Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quỷ hô bắt quỷ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 9 - Chương 6: Biến Hóa
N
gười dịch: Bằng Tèo
Biên tập: No_dance8x
Sau khi mất ý thức được chốc lát, Vương Hủ lấy lại tinh thần và phát hiện tóc mình đã đen lại. Ngoài ra, con ngươi còn được che phủ bởi một lớp hỗn độn màu hồng.
Woody đứng trước người Vương Hủ. Điệu cười của hắn vẫn hèn mọn như trước:
“Ê hê hê, dường như mình đã đánh thức một thứ cực kỳ khủng bố à nha.”
Vương Hủ nói:
“Này, thằng bốn mắt, ngươi đã làm gì vậy hả? Ta chẳng thấy khác biệt chỗ nào hết.”
Woody nói tiếp, không thèm trả lời câu hỏi của hắn:
“Giờ ngươi hãy quay về và chấm dứt cuộc chiến này.”
Vương Hủ chưa kịp phản ứng thì Woody đã biến mất.
“Móa, chuyện quái gì thế nhỉ?”
Vương Hủ như gã hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu, chẳng thấy bản thân mạnh hơn bao nhiêu, chỉ mới nhận ra cảm giác suy yếu trong linh hồn đã không còn. Vì vậy, hắn quay người về phía mà Đoạn Phi vừa rời khỏi, không thèm suy nghĩ nhiều nữa.
Vẫn là câu nói cũ: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
Ai ngờ chạy được vài bước, Vương Hủ liền cảm nhận được điều khác thường. Vì đứng yên tại chỗ nãy giờ nên hắn không phát hiện ra. Đến lúc chuyển động, hắn mới nhận thấy sự thay đổi của thế giới xung quanh!
Đây là cảm nhận kỳ lạ chưa từng có. Cọng cỏ non ven đường, một vài giọt sương sớm đọng trên lá, sương mù do linh khí ngưng tụ và cả những mảng sơn bong tróc trên bức tường của những tòa kiến trúc ở xa xa; mỗi vật đều được Vương Hủ “cảm thấy”. Còn hắn, mỗi lần hít thở hay mỗi lần nháy mắt đều sinh ra ảnh hưởng diệu kỳ với thế giới xung quanh. Nó chính là Nghiệp tác dụng lên vạn vật, sinh nhân quả, định càn khôn, không chỗ nào không có, không ai hiểu hết được.
Vương Hủ từng lĩnh ngộ chiêu Cộng Minh Linh Hồn. Hắn phải vắt hết trí óc và dốc hết số linh lực ít ỏi của mình để xuất chiêu. Mặc dù vậy, nó chỉ có thể tạo nên cảm ứng một chiều với cơ thể của sinh linh.
Giờ đây, Vương Hủ đã được trải nghiệm việc quan sát vạn vật trong trời đất.
“Ha…ha…ha...”
Vương Hủ cười rộ lên một cách ngu ngốc. Hắn cảm nhận kỹ thì phát hiện cảm giác này quá tốt! Chẳng khác nào người từ nhỏ phải cõng vật nặng mười cân trên lưng bỗng nhiên trút bỏ toàn bộ gánh nặng.
Tất nhiên, gánh nặng ở đây không phải về mặt vật lý, mà là linh hồn. Bắt đầu từ thời khắc này trở đi, linh hồn của Vương Hủ đã bước lên con đường tắt hướng đến vị trí của kẻ mạnh nhất!
Hắn bật nhẹ. Mặt đất không có nứt vỡ, không có gió lốc hay linh khí mạnh mẽ ùa ra, thế mà thân người đã lao tới hơn mười thước. Tốc độ như vậy nhanh hơn so với khi sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật nhưng chẳng hề tiêu hao linh lực và thể lực.
Linh lực tùy tâm, thu phóng tự nhiên...
Vương Hủ vung tay cho Hắc Viêm Kiếm hiện lên. Song, nó không còn hình dạng như thanh kiếm ngắn mà đã trở thành thành kiếm khổng lồ cao hơn đầu người, rộng hơn một xích.
Hắn mỉm cười ra chiều đắc ý, vác kiếm trên vai rồi lao vào màn sương mù dày đặc.
“Đúng là ngu, tưởng rằng kiếm càng to thì càng lợi hại.”
Woody lại xuất hiện và đứng lơ lửng trên không. Biểu lộ trên mặt có hơi phức tạp.
Một giọng nói khác vang lên bên cạnh hắn:
“Ồ, lẽ nào không phải như vậy?”
Không cần quay đầu, Woody cũng biết ai vừa lên tiếng:
“Cao Kiếm, ngươi chỉ là lính mới mà thôi. Cớ sao không trông chừng thật tốt thành phố của mình mà lại chạy tới góp vui?”
Vẫn như trước, Cao Kiếm luôn đeo một kính râm mặc kệ trời sáng hay tối:
“Tiền bối, ngài chưa biết đấy thôi. Ta đã hoàn thành công việc trong ngày từ sớm rồi mới tới đây.”
Woody nói:
“Hê hê, vậy cũng được. Dù gì họ cũng được xem là bạn của ngươi và đã lâu ngươi chưa gặp họ…”
(Chú thích: Sau khi trở thành tử thần, Cao Kiếm được đưa tới huấn luyện ở Địa Ngục. Địa điểm huấn luyện của hắn là “lò sát sinh” có tỉ lệ thời gian rất chậm, một tháng tại nhân gian bằng mười năm trong lò sát sinh.)
Woody đẩy kính mắt:
“Ta đã trải bằng cho con đường phát triển của hắn. Lúc này, Vương Hủ có thể đọc hiểu toàn bộ Quỷ Cốc đạo thuật và còn thấu đáo hơn trước. Khả năng vận dụng linh lực giống như làm chơi ăn thật. Bên cạnh sự tăng tiến của thực lực, thanh kiếm trong tay càng ngày càng ngắn. Đến một ngày nào đó thanh kiếm không còn thì năng lực Chúa Tể sẽ hoàn toàn thức tỉnh.”
Cao Kiếm gật đầu rất chân thành:
“Nhưng mà, tiền bối, không phải đến lúc đó Vương Hủ sẽ trở thành mối uy hiếp lớn nhất hay sao?”
“Hừ, ngươi đúng là chẳng biết cái quái gì cả. Hãy nhớ cho kỹ, chúng ta chỉ cần e ngại bốn loại năng lực: Không Gian, Thời Gian, Sáng Tạo và Hủy Diệt. Hơn nữa, chúng đều phải đạt tới hoặc sắp đạt tới trình độ cực đoan. Như cái gã Vương Hủ này thì chỉ có cơ hội tiếp xúc với cực hạn của Hủy Diệt. Đây là loại năng lực có yêu cầu cao nhất. Theo ta thấy, cho dù hắn tu luyện đến Siêu Linh Thể thì cũng không thể sánh bằng ta hay Vincent, còn lâu mới bị Thần xác định là mối uy hiếp.”
Cao Kiếm tỏ ra nghi ngờ:
“Không phải chứ, Liễu Khuynh Nhược để ý tới năng lực sáng tạo của Vương Hủ nên mới ra tay cơ mà?”
Woody mỉm cười:
“Ê hê hê, ngây thơ! Quá ngây thơ! Các ngươi đều sai và sai hoàn toàn ngay từ lúc bắt đầu! Cho tới bây giờ hắn không có sáng tạo ra bất cứ sinh mạng nào.
Nếu Vương Hủ trước mắt chúng ta được sáng tạo nhờ vào năng lực ngược với lẽ trời thì hắn sẽ không bị vận mệnh tác động! Đừng quên, sau sự kiện Triệu Ma Trận, hắn và Thượng Linh Tuyết đều bị trừng phạt vì thay đổi vận mệnh. Do đó, kết luận đã rõ.
Nói ra mới thấy chuyện này rất dễ giải thích. Tuy vậy, tất cả các ngươi đều hiểu lầm bởi một sự kiện và số người biết rõ bí mật ấy cũng không nhiều…”
...
“Linh thức biến mất à? Chẳng lẽ…”
Lưu Hàng nói thầm trong lòng. Song, mũi thương nhọn hoắt của Lạc Ảnh đâm tới trước mắt khiến cho suy nghĩ của hắn chững lại.
Thân hình lay lắt như ngọn đèn trước gió của Lạc Ảnh đang thi triển thương pháp vô cùng mạnh mẽ và bá đạo. Lưu Hàng phải chống đỡ chật vật, không hề có sức đánh trả.
“Sao hả? Lo lắng cho đồng bọn ư? Lẽ ra hắn nên dùng phương pháp đồng quy vu tận mới phải. Tiếc rằng Lâm Hiểu Sương không bị giết bởi đối thủ với trình độ như vậy. Còn cái tay Cẩm Trúc kia, hừ, chỉ là người phụ trách thành phố mà làm được đến bước này thì đúng là đáng để khích lệ.”
Lưu Hàng cười nói:
“Ha ha, ngươi bớt nói một chút có chết hay không? Toàn là vớ vẩn. Ai chẳng phải chết? Chỉ cần cái chết đó có giá trị là được.”
Lạc Ảnh hừ lạnh một tiếng:
“Vậy ngươi cảm thấy chết trong tay ta vì cái gọi là ‘chính nghĩa’, vì bảo vệ một thế giới mà ngươi không biết, liệu có đáng hay không?”
Lưu Hàng thu lại vẻ tươi cười:
“Cắt, ngươi tưởng rằng ngươi mạnh hơn ta chắc?”
Lạc Ảnh nói:
“Ta cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. Bây giờ, ta sẽ dùng hết sức. Ngươi hãy dùng Hào Long Đảm nghênh chiến đi thôi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quỷ hô bắt quỷ
Ba ngày ngủ hai
Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai
https://isach.info/story.php?story=quy_ho_bat_quy__ba_ngay_ngu_hai