói qua...”.
Hạ Tầm nói: “Thế này đi, ngươi cướp cô dâu, cướp được lão bà, nàng mỗi lần phải ngủ với ngươi, cũng phải thành thành thật thật sinh cho ngươi hài nhi, nhưng ngươi nói, phu nhân này, lúc trước là cam tâm tình nguyện theo ngươi sao?”.
Tắc Cáp Trí nghĩ nghĩ, toét miệng rộng ra cười rộ lên: “Đại nhân, ngươi vừa nói như vậy, ta liền rõ ràng. Ninh vương chính là vợ bé, điện hạ chúng ta chính là chú rể, nàng không muốn gả, ta cướp cô dâu, buộc hắn cùng chúng ta điện hạ ngủ chung, còn phải đẻ ra một hài nhi cho điện hạ, ý tứ là như vậy phải không?”.
Hạ Tầm gãi gãi mũi, bất đắc dĩ nói: “Ừm, đại khái không sai biệt lắm”.
Tắc Cáp Trí liên tục gật đầu: “Ta hiểu, ta phải đi tìm kiếm Ninh vương, nếu là hắn nguyện ý gả, mọi sự đều có thể, nếu là hắn không muốn gả, ta lặng lẽ mang binh tới, đoạt lấy hắn, chờ hắn ngủ cùng, hài nhi cũng sinh ra, hắn không muốn đi theo điện hạ chúng ta sống cũng không được, có phải không?”.
Hạ Tầm nhịn không được bật cười một tiếng, liên tục gật đầu nói: “Không sai, là ý tứ như vậy, ai da... Ta nói lão Cáp này, ngươi so sánh kiểu này... Thật đúng là vô lại”.
Tắc Cáp Trí rất vô tội khiêm tốn nói: “Ta đây không phải nghe đại nhân ngươi nói sao. Đúng rồi đại nhân, nhưng nhìn Tùng Đình Quan này hiểm yếu, tân nương tử sợ là rất khó đoạt về”.
Sắc mặt Hạ Tầm cũng ngưng trọng lên: “Ừm, cứng rắn đoạt không được, chúng ta liền hỏi thăm, còn có đường khác không”.
Tắc Cáp Trí lắc đầu nói: “Sợ là không có, ta lúc mười mấy tuổi bởi vì không cơm ăn, bỏ chạy đến Bắc Bình trở thành binh lính, đi theo điện hạ. Các con đường quan ngoại ta cũng biết một ít, Trường thành chín trấn, trong đó cũng chỉ có Kể Châu trấn tiếp cận Bắc Bình, muốn đi Đại Ninh, càng chỉ có một con đường như vậy. Trong này tường đều là đá vuông, chồng ghép lên nhau mà thành, dị thường chắc chắn, tường thành có ba tầng, đóng quân cũng nhiều, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, muốn dễ dàng đánh qua, sợ là không có khả năng”.
Hạ Tầm trầm ngâm nói: “Trước có quân coi giữ, phía sau có truy binh, nếu đón đánh, chỉ sợ là đánh không lại, nhưng, thật không có đường khác sao?”.
Nghĩ đến đây tự nhiên cảm thấy vô cùng tiếc nuối, Hạ Tầm chỉ hận mình không thể đem đoạn lịch sử có tư liệu quan hệ đến việc này để ở sau lưng, để bây giờ mình còn phải lục lọi khắp nơi. Hắn cân nhắc, chợt thấy phía trước có trang niên hán tử đi trước bọn hắn vượt qua kiểm tra, đang phụ giúp xe đẩy đi về phía trước, bởi vì lúc trước trời mưa to, một ít đá núi lăn xuống mặt đường, xe đi mười phần khó nhọc.
Hạ Tầm nhớ tới người nọ vừa rồi vượt qua kiểm tra, quân coi giữ hầu như không kiểm tra hắn, chỉ từ trên xe tiện tay lấy một quả táo, khoát tay để hắn vượt qua kiểm tra rồi. Như thế mà nói, chỉ có vài loại giải thích: Một là có thân phận có bối cảnh, Hai là có giao tình cùng thủ quan quân Minh: Ba... Chính là thường xuyên qua lại ở quan nội quan ngoại, quân canh giữ đã sớm nhận ra hắn.
Nhìn cách hắn ăn mặc, làm nghề nghiệp buôn bán táo, điều thứ nhất nhất không khả năng, còn nhìn thái độ quân quan binh coi giữ thể hiện với hắn, cũng không giống có giao tình, như vậy... Trong lòng Hạ Tầm khẽ động, lập tức chạy nhanh lên trước, cúi người giúp người nọ đẩy chiếc xe lên, thuận miệng cười ha ha nói: “Lão ca, đường này thật là không dễ đi!”.
Hán tử buôn bán táo thấy hắn nhiệt tâm tương trợ, cũng lộ ra bộ dáng tươi cười: “Đúng vậy, đi quen cũng không có gì, ta xem hai vị huynh đệ, dường như là cũng muốn đi đường này?”.
Hạ Tầm nói: “Ừm, ta cùng đại ca đi thành Đại Ninh thăm người thân, vừa trở lại, cũng không nhận ra đường, người ta nói, chỉ có thể từ nơi này ta mới có thể đi qua, chỉ một con đường này, cho nên hai anh em chúng ta đành phải hỏi thăm”.
Trung niên hán tử kia cười rộ lên: “Đi Đại Ninh à, vậy không sai, con đường này thật đúng là gần hơn một chút”.
Trong tâm Hạ Tầm giật mình: “Thật hả, gần hơn?”.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=cam_y_da_hanh__nguyet_quan