Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhật Nguyệt Đương Không
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 219: Mẫu Tử Bình An (Hạ).
V
ương Thái hậu là bà nội của Xích Đức Tán, đương kim hoàng thượng của Thổ Phiên, buông kèm chấp chính, vừa đề xuất kết thông gia với Đại Chu, có thể thấy trong chuyện này, có sự tác động của Hoành Không Mục Dã, với ý định thân thiện hữu hảo thật sự với Đại Chu.
Long Ưng nhớ tới Võ Duyên Tú, nhíu chặt lông mày, nói:
- Bây giờ chưa phải là lúc thích hợp, nếu Thánh thượng của chúng ta chọn phụ nữ trong dòng họ Võ, đưa đến Thổ Phiên làm dâu, hậu quả khó lường. Tốt nhất là đợi sau khi mọi việc đã xác định rõ ràng, họ Lý của Đại Đường đã lên ngôi hoàng đế mới tiến hành, sẽ ổn thỏa hơn.
Vạn Nhận Vũ gật đầu đồng ý, lộ vẻ tán thưởng Long Ưng.
Tất Huân nói:
- Ưng gia nói có lý, chủ nhân của chúng tôi vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không gấp gáp.
Hoành Không Mục Dã nói:
- Chúng tôi chờ chỉ thị của Ưng gia, chỉ cần nhận được tin tức, lập tức dâng thư kết hôn lên, phái sứ đoàn đến Thần Đô đón dâu, tái hiện không khí rầm rộ năm xưa nghênh đón công chúa Văn Thành.
Mọi người đi tới quảng trường chính trước hoàng thành, nhao nhao xuống ngựa.
Long Ưng cười nói:
- Người huynh đệ cũng tới trêu chọc ta, chuyện đại sự của quốc gia thế này, làm sao lại đến phiên ta làm chủ chứ?
Hoành Không Mục Dã thở dài:
- Ưng gia quá khiêm nhượng rồi, từ khi nữ hoàng Đại Chu cầm quyền đến nay, chỉ có một mình Ưng gia đặc biệt có vinh hạnh “Đại giá xuất chinh” (thay vua cầm quân đánh trận). Hiện giờ, người Mặc Xuyết sợ nhất là ngươi, mà nguyên nhân là vì ngươi không quan không chức, ngược lại càng cho thấy rõ địa vị đặc biệt của ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu với Nữ Đế, còn có tác dụng hơn người khác quỳ lạy khóc lóc, can gián hơn mười ngày.
Long Ưng nhớ tới ân oán khó phân với Võ Chiếu, cũng như quan hệ có thể mãi mãi không làm rõ giữa mình với bà ta, cười khổ nói:
- Đúng là khuếch đại!
Hoành Không Mục Dã thân thiết ôm vai hắn, nói:
- Nào! Để ta dẫn ngươi đi gặp người vừa sinh cho ngươi một con trai, cho nàng một niềm vui bất ngờ, xem nàng vui mừng đến mức nào.
Đi được mấy bước, Long Ưng quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:
- Cùng đi chứ? Không phải hai huynh nói muốn nhìn thấy con của ta sao?
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Sợ gì không có dịp? Chúng tôi tìm một chỗ tán gẫu, chờ sau khi ngươi và Mỹ Tư Na Phù đoàn tụ xong, sẽ gọi bọn ta đến thăm quý tử của ngươi.
Hoành Không Mục Dã dẫn hắn đến một vườn hoa đẹp đẽ ở tây bắc lâu đài, dừng lại nói:
- Đi dọc theo còn đường nhỏ này, là đến chỗ ở của Mỹ Tư Na Phù, ngoài hai mẹ con nàng ấy, còn có bốn tỳ nữ. Đó là những tỳ nữ được ta tuyển chọn từ mỹ nữ các nơi, đương nhiên là những người đủ điều kiện nhất. Các nàng ấy cũng trở thành tài sản riêng của ngươi, tùy ngươi xử trí, ngoài ngươi ra, không ai dám động chạm. Ha ha! Ai mà dám chạm vào nữ nhân của Long Ưng?
Lập tức Long Ưng cảm thấy đau đầu, nói:
- Như thế thì huynh hại ta rồi! Có Mỹ Tư Na Phù ta đã thấy thỏa mãn lắm rồi, còn thời gian đâu mà đi ứng phó với nhiều đàn bà như vậy?
Hoành Không Mục Dã vui vẻ nói:
- So với bản lĩnh tung hoành chiến trường của ngươi, thì ta cảm thấy không bằng, nhưng nói đến hưởng thụ cuộc sống, thì ta lại có thể làm tiền bối của ngươi. Phụ nữ không phải là để ngươi ứng phó, mà là để họ hầu hạ ngươi, mang lại vui sướng cho ngươi. Khi thấy hứng thú, gọi họ tới để tìm vui, lúc không muốn gặp, bảo họ tránh ra xa. Trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ họ, tạo cho họ một cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
Long Ưng thầm nghĩ, quan niệm về phụ nữ của mình và Hoành Không Mục Dã hoàn toàn trái ngược, không thể thảo luận với nhau được, bèn chuyển để tài:
- Kết cục của Khâm Một Thần Nhật thế nào?
Hoành Không Mục Dã đáp:
- Để hắn trốn, chỉ giết Ba Nông Nang Trát, Khai Quế Đa Nang và hơn một ngàn tên phản bội khác. Hiện giờ Ni Bà La và Tất Lập ở vùng phía nam cao nguyên, vốn có quan hệ trợ giúp bọn chúng đã lần lượt làm phản, ta đã phái Điền Mộc Kim Phương đem quân chinh phạt. Tình hình chính trị đại khái ổn định, chỉ có quan hệ với Xích Mã, phải cẩn thận từng li từng tí.
Long Ưng thầm nghĩ, chính trị là như thế, ai cầm quyền, đều sẽ dùng cách nhổ tận gốc đối với kẻ địch. Đồng thời, hắn nghĩ đến tình thế của Võ Chiếu, nỗi lo lắng của bà, là nếu để họ Lý lên làm hoàng đế, họ sẽ tiêu diệt sạch dòng họ Võ của bà. Đó là sự bế tắc không dễ gì tháo gỡ.
Hoành Không Mục Dã vỗ vỗ vai hắn, nói:
- Đi thôi!
Bước đi trên con đường đá sỏi, Long Ưng có cảm giác bước vào một giai đoạn khác của đời người. Từ một lãng tử phong lưu, dường như không vướng bận chút trách nhiệm nào, bây giờ hắn đã được làm cha, cảm thấy cuộc sống trước kia đã mãi mãi chấm dứt. Sự chào đời của con trai hắn là sự tiếp nối cuộc sống của hắn, như mở ra một thế giới mới, với biết bao khả năng có thể, vừa thú vị vừa hấp dẫn.
Từ căn phòng cách đó không xa, tiếng của Mỹ Tư Na Phù vọng tới, nàng đang khe khẽ hát một bài hát ru trầm bổng du dương mà hắn không hiểu nghĩa, trong lòng hắn như có một đốm lửa vừa được nhóm lên, dường như vừa bước vào một tối tân hôn giữa một trời xuân ấm áp.
Mỹ Tư Na Phù lại lẩm bẩm nói bằng tiếng Hán:
- Cục cưng của mẹ ăn nhiều một chút nhé! Mau cao lớn lên nào! Sau này lớn lên, con sẽ giống như cha của con, vừa hết sức anh hùng, cũng vô cùng tinh quái! Ồ!
Long Ưng hiện ra trước cửa.
Căn phòng như một cái lều rộng lớn, vuông vức, trên sàn trải nệm lông cừu, Mỹ Tư Na Phù nằm trên nệm mềm, gối lên bồ đoàn (đệm cói), vạt áo mở rộng, đang cho đứa bé bú. Bốn tỳ nữ vây quanh hai mẹ con, mắt hoàn toàn tập trung vào đứa bé, như thể việc được ngắm nhìn đứa bé là một niềm vui lớn nhất.
Thân thể mềm mại của Mỹ Tư Na Phù run rẩy, đôi mắt đẹp lóe lên làm ánh sáng nóng bỏng, sóng mắt long lanh, tóc vàng xõa xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, môi thơm bật ra tiếng kêu vui mừng tận đáy lòng khi nhìn thấy Long Ưng, nhưng không nói nên lời.
Bốn nữ tỳ nhận thấy vẻ khác thường của nàng, quay lại nhìn về phía Long Ưng, giật mình quỳ xuống tại chỗ, gọi bằng tiếng Thổ Phiên:
- Ưng gia!
Đúng như Hoành Không Mục Dã đã nói, bốn nữ tỳ này là mỹ nữ hạng nhất, vẻ xinh đẹp không hề thua kém “Bát mỹ” (Tám cô gái xinh đẹp) của hắn ở Lệ Khinh Các, dáng vóc thon dài, thân thể nở nang khiêu gợi, tuổi chừng mười sáu, mười bảy, căng tràn sức sống tuổi thanh xuân.
Long Ưng không có thời gian suy nghĩ, vì sao họ vừa liếc một cái đã nhận ra hắn, nhanh nhẹn lách người đi tới bên cạnh Mỹ Tư Na Phù, ngồi xổm xuống, tay trái ôm chặt vai nàng, tay kia xoa xoa đỉnh đầu hơi ẩm ướt của đứa bé. Hắn ngắm con hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm của mỹ nhân tóc vàng, miệng nàng nóng rực, đôi môi căng mọng. Giờ phút này, từ sâu trong trí nhớ của hắn, hồi ức về những đêm nồng nhiệt triền miên khi vượt qua Khương Đường chợt mạnh mẽ tràn về, vô cùng ngọt ngào.
Hai đôi môi rời nhau.
Ánh mắt Long Ưng vẫn dán chặt trên người con trai, nói:
- Các ngươi đứng lên đi, không cần đa lễ.
Bốn tỳ nữ đổi từ quỳ sang ngồi quỳ, cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn.
Ngắm đứa con mới sinh, lòng Long Ưng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Biết là không nên, nhưng không hiểu sao, cảnh tượng thi thể của Thải Hồng và Ngọc Chỉ quấn trong vải, lại bật ra từ ký ức của hắn.
Trên đời không có điều gì đối lập mãnh liệt hơn so với sự sống và cái chết.
Đứa trẻ mới sinh, tràn đầy sức sống và khát vọng sinh tồn, còn cái chết lại lạnh như băng, im lìm, không vì bất cứ sự vật, bất cứ người nào trên thế gian mà thay đổi. Giữa sự sống và cái chết, là một khoảng cách mênh mông không thể vượt qua. Nhưng có thật sự là như thế không?
Chưa từng có bằng chứng thực tế cho thấy, sau khi thể xác chết đi, linh hồn vẫn tiếp tục tồn tại, sự tái sinh và luân hồi chuyển thế của Tịch Diêu, có thể coi là chứng cứ hay không? Như Vạn Nhận Vũ nói, giả thiết sự tồn tại của tiên môn là có thật, thì bất kỳ chuyện ly kỳ quái lạ nào cũng trở thành chuyện bình thường. Một sinh mệnh bước vào nhân gian, hay rồi khỏi trần thế, dường như mơ hồ có dấu vết để lần theo.
Hắn chẳng biết tại sao lại nghĩ ngợi nhiều vấn đề như vậy, nhưng khi nhìn con của mình, dường như hắn không khống chế được ý nghĩ.
Ý nghĩ đó khiến hắn run rẩy.
Mỹ Tư Na Phù trao đứa bé cho Long Ưng, hắn nâng niu ôm lấy, kêu lên:
- Trời ơi! Nó giống ta quá, thảo nào mấy tỳ nữ đều nhận ra ta!
Mỹ Tư Na Phù bĩu môi, nói:
- Ai cũng nói con giống chàng, không ai nói nó giống thiếp cả!
Long Ưng vui đùa với con, nói:
- Sau này sinh thêm con gái, chắc chắn lớn lên sẽ xinh đẹp như mẹ của nó!
Nhìn thấy bốn nữ tỳ cười trộm, ngạc nhiên hỏi:
- Họ hiểu được tiếng Hán sao?
Mỹ Tư Na Phù tự hào đáp:
- Là thiếp dạy cho họ đấy! Như vậy tới lúc hầu hạ chàng, cũng thuận tiện hơn.
Nàng lại nhẹ nhàng nói:
- Rốt cuộc sẽ có một ngày, chúng ta tới Trung Thổ mà!
Mỹ Tư Na Phù đưa mắt ra hiệu, một người trong số nữ tỳ tới gần, đón lấy đứa bé. Vẻ không đành lòng, Long Ưng rời con ra, Mỹ Tư Na Phù nắm tay hắn đứng lên, đi vào phía trong.
Long Ưng siết chặt ngang hông nàng, nghĩ đến lời dự kiến của Vạn Nhận Vũ, biết trước mình và nàng sẽ phải rời xa, hỏi:
- Đau không?
Gò má Mỹ Tư Na Phù đỏ bừng, cắn vành tai hắn, nói:
- Chỉ cần nghĩ đến chàng, chuyện gì Mỹ Tư Na Phù cũng không sợ.
Nàng lại nói:
- Người ta mập ra nè, chàng thấy sao?
Long Ưng thầm nghĩ, không cần ôm, đã biết nàng nặng mấy cân, nhưng sao dám nói thẳng ra? Hắn cười hì hì nói:
- Chỉ là đầy đặn hơn một chút, so với trước kia càng quyến rũ hơn, nhưng vẫn thon thả đẹp mắt mà! Hừm! Ta chỉ đang lo lắng, không biết thân thủ của nàng có bị ảnh hưởng hay không, khiến cho bản lĩnh trên giường của nàng sẽ không bằng trước kia nữa! Hừm!
Mỹ Tư Na Phù cắn đầu vai hắn, sẵng giọng:
- Ưng gia xấu xa!
Long Ưng ôm nàng qua cửa, bước vào phòng trong, cười nói:
- Sao Mỹ Tư Na Phù lại trở nên càng lúc càng dễ thẹn thùng thế này? Đúng là không còn xứng với danh tiếng “đãng nữ” (cô gái phóng đãng)!
Mỹ Tư Na Phù ngúng nguẩy:
- Người ta chỉ là “đãng nữ” của riêng chàng thôi!
Long Ưng cười nói:
- Sao cũng được! Lát nữa ta còn phải tới hoàng cung dự tiệc, cho nên phải dỗ nàng ngủ trước đã.
Mỹ Tư Na Phù đưa tay kéo mạnh hắn, cả hai cũng ngã lên giường.
Vợ đẹp, con yêu, hạnh phúc lớn nhất của đời người, cũng chỉ đến mức này thôi.
Trong khi hai người quấn quít triền miên, tâm trí Long Ưng lại nhớ về những năm tháng sống trong căn nhà nhỏ nơi hoang cốc, sống một cuộc sống cô độc, tĩnh mịch, hắn đã hòa cùng thiên nhiên rộng lớn. Mỗi gốc cây, mỗi tảng đá, từ động vật lớn như chim bay cá nhảy, đến nhỏ như con sâu, cái kiến, hắn đều chăm chú quan sát, cảm thấy hết sức tuyệt vời. Chúng chính là tinh túy của thiên nhiên, hòa nhập với cuộc sống của chúng, chẳng khác nào thoát khỏi thế giới con người.
Chín ngày tiếp theo, trong sự cảm thông của mọi người, hắn ở bên Mỹ Tư Na Phù và đứa bé như hình với bóng, tận hưởng niềm vui gia đình.
Chỉ có lúc ăn tối, hắn mới có cơ hội chuyện vãn với đám Hoành Không Mục Dã, thảo luận tình hình.
Qua Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, Hoành Không Mục Dã đã biết những chuyện mà bọn hắn trải qua trong hành trình, cái chết đáng tiếc của Thải Hồng và Ngọc Chỉ, cũng như chuyện Mặc Xuyết bị mất lõi thiên thạch. Y tán thưởng mấy chữ “Long Ưng mỉm cười mà tặng lại” do Long Ưng ghi trên tấm thiết bài, nói:
- Bề ngoài là thất bại, nhưng xét kỹ, đối phương có binh lực gấp mười lần mà cũng không làm gì được ba người các vị, thì tuy bại nhưng vinh. Hiện giờ người ta lo lắng nhất chính là Sa Cát, chỉ sợ hắn chống cự không được bao lâu.
Y lại hỏi Long Ưng:
- Ngươi chuẩn bị khi nào dùng binh đối với Mạc Xuyết? Ta cũng muốn góp phần.
Long Ưng trầm ngâm nói:
- Đại Giang Liên trước sau vẫn là mối họa từ bên trong của chúng ta, đặc biệt là có Khoan Ngọc ở sau lưng bày mưu đặt kế. Chỉ khi không có nỗi lo tai họa gần kề, mới có thể rảnh rang đem quân chinh phạt Mặc Xuyết.
Vạn Nhận Vũ gật đầu nói:
- Chiến thuật của người Đột Quyết đến, đi như gió, hoàn toàn không dễ đối phó. Một khi chúng ta thất bại, chắc chắn Khoan Ngọc sẽ thừa cơ làm mưa làm gió.
Tất Huân nói:
- Sa Cát nguy rồi!
Phong Quá Đình hỏi:
- Vì sao các vị xuất binh đối phó với Nam Chiếu?
Trong cuộc chinh phạt lần này, người cầm đầu của Thổ Phiên bị ám sát, đưa đến chính biến trong cung đình.
Mọi người yên lặng, đợi Hoành Không Mục Dã nói ra lý do.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhật Nguyệt Đương Không
Huỳnh Dị
Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị
https://isach.info/story.php?story=nhat_nguyet_duong_khong__huynh_di