Bàn Long epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 22: Tứ Phương Tụ Tập
inh thần lực thật là mạnh, cách không đả thương người, khiến Lôi Minh không thể nào phản kháng được.” Lâm Lôi trong lòng khiếp sợ, “Trách sao Vũ Thần nói, Đức Tư Lê, Pháp Ân ở trong số 5 Thánh vực cực hạn cường giả, đều có thể đạt tới cánh cửa Thần cấp, chỉ còn cách một bước cuối cùng nữa thôi! Thực lực quá ư mạnh mẽ!”
Ô Sâm Nặc cũng không dám manh động nữa, hắn trong lòng tràn ngập sợ hãi.
“Ầm.” Một thân ảnh từ đáy nước vọt lên, chính là Lôi Minh. Lôi Minh lúc ngày ngược lại bay về đứng bên cạnh Ô Sâm Nặc, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, nhìn về phía Đức Tư Lê, trong ánh mắt vẫn còn vương một tia sợ hãi.
Đức Tư Lê nhíu mày nhìn 2 người này: “Các ngươi biết trước đây ta đã từng là thủ lĩnh của Khổ tu giả, hẳn là biết ta đương nhiên là một Thánh ma đạo.”
Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người nhìn nhau.
Thánh ma đạo mạnh nhất chính là ‘Tinh Thần Lực’, đặc biệt Đức Tư Lê lại là một cường giả tu luyện đã đến mấy ngàn năm, ông ta về mặt vận dụng Tinh thần lực đã sớm vượt qua hảo huynh hệ ‘Hải Ốc Đức’ của mình. Vô luận là Tinh thần lực hay Quang minh pháp tắc lĩnh ngộ cũng đều đã đạt đến Thánh vực cực hạn.
Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là sẽ đạt đến Thần cấp.
“Đức Tư Lê đại nhân.” Ô Sâm Nặc lại xưng hô đối phương là đại nhân.
Hắn còn nhớ rõ trong giáo đình có một tập hồ sơ còn ghi lại về Đức Tư Lê. Hắn biết Đức Tư Lê cùng với truyền kỳ giáo hoàng ‘Ân Tư Đặc’ có quan hệ tốt đến cỡ nào.
“Ân Tư Đặc đại nhân ngài cả đời là vì muốn cho Quang Minh giáo đình chúng ta được hưng khởi nên mới thành lập ra Thần Thánh đồng minh, để cho Quang Minh giáo đình chúng ta càng thêm phần phinh dự! Hơn 5000 năm qua, chúng ta một khắc cũng không ngừng cố gắng.” Giọng Ô Sâm Nặc trầm thấp.
Đức Tư Lê nhướng mày.
Tận đáy lòng, ông ta đối với Quang Minh giáo đình xiết bao tình cảm, nghĩ tới Ân Tư Đặc mà đáy lòng cảm thấy áy náy. Ân Tư Đặc đối với ông ta như một vị huynh trưởng! Huynh trưởng cả đời đích thực là vì Quang Minh giáo đình mà bôn ba, cuối cùng đã tiến vào Quang Minh thần giới.
“Mà Lâm lôi này hắn bản thân là Long huyết chiến sĩ, lại còn có một đệ đệ và cả 5 tên Bất tử chiến sĩ làm thủ hạ. Hơn nữa ma thú họ chuột của hắn thực lực cũng không kém gì hắn.” Ô Sâm Nặc nhìn Đức Tư Lê. “Hơn 10 năm sau, đó chính là 7 đỉnh chung cực chiến sĩ, ngoài ra còn cả một ma thú đáng sợ. Nếu bọn họ cùng nhau đồng thời chém giết, giao đình chúng ta vậy là xong rồi!”
“Đức Tư Lê đại nhân, giáo đình chúng ta sẽ đi đời a!”
“Tâm huyết của Ân Tư Đặc đại nhân cũng bị hủy hết a!”
Tiếng Ô Sâm Nặc khiến cho Đức Tư Lê trong lòng do dự. Ông ta còn nhớ rõ sự quan tâm, trợ giúp của huynh trưởng ‘Ân Tư Đặc’.
Lâm Lôi, Băng Sắt Lâm, Địch Lỵ Á 3 người đứng cùng một chỗ, Băng Sắt Lâm quay sang Lâm Lôi khẽ thở dài: “Đức Tư Lê ông ấy… người trong lòng mang nặng áy náy nhất chính là Ân Tư Đặc. Bây giờ ông ấy nhất định là rất khó quyết định.”
Ân Tư Đặc ma pháp học viện cũng chính là do ‘Ân Tư Đặc’ đặt tên.
Sự tích về người này, Lâm Lôi đương nhiên là biết.
Một tiếng thở dài từ miệng Đức Tư Lê vang lên, Đức Tư Lê chợt nhìn sang nhân mã hai bên, cất cao giọng nói: “Như vậy các người hai bên đều thối lui một bước, coi như là nể mặt Đức Tư Lê ta, thế nào?”
“Đều thối lui một bước?” Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người nghi hoặc nhìn Đức Tư Lê.
Lâm Lôi trong lòng cũng mê hoặc.
“Các người cùng tới giữa hồ đi.” Đức Tư Lê nói, Lâm Lôi tin tưởng Đức Tư Lê bèn dễ dàng nắm tay Địch Lỵ Á trực tiếp phi tới giữa hồ. Còn Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người cũng vô cùng quy củ, đáp xuống khu vực giữa hồ.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á đứng ở chỗ đám cự thạch giữa hồ, còn Ô Sâm Nặc, Lôi Minh thì đứng ở phía còn lại. Đôi bên đều cẩn thận đề phòng lẫn nhau.
“Đức Tư Lê này đang suy nghĩ cái gì vậy?” Lâm Lôi nhướng mày.
Đức Tư Lê khẽ cười nói: “Các ngươi hai bên thù oán ta cũng biết rồi, như vậy đi… từ hôm nay trở đi, trong vòng 20 năm, Quang Minh giáo đình các ngươi không cho phép tới giết Lâm Lôi.”
“20 năm?” Ô Sâm Nặc bất mãn, “Đức Tư Lê đại nhân, 20 năm sau, đám người Lâm Lôi kia hình người trạng thái đã đạt đến Thánh vực rồi, chúng ta có muốn giết cũng không giết được. Không công bằng, không công bằng!”
“Câm miệng!” Đức Tư Lê chân mày có một tia tức giận.
Ô Sâm Nặc trong lòng run lên, hắn vẫn nhớ rằng lúc này là do Đức Tư Lê định đoạt.
“Điều này là để Quang Minh giáo đình các ngươi thối lui một bước, còn Lâm Lôi, ta cũng muốn hắn phải thối lui một bước.” Đức Tư Lê nhìn về phía Lâm Lôi.
“Đức Tư Lê đại nhân, xin mời nói.” Lâm Lôi nói.
Đức Tư Lê khiếm ý cười: “Ô Sâm Nặc nói cũng đúng. Lâm Lôi ngươi một mình thì uy hiếp cũng không quá lớn, so nếu có sự tham gia của đệ đệ ngươi và 5 Bất tử chiến sĩ, cùng hợp nhau lại sẽ trở thành 7 chung cực chiến sĩ, đích thực là có thể hủy diệt Quang Minh giáo đình. Cho nên ta muốn ngươi đáp ứng, từ nay về sau, cho dù ngươi muốn trả thù Quang Minh giáo đình, cũng chỉ cho phép ngươi làm một mình. Những người khác, kể cả ma thú của ngươi cũng đều không thể.”
Nghe thấy thế, Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người ngược lại thở phào một hơi.
Thánh đảo là nơi nào chứ?
Đó là đại bản doanh của Quang Minh giáo đình, chỉ tính riêng Thánh vực thiên sứ cũng có cả một đại đội, lại còn cả đám cường giả Hải Đình Tư, Lạc Diệp đại nhân nữa. Hơn nữa trên đảo còn có một ma pháp trận khổng lồ… nếu không phải là Thần cấp cường giả, muốn tới giết cũng tuyệt đối là chịu chết.
“Hiểu rõ ý của ta rồi chứ?” Đức Tư Lê nhìn nhân mã đôi bên.
“Phía chúng ta 20 năm không được động thủ với Lâm Lôi, còn Lâm Lôi cả đời cũng chỉ có thể một mình tới báo thù?” Ô Sâm Nặc khẽ cười nói, “Ta có thể đáp ứng, nếu ngay cả một mình ngươi mà cũng chống không nổi thì dẫu Quang Minh giáo đình chúng ta bị diệt, chúng ta cũng chẳng còn điều gì để nói.”
Ô Sâm Nặc đáp ứng rất sảng khoái.
Quang Minh giáo đình không sợ một mình Lâm Lôi, mà chính là sợ đám người ở phía sau Lâm Lôi kia.
“Lâm Lôi, ngươi thì thế nào?” Đức Tư Lê nhìn về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi có chút không cam lòng.
“Một mình tới diệt Quang Minh giáo đình?” Lâm Lôi vẫn còn tự biết mình, “Giáo đình tồn tại qua ngàn năm bất diệt cũng không đơn giản như vậy. Mà muốn đạt tới Thần cấp, kể cả Hi Tắc cũng phải mất tới 5000 năm. Trong lịch sử được xưng là thời gian ngắn nhất chính là Vũ Thần. Trên thực tế, Vũ Thần là do may mắn thu được thần cách, chứ nếu dựa vào sự cố gắng của bản thân thì ai mà biết được sẽ mất bao lâu?”
Hắn nhíu mày.
“Lâm Lôi!” Đức Tư Lê lại lên tiếng, Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người cũng nhìn hắn.
Lâm Lôi đột nhiên trông thấy Địch Lỵ Á bên cạnh, lòng hắn run lên: “Mặc kệ, bất kể là như thế nào, ta cũng không thể để cho Địch Lỵ Á gặp nguy hiểm được.” Lâm Lôi trong lòng đã có chủ ý, lúc này quay sang Đức Tư Lê nói: “Quang Minh giáo đình ngoài việc 20 năm không được công kích ta ra, thì còn một việc nữa… Vĩnh viễn không cho phép là thương tổn đến thân nhân bằng hữu của ta.”
“Được.” Ô Sâm Nặc lập tức đáp.
Lâm Lôi nhìn Ô Sâm Nặc, trong mắt hiện lên một tia hàn mang. Trong lòng thầm nghĩ: “Một mình ta? Ta cho dù không dám giết đến Thánh đảo của các ngươi, song nếu sau này gặp được các ngươi đơn độc, chẳng lẽ không thể giết? Có bản lĩnh thì đừng có trốn ở trên Thánh đảo.”
Vì thân nhân bằng hữu, Lâm Lôi kỳ thật vẫn lựa chọn giải pháp thỏa hiệp.
Ô Sâm Nặc, Lôi Minh 2 người cùng thở phào một hơi, dù sao đối với họ, Đức Tư Lê kia trên thực tế vẫn thuộc về phe Lâm Lôi. Bọn họ cũng chẳng có nhiều lợi thế để mà lựa chọn.
Giữa vùng hồ tại Hắc Ô sơn, phe Lâm Lôi cùng phe Quang Minh giáo đình đều đi đến hiệp nghị.
“Nếu trong 20 năm này, Lâm Lôi tới giết chúng ta thì chúng ta cũng sẽ phản kháng. Nếu bị chúng ta phản kháng mà chết thì cũng không thể trách ai được.” Ô Sâm Nặc vội vàng nói, Lâm Lôi chỉ cười lạnh: “Hừ, yên tâm, ta cũng không vội vã đùa cợt với các ngươi đâu.”
Lâm Lôi đột nhiên cười nói: “Nếu sau này những người khác, như Vũ Thần suất lĩnh cường giả chém giết tới Thánh đảo, ta cũng nhân cơ hội mà tới, vậy thì cũng không trách được ta.”
“Vậy thì đương nhiên là không trách ngươi.” Ô Sâm Nặc lắc đầu.
Nếu Vũ Thần muốn tiêu diệt Quang Minh giáo đình thì e rằng Quang Minh giáo đình đã xong đời rồi.
Đang lúc song phương định hạ ước định, Địch Lỵ Á đột nhiên lên tiếng: “Vậy tại Hỗn loạn chi lĩnh trang đoạt đất đai thì sao? Thánh vực cao thủ sẽ không tham chiến chứ?”
“Thánh vực cao thủ?” Ô Sâm Nặc nhướng mày.
Đích xác Quang Minh giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh có phạm vi thế lực rất lớn, mà phe Lâm Lôi thì cũng không ít. Hai phe nếu tiến hành tranh đấu… một khi huy động tới cả Thánh vực cường giả chém giết laanxn hua, vậy thì có lẽ không đợi đến 20 năm, Lâm Lôi đã cùng liều mạng với Quang Minh giáo đình rồi.
“Vậy đi.” Đức Tư Lê lên tiếng.
“Chiến tranh thế tục, Thánh vực cao thủ không được tham chiến.” Đức Tư Lên nhìn sang phía Băng Sắt Lâm, “Phu nhân, người tới Hắc Ám giáo đình gọi ‘Áo Khải Tây’ tới, nói rằng ta tìm hắn, chúng ta ở lại đây chờ nàng.”
“Được.” Băng Sắt Lâm gật đầu, lập tức tung người rời đi.
“Áo Khải Tây, hắn là ai vậy?” Lâm Lôi cau mày dò hỏi.
Ô Sâm Nặc cũng đáp: “Áo Khải Tây, hắn là Tài quyết đại trưởng lão của Hắc Ám giáo đình, địa vị tương đương với ta tại Quang Minh giáo đình, cũng là tổng phụ trách của Hắc Ám giáo đình tại Hỗn loạn chi lĩnh.”
Lâm Lôi gật đầu.
“Thế tục chiến tranh, Thánh vực cao thủ không được tham chiến. Lâm Lôi… ngươi cũng dám đáp ứng chứ?” Ô Sâm Nặc cười lạnh nhìn Lâm Lôi.
“Ba Khắc ngũ huynh đệ nếu không biến thân thì cũng không phải là Thánh vực cao thủ, bọn họ hiển nhiên là có thể tham chiến chứ?” Lâm Lôi hỏi lại.
“Đương nhiên, 5 cửu cấp cường giả thì không thành vấn đề.” Ô Sâm Nặc không thèm quan tâm, “Lâm Lôi, luận về số lượng cửu cấp cường giả, ngươi còn lâu mới bằng được Quang Minh giáo đình và Hắc Ám giáo đình.”
Lâm Lôi cũng rất tự tin cười, căn bản là không hề để ý tới.
“Địch Lỵ Á.” Lâm Lôi nắm tay Địch Lỵ Á, hắn lúc này vẫn còn là Long huyết chiến sĩ biến thân, trên bàn tay vẫn còn đầy long lân. Song Địch Lỵ Á lại chẳng hề tỏ vẻ ngại ngùng, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi khẽ nói: “Lâm Lôi, đa tạ.”
Nàng biết việc Lâm Lôi thỏa hiệp, nguyên nhân chính là vì nàng.
Lâm Lôi thì không nói gì thêm nữa.
Nhiều năm đã qua, trải qua nhiều sự việc như vậy cũng khiến Lâm Lôi có thể hiểu ra rằng… Nếu một mặt cứ quá cương cường có lẽ sẽ kết quả sẽ khiến cho người ta phải hối hận. Thỏa hiệp này chẳng những có thể giúp cho thân nhân bằng hữu được bình an mà cũng là vì để cho sự trả thù sau này càng thêm mãnh liệt!
“Ta một mình thì không thể diệt được Quang Minh giáo đình ư?”
Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ, “Chẳng lẽ lịch sử đã từng xuất hiện một Thánh vực chung cực chiến sĩ cùng Thánh ma đạo năng lực cùng dung hợp trong một cơ thể sao? Chờ khi bản thân mình đạt tới đỉnh cao trạng thái, Lâm Lôi sẽ chuẩn bị khiêu chiến với ‘Thánh Đảo’ một phen. Cho dù diệt không được thì chạy tháo thân hẳn là tất nhiên cũng có nắm chắc.
Qua một hồi lâu.
“Lão đại!” Một hắc ảnh từ xa phóng vọt tới.
“Bối Bối.” Lâm Lôi trong lòng vui mừng.
Bối Bối trực tiếp nhảy lên vai Lâm Lôi, chợt căm tức nhìn Ô Sâm Nặc: “Cái tên này lại tới nữa ư?”
“Đã không có việc gì nữa rồi.” Lâm lôi đáp.
“Hừ.” Bối Bối hừ lạnh một tiếng, linh hồn truyền âm nói: “Lão đại, đừng sợ những người này, ta tại Hắc Ám chi sâm đã kết giao được với mấy Thánh vực ma thú bằng hữu, thực lực đều rất mạnh. Đến lúc đó ta trực tiếp kêu bọn họ tới hỗ trợ, cùng nhau đối phó với bọn chúng.”
“Thánh vực ma thú bằng hữu?” Lâm Lôi kinh dị nhìn Bối Bối.
Trong lúc mình tu luyện, Bối Bối thường xuyên tới Hắc Ám chi sâm chơi. Không ngờ là lại kết giao với Thánh vực ma thú bằng hữu.
“Ừ, bọn họ thực lực đều không tệ. Bản thân tộc quần của Hắc Lỗ chỉ là cửu cấp ma thú, hắn miễn cưỡng mà đột phá được, thực lực trong số các Thánh vực ma thú rất là bình thường. Trong số những ma thú mà ta kết giao này, có ‘Đại Bạch’ là Lôi dực bạch hổ, so với ‘Đại Cá Tử’ là vàng so với than, còn ‘Đại Xà’ là vua rắn chín đầu.”
Lâm Lôi không thể nói được câu nào, Thánh vực ma thú lại có thể dễ dàng kết giao bằng hữu với Thánh vực ma thú như vậy sao?
“Đúng rồi, trong đó có một Thánh vực cũng là ma thú họ chuột nha.” Bối Bối ha hả cười nói.
Lâm Lôi trong lòng thất kinh.
Thánh vực ma thú họ chuột?
“Đáng tiếc hắn lại là giống đực.” Bối Bối bất đắc dĩ dùng linh hồn truyền âm nói.
Lâm Lôi dở khóc dở cười, thông qua linh hồn hỏi tới: “Vậy Thánh vực lão thử kia có bộ dạng ra sao a, có giống với ngươi không?”
“Không đâu.” Bối Bối lắc đầu, “Thánh vực ma thú kia toàn thân đều là tử kim sắc, trông rất nam tính và ưa nhìn. Có điều hắn đối với ta tốt lắm, còn tìm rất nhiều đồ ăn ngon quý giá cho ta.” Bối Bối trên mặt tràn ngập nụ cười.
Lâm Lôi thầm than.
Tử kim sắc Thánh vực lão thử? Trong sách cũng không thấy ghi lại. Xem ra những điều ghi lại trong sách cũng là không đầy đủ.
“Bất quá lão đại, đám bằng hữu của ta cũng rất có ngạo khí. Phải đánh với ta một trận xong rồi mới kết giao bằng hữu với ta đó.” Bối Bối vẻ mặt đắc ý tươi cười.
Mà lúc này trên bầu trời có 2 đạo nhân ảnh đang cực nhanh bay tới đây, trong đó có một người chính là Băng Sắt Lâm. Về phần người còn lại, khoác hắc sắc trường bào, tất nhiên chính là vị ‘Tài Quyết Đại Trưởng Lão’ của Hắc Ám giáo đình —— Áo Khải Tây rồi.
Bàn Long Bàn Long - Ngã Cật Tây Hồng Thị Bàn Long