Chương 200: Kế Sách Của Ninh Vô Song
ăng Phong ôm ngọc thể nóng bỏng của Ninh Vô Song trong lòng, cuồng hỉ nói:
- Nàng đừng nên cử động, chúng ta cứ như vậy bắt đầu a.
Nói rồi Lăng Phong nhanh chóng cởi bỏ y phục để lộ ra thân thể cường tráng cùng trường thương nóng bỏng. đoạn vòng tay ôm lấy chiếc eo thon thả, đem gương mặt của mình mà trà sát lên tấm lưng ong của nàng khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng đại động, phía dưới tiểu phúc bay lên một dòng nhiệt lưu gây hưng phấn và kích động khiến nàng quên đi cả thẹn thùng. Lăng Phong dùng lưỡi liếm nhẹ từ cổ xuống bờ vai rồi đến lưng ong, lúc năng lúc nhẹ, khi thì trì hoãn khi thì gấp gáp khiến Ninh Vô Song thở gấp không ngừng, tiếng rên rỉ đứt đoạn.
- Lăng Lang nha, thân thể chàng nóng quá, cái thứ đồ xấu xa kia đã muốn phát hỏa rồi, nhanh tiến vào tiêu hỏa đi. (Vào đâu để tiêu hỏa đây:P)
- Vẫn còn chưa đến lúc a. (Dây dưa lâu em nó đè mi ra mà cưỡng bây giờ )
Lăng Phong một tay lướt qua bãi cỏ nhung đen mượt mà tìm đến địa phương thần bí, một tay nắm lấy song nhũ mập tròn mà nhào nặn, chỉ chốc lát sau ngón tay đã trượt theo rãnh suối cam lộ mà xâm nhập. Xuân thủy phía dưới hạ thân Ninh Vô Song chậm rãi và mãnh liệt tuôn trào trở thành một dòng suối nhỏ làm ướt đẫm bàn tay của Lăng Phong. Ninh Vô Song rên rỉ từng tiếng:
- Lăng Lang, chàng đừng trêu thiếp nữa, nhanh đưa cái thứ đồ xấu xa to lớn của chàng vào thôi.
- Nương tử đã có yêu cầu, tướng công ta há có thể không tận lực.
Lăng Phong xoay người Ninh Vô Song lại, hai tay nắm lấy song nhũ bạo mãn của nàng mà nhào nặn, cất tiếng khen đầy yêu thương:
- Oa, thật sự là rất lớn, rất mềm, sờ rồi càng muốn sờ thêm, càng sờ càng thấy đáng yêu a!
Ninh Vô Song nhịn không nổi, đưa tay nắm lấy cái gia hỏa kia của hắn giận giỗi:
- Ngươi nếu không tiến vào ta liên đem nó bẻ gẫy.
Nói rồi nàng dụng lực nắm chặt ra chiều thực sự muốn bẻ nó đi. (ôi bé ơi bẻ rồi lấy gì giúp em sung sướng đây:P)
Lăng Phong đau đớn kêu lên:
- Nương tử nha, nàng mà bẻ gẫy là hại cả đời ta đó.
- Vậy ngươi còn không mau tiến đến, ta khó chịu lắm rồi.
Lăng Phong thấy nàng thực sự đã xuân tâm đại động nên mừng rỡ. Hắn cố ý trêu đùa nàng thêm một chút, liếm nhẹ vào tai nàng, hạ thân thì trượt gần huyệt động của nàng mà trêu trọc. Cái này đích thực là đổ thêm dầu vào lửa khiến xuân thủy của Ninh Vô Song trào ra ào ạt thấm ướt đãm cả dương căn của hắn. Ninh Vô Song liên tục rên rỉ cầu khẩn nên Lăng Phong của không tiếp tục nưa. Một tay ôm lấy ngọc thố của nàng nâng lên, một tay ôm lấy eo nhỏ, đem trường thương đã ướt đẫm nhắm cửa huyệt động mà tiến vào tương đối thuận lợi. Ninh Vô Song cảm thụ khoái cảm, toàn thân run lên, miệng không ngừng rên rỉ khiến Lăng Phong thư sướng và kiêu ngạo toàn lực tấn công. Ninh Vô Song nhiệt tình đáp lại, ôm ghì lấy cổ Lăng Phong mà ngọt ngào rên rỉ, nàng cử động kiều đồn làm cho song phương kệt hợp chặt trẽ và nhanh chóng hơn. Chỉ là tư thế này không đủ tận hứng, Lăng Phong liền đây ngã Ninh Vông Song xuống rồi như một mãnh sư đang tức giận bừng bừng khí thế làm người ta sợ hãi mà đem trường thương mãnh liệt tấn công. Ninh Vô Song lớn tiếng rên rỉ:
- Chết mất, tiểu tướng công của ta, chàng càng lúc càng giống một đại nam nhân a.
Ninh Vô Song giẫy dụa kiều đồn mập mạp, càng lúc càng lớn tiếng rên rỉ, không hề băn khoăn cái gì tín ngưỡng phật môn, đem nỗi tương tư suốt chín tháng qua bộc phát hết ra ngoài. Lăng Phong hưng phấn không thôi, rút tiểu JJ ra cọ xát mấy cái trên mật huyệt của nàng rồi lại mãnh liệt tiến vào. Cơ thể cả hai giống như đang trong cơn địa chấn rung động không ngừng..
- Vô Song nương tử nha, lúc này nàng thật đẹp, tiếng kêu lại dễ nghe thật là mê người a. Có được mỹ nhân như nàng thì nam nhân muốn không cung phụng cũng không được.
- Vậy chàng nghe lời thiếp sao? Chàng hãy hảo hảo mà hầu hạ thiếp làm cho thiếp cao hứng đi rồi thiếp sẽ đối xử với chàng thật tốt.
Lăng Phong nghe thế thì cực kỳ sảng khoái, đặt nàng nằm nghiêng ra rồi cũng hạ thân xuống nằm nghiêng đằng sau nàng, một mặt nâng ngọc thố của nàng lên mà vuốt ve, một mặt đem trường thương chậm rãi tiến vào huyệt động, tư thế này khiến âm đạo của nàng hẹp dài mà chặt ché, Lăng Phong đâm vài cái cảm thấy thật mê người. Ninh Vô Song nâng cao ngọc thố giúp hắn thuận tiện công kích. Lăng Phong liền mừng rỡ và khoái hoạt vô cùng, lập tức đẩy nhanh tiết tấu lên gấp mấy lần. Cả hai cùng thở hổn hển mà hưởng thụ niềm vui thú.
Ninh Vô Song cũng giống như bao nữ nhân khác đều thích việc hoan ái, thích nam nhân mạnh mẽ, nàng vốn nên tận tình hưởng thụ hạnh phúc của nữ nhân nhưng hiềm vì trượng phu mất sớm cộng thêm địa vị giang hồ hiển hách nên căn bản là không có khả năng cùng nam nhân khác phát sinh quan hệ, chỉ có thể kiên nhẫn tự kìm nén bản thân mà giữ lấy cái danh tiết khuynh đảo chúng sinh. Nhưng giờ phút này bị Lăng Phong khiến cho không ngừng rên rỉ, ngọc thể mềm mại vặn vẹo, nội thể không biết đã bị hắn trút vào bao nhiêu dương tinh nóng bỏng.
Ninh Vô Song đổi tư thế nằm sấp, quỳ hai chân đem kiều đồn vểnh cao kiêu hãnh, Lăng Phong đến phía sau tách hai chân nàng ra mà tiếp tục truy hoan, hai tay yêu thương vuốt ve kiều đồn màu mỡ mà khoa trương nói:
- Nương tử, thân thể nàng thật mê người, giống như là lau mật a.
- Đã yêu thích như vậy thì hảo hảo yêu thương thiếp đi.
Lăng Phong đáp ứng một tiếng, liền hôn lên kiều đồn của nàng rỗi mãnh liệt tấn công khiến Ninh Vô Song trầm trồ khen ngợi. Nghe nàng cổ vũ Lăng Phong rút trường thương ra khỏi nội thể nàng, xuân thủy theo đó mà trào ra không ngừng. Ninh Vô Song hưng phấn, xoay người đẩy ngã Lăng Phong xuống, tự mình cưỡi lên, song nhũ cự đại không ngừng rung rinh khiến Lăng Phong mê mẩn, tâm hồn như muốn bay lên. Hắn ôm lấy Ninh Vô Song dùng sức tự đẩy lấy, Ninh Vô Song cũng điên cuồng mà hưởng thụ, chẳng bao lâu thì rên lên một tiếng cao vút đạt đến cao trào thỏa mãn, toàn thân vô lực dựa vào người Lăng Phong. Lăng Phong lại chưa thỏa mãn liền xoay người đem Ninh Vô Song đặt dưới thân tiếp tục chinh phạt. Ninh Vô Song xuân tâm lại bị hắn kích thích, cả hai lại phấn chấn tinh thần bắt đầu đứng dậy, cùng nhau hoan ái đến hôn thiên ám địa chỉ thiếu chút nữa là ngất đi.
Không biết qua bao lâu, hai người dần dần an tĩnh lại, âu yếm ôm nhau mà thở hổn hển:
- Nương tử, loại sự tình này thật là tốt, không bằng các nàng theo ta về Nam Cung thế gia, như vậy ta cùng nàng mỗi ngày đều có thể cùng nhung hưởng thụ lạc thú nhân gian.
- Việc đó thật sự tốt, thiếp cũng muốn như vậy, chỉ là bây giờ không phải là thời cơ tốt, nếu nưa thiếp cùng Quân Nghi theo chàng rời khỏi Hoa Sơn thì sẽ khiến thân phận chàng bại lộ, đến lúc đó sợ rằng chàng sẽ trở thành công địch của võ lâm.
- Cho dù thành công địch võ lâm ta cũng không sợ
- Vậy chàng có nghĩ đến chúng ta hay không, còn có nhi tử của chàng nữa. Bảo vệ một hai người thì không có vấn đề, nhưng thê tử của chàng nhiều như vậy, đến lúc đó ngày ngày đều có người đuổi giết chúng ta thì phải làm thế nào? Không nên vì tham luyến hạnh phúc nhất thời mà hủy đi chung thân đại sự.
- Kỳ thật ta cũng nghĩ đến việc này, nhưng là ta không đành lòng bỏ lại các nàng ở đây!
- Thiếp đã có biện pháp, đến lúc đó chàng cứ chiếu theo kế hoạch của thiếp mà làm là được rồi.
- Nàng có biện pháp gì tốt mau mau nói đi.
- Cái mà Lục Thanh Phong muốn chính là bí kíp phái Tiêu Dao, chỉ cần đến cuộc đại chiến ba tháng sau chàng cố ý để Nam Cung Vũ thất bại trọng thương hoặc là chết không thấy xác sau đó khôi phục thân phân Lăng Phong của mình, mang theo bí kíp giả trở về Hoa Sơn nhận lỗi rồi dâng lên Tiêu Dao bí tịch. Có thiếp cùng Quân Nghi ở đây đương nhiên sẽ không để chàng chịu bất kỳ ủy khuất nào. Lục Thanh Phong cầu bí tịch đến sốt ruột nhất định sẽ tha thứ cho chàng, chỉ cần chàng trở lại làm đệ tử Hoa Sơn thì chỉ còn việc loại bỏ Lục Thanh Phong nữa thôi. Với trí tuệ cùng võ công của chàng thì cũng không phải là vấn đề quá lớn. Còn về những đồng môn tại Hoa Sơn thì cũng không cần lo đến, đến lúc đó chàng muốn làm minh chủ võ lâm cũng được, không làm thì chúng ta ẩn cư đem phái Hao Sơn giao lại cho huynh đệ đồng môn là được.
- Ý kiến hay, cái chức chưởng môn Hoa Sơn ta cũng chẳng tham luyến gì, đến lúc đó liền cùng các nàng tru du ngàn dặm sơn khê, hưởng thụ cuộc sống thần tiên trên những uyên ương thủy hồ.
- Chàng nói thì ngọt ngào lắm, chỉ sợ sau khi trở về với kiều thê mỹ thiếp ở Nam Cung thế gia thì lại quên thiếp cùng Quân Nghi cô đơn nơi này.
- Không thể nào, mặc kệ có bao nhiêu kiều thê mỹ thiếp thì nàng cùng Quân Nghi trong lòng ta đều không thể thay thế. Nương tử, nàng phải tin lời ta, ta có thể thề với trời.
- Kỳ thật thiếp cũng không phải muốn độc chiếm chàng, chỉ hy vọng chàng đối với chúng ta mỗi người đều như nhau không để người nào phải thương tâm là được rồi.
Lăng Phong không ngừng đáp ứng nàng, nghĩ thầm nàng có thể nói ra lời nói đại lượng như vậy thì thật không dễ dàng. Trong nội tâm lại một lần nữa tràn ngập cảm kích và yêu thương. Hai người ra khỏi cánh rừng, Lăng Phong mặc dù tâm tình đặc biệt tốt nhưng thân thể cũng có chút mệt mỏi sau hổi “Đại chiến”. Ninh Vô Song thấy vậy liền cười khanh khách:
- Chàng nha, nhất định là mệt muốn chết rồi, nhanh trở về phòng nghỉ đi.
- Hôm nay cưỡi tiên hạc một thời gian khá dài nên cũng có chút mệt. Bất quá để cho các nàng phải đầu hàng ta mỗi ngày đều đem kim thương phía dưới công thành đoạt lũy cũng không có vấn đề gì.
Ninh Vô Song nghe thế khẽ cười:
- Tiểu bại hoại, chỉ giỏi khoác lác.
Nghĩ đến tình cảnh kích tình vừa rồi tâm hồn thiếu nữ lại rung động, hai gò má bay lên một rạng mây hồng thật mê người khiến Lăng Phong tâm hồn rung động ôm lấy nàng nói:
- Ở lại đi, ta muốn cùng nàng tắm rửa, sau đó ôm nàng mà ngủ.
- Áh – Ninh Vô Song lập tức thẹn thùng đỏ mặt đừng dậy muốn rời đi.
Kiều Kiều Sư Nương Kiều Kiều Sư Nương - Thanh Trà Đạm Phạn Kiều Kiều Sư Nương