Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kiều Kiều Sư Nương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 199: Ôn Nhu Trên Thần Nữ Phong (2)
L
ăng Phong hôn nhẹ Bạch Quân Nghi và nói:
- Nương tử, nàng đã biết vì sao ta đối với nàng cuồng bạo như vậy rồi à?
Bạch Quân Nghi mê man lắc đầu:
- Chỉ cần tướng công ưa thích, tiện thiếp đều không có một câu oán thán.
Lăng Phong mỉm cười ôm nàng xuống giường, đi đến trước gương đồng:
- ha, nàng xem, có lẽ nàng đã bắt đầu thích cảm giác đó rồi.
Bạch Quân Nghi thấy bản thân mình trong gương tóc tai rối bời, xuân tình nhộn nhạo, diễm quang tứ xạ, khuôn mặt bay lên hai rặng mây hồng, kiều mỵ động lòng người. Lăng Phong hướng tới cái cần cổ trắng ngần trơn bóng của nàng, cố gắng hít lấy hương thơm khiến cho người ta tâm thần mê loạn của nàng, thật lòng khen ngợi:
- Nàng thấy sao? Nương tử tốt, bảo bối tốt của ta, nàng đúng là mỹ nhân đệ nhất trên đời này a!
Sư nương Bạch Quân Nghi ngồi trên đùi lăng phong nhẹ nhàng xoay mình đè tay Lăng Phong lại:
- Tướng công, đừng thế, thiếp khó chịu lắm!
Lăng Phong ôm lấy ngọc thể của nàng, ghé sát vào tai nàng cười dâm:
- Ai bảo nàng mê người như vây, nam nhân nào có được nàng thì chết cũng không để cho nàng xuống giường a.
Sư nương Bạch Quân Nghi xấu hổ, hai gò mà đỏ ửng như máu, ngọc thể lại tràn đến một trận sóng nhiệt. Lăng Phong nhìn được đó là xuân tình của một phu nhân thành thục gợi cảm, không khỏi nổi lên tà tâm nở nụ cười xấu xa. Sư nương Bạch Quân Nghi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Lăng Phong khiến bản thân ý loạn tình mê dựa lưng vào ngực Lăng Phong nhẹ giọng nỉ non:
- Tướng công!
Lăng Phong dùng ma trảo thăm dò vào tiểu khố của nàng ngón tay nhẹ nhàng đảo lộng mật huyệt nóng bỏng.
Sư nương Bạch Quân Nghi không thể tưởng được Lăng Phong nhanh như vậy đã lại muốn mình, lập tức ánh mắt trở nên mê ly, đôi môi nhỏ nhắn không ngừng thở gấp, hạ thân không ngừng trào lên từng đợt sóng khiến tiểu khố ướt đẫm một mảnh. Lăng Phong đưa nàng đến sát gương đồng, nàng thẹn thùng rên rỉ một tiếng, cử động eo thon đưa mật huyệt đến trước tiểu JJ, Lăng Phong liền kéo tiểu khố của nàng, tách ngọc thố của nàng ra mạnh mẽ tiến vào.
Bạch Quân Nghi thoải mái kêu lên, lắc lư kiều đồn bóng bẩy. Lăng Phong tận lực xoa nắn rồi cười hắc hắc:
- Nếu giờ Lục Thanh Phong xông tới đây và trông thấy cảnh này thì không biết hắn sẽ có cảm giác như thế nào a!
Sư nương Bạch Quân Nghi vừa thẹn thùng vừa bất an, bất giác cẩm thấy như Lục Thanh Phong thật sự đang lên núi và đang đẩy cửa xông vào, chứng kiến cảnh nàng đang cam tâm tình nguyện làm đủ loại tư thế để cho nam nhân phía sau nàng đùa bỡn, mà nam nhân này vốn là đồ đệ của nàng. Nàng chỉ nghĩ đến đó đã khiến thân thể bay lên một khoái cảm mãnh liệt khác thường, tâm hồn nàng giống như một thiếu nữ vừa kich thích vừa tràn ngập mâu thuẫn muốn giãy giụa đứng lên.
Lăng Phong một mực giữ chặt lấy nàng, cuồng mãnh trùng kích “bạch bạch...” Tiếng va chậm của nhục thể nơi hạ thân đưa đến cho nàng một trận sóng khoái cảm mãnh liệt tiêu hồn.
Sư nương Bạch Quân Nghi bất chấp mọi sự việc bên ngoài, quyết ý đưa kiều đồn mãnh liệt nghênh hợp với Lăng Phong, trong miệng không ngừng kêu gào. Khoái cảm trào dâng khiến Lăng Phong mãnh liệt trùng kích như muốn đưa bản thân mình tiến nhập vào trong nội thể của nàng. Bị Lăng Phong hí lộng hồi lâu, đôi ngọc thố thon dài mượt mà vô lực rủ xuống, thân trên nằm úp xuống bàn trang điểm.
Lăng phong dùng tư thế lỗ mãng nhất không ngừng tân công khiến nàng đạt được vô vàn khoái cảm, cuối cùng cũng không rõ là nàng đang rên rỉ hay đang khóc thầm, Lăng Phong mặc dù vô cùng thoải mái nhưng vẫn không thể không bận tâm đén tâm tư của nang, chậm rãi đặt nàng xuống, rút trường thương ra khỏi mật huyệt nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng an ủi, thật lâu sau nàng mới bình tâm lại mà nhẹ giọng thổn thức:
- Tướng công, chàng giống như một đoàn liệt hỏa, chỉ cần khẽ gần chàng là thiếp lại không thể khống chế bản thân mình!
Lăng Phong mỉm cười ôm nàng vào lòng, dùng khăn tay lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt nàng rồi cười nói:
- Nàng nói vậy là không đúng a, tướng công của nàng khi tiến vào bên trong nàng thì mới thấy cái gì mới là đoàn liệt hỏa a!
Bạch Quân Nghi vô cùng xấu hổ lườm Lăng Phong:
- Bại hoai! Ngươi có thể hay không từ nay về sau đừng nói với ta những lời khùng điên ấy nữa!.
Lăng Phong hi hi cười, nhìn vào tiểu khố ướt đẫm mà nói:
- Cái này hiện tại không thể mặc, làm sao bây giờ?
- Không cần ngươi quan tâm, đi ra ngoài trước đi!
- Tốt, tướng công ta mặc kệ, ta đi tìm Vô Song tỷ.
Lăng Phong ra đến bên ngoài, thấy sư thúc Ninh Vô Song đang đứng ngồi không yên ở hành lang, nàng xấu hổ không dám nhìn Lăng Phong, Lăng Phong tiến đến ôm nàng đặt lên đùi cười nói:
- Vô Song nương tử, nàng đứng đây làm gì?
Nàng xấu hổ dấu mặt vào vai Lăng Phong:
- Tướng công a, thanh âm của Quân Nghi lớn quá!
Ma trảo của Lăng Phong lướt trên thân thể nàng cười nói:
- Không phải tại nàng la lớn, mà tại “tiểu bảo bối” của tướng công nàng công lực thâm hậu a!
Ninh Vô Song giữ lấy tay Lăng Phong không cho hắn loạn động:
- Tướng công, tiện thiếp sợ không nhịn được.
- Nhịn không được thì đừng nhịn, bây giờ ánh trăng cũng đã muốn lên đến đỉnh đầu rồi, sẽ không có người đến đâu, với lại nàng không phải đã bố trí kỳ môn trận dưới chân núi rồi sao.
Ninh Vô Song thần thái kiều mỵ xấu hổ nói:
- Ta không cần.
Rồi động thân bay ra khỏi phòng.
Đêm này ánh trang như một Trương Ngọc trên không trung, phảng phất như thiên thuy rơi xuống trần gian, xa xa đỉnh núi sáng rọi, vạn vật yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót khiến cảnh sác trở nên thập phần lãng mạn. Đây đích thích là thời khắc tuyệt vời để cùng mỹ nhân tản bộ. Lăng Phong tâm tình kích động đi theo Ninh Vô Song, chỉ thấy nàng hai mắt sáng như sao, hai gò má đỏ ửng thần thái còn mang theo một chút xuân tình.
Bước trên cỏ mềm, Lăng Phong đi cạnh Ninh Vô Song, tâm tình thư thái hướng Ninh Vô Song mà đặt câu hỏi:
- Vô Song nương tử nha, nàng đây là muốn đưa ta đến chỗ nào để hưởng thụ khoái hoạt đây?
Ninh Vô Song mặt trắng không còn chút máu:
- Chàng gấp cái gì chứ, lát nữa ngươi sẽ biết mà.
Lăng Phong nội tâm như nở hoa, nghĩ đên nàng sợ mình không khống chế được thanh âm mà đánh động đên Bạch Quân Nghi cùng Thế Phong cho nên mới rời bước ra ngoài. Lăng Phong truy vấn:
- Nhưng lát nữa là bao giờ chứ!
- Chúng ta phải tìm nơi thật tốt a.
- Nhưng đó là nơi nào?
- Chàng cứ theo ta là được, đảm bảo sẽ không khiến chàng thất vọng.
Lăng Phong bất đắc dĩ phải đi theo nàng, Ninh Vô Song kéo tay hắn chạy dọc theo còn dường nhỏ xuyên qua từng mảnh rừng, càng chạy càng vào sâu bên trong, đi không lâu trước mắt hiện ra một nơi thoàng đãng ngẩng đầu có thế nhìn thấy một mảng bầu trời thật lớn. Mặt đất trải rộng đều là màu xanh của hoa cỏ, dưới ánh mặt trăng phảng phất như bao phủ một tầng sương mù, lại có những đàn đom đóm rập rờn như những ngôi sao cùng những tiếng kêu êm tai khiến toàn bộ khung cảnh trở nên thập phần lộng lẫy.
- Chúng ta làm ở nơi này sao?
- Nơi tuy có sương sớm và có muỗi nhưng ta chịu được.
- Nếu sớm biêt như vậy chúng ta mang theo một cái lều vải thì tốt rồi, vừa thoải mái vừa không lo sợ gì.
- Nói lung tung, chàng là đồ không biết xấu hổ, không sợ người khác chứng kiến sao? Nhưng ta thì sợ a.
- Vậy chúng ta phải làm sao? Dù thế nào cũng không thể đứng ở chỗ này a.
- Thiếp có biện pháp, rồi chàng sẽ thấy!
Ninh Vô Song cởi bỏ áo choàng trên người, đột nhiên tung người nhảy lên so với cây đại thụ bên cạnh còn cao hơn. Thân thể nàng dừng lại giữa không trung, áo choàng nàng tung bay trên đỉnh cây đại thụ rồi chầm chậm hạ xuống trong chốc lát đã hình thành một chiếc lều vải đơn xơ. Lăng Phong càng nhìn càng hưng phấn, Ninh Vô Song hạ thân xuống véo vào tay Lăng Phong rồi hỏi:
- Chàng thấy cái phòng này thế nào?
- Phải thử đi vào mà hảo hảo cảm thụ mới biết được nha, chỉ là không biết nó có đủ chắc chắn hay không, nhỡ đúng lúc hai ta đang hảo hảo yêu thương nhau mà nó lại rơi xuống thì không phải là phá đi một phong cảnh hữu tình sao?
Lăng Phong tiến vào trong chiếc lều vải thì thấy bốn phía bên trong đều kín đáo, tại góc trên phía tây nam có một lỗ thủng nhỏ để cho ánh trăng chiếu vào và cũng làm cho thoáng khí hơn, bởi vậy bên trong thật sáng, giống như một căn phòng nhỏ hé mở cửa sổ mà đón ánh trăng vậy, hơn nữa cũng không có con muỗi nào có thể bay vào.
Lăng Phong đứng bên dưới nhìn lên, cảm thấy thật khó tin là cái lều này cho một chiếc áo choàng bằng vải mỏng tạo thành, hắn cồn thử nhún nhảy, dậm chân tuy nhiên bên dưới chỉ phập phồng co dãn chứ không hề thay đổi. Lăng Phong mừng rỡ ôm lấy Ninh Vô Song:
- Hảo Nương tử nha, nguyên lai nàng đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi!
- Bình thường ta luôn sống trên rừng dưới núi nên mới luôn phải chuẩn bị kỹ càng, chàng nghĩ rằng đây là chuẩn bị cho chàng sao!
- “Chụt” Lăng Phong cao hứng hôn mặt nàng mà âu yếm – Ta mặc kệ, ta biết nàng chính là nương tử tốt nhất của ta mà.
Nàng yêu kiều lườm nguýt Lăng Phong:
- Vậy chàng còn chờ cái gì nữa? Không phải chàng luôn muốn làm chuyện xáu cả đêm sao?.
Lăng Phong không ngừng hắc hắc cười, cũng không nói nhảm nữa, hai tay nhanh chóng loạn động sờ mò ngọc thể của Ninh Vô Song, chỉ chốc lát đã đem nàng lột trần. Ninh Vô Song ngượng ngùng lấy tay che lại xuân quang của minh, kiều đồn trắng nõn như tuyết, phảng phất ánh sáng chói lóa, toàn bộ ngọc thể đẹp mê hồn như tiên nữ trong mộng tưởng không chân thật.
Lăng Phong nhìn bộ dáng xấu hổ che đậy của nàng liền cười thích thú:
- Hảo nương tử, nàng bỏ tay ra đi, ta thật là rất nhớ nhung thân thể tuyệt mỹ của nàng a....
- Chàng cũng không phải là chưa từng thấy qua, thiếp đã già rồi, thân thể cũng đâu có gì đẹp mắt.
Mặc dù ngoài miệng nói cứng nhưng hai tay lại nhẹ nhàng di dời, một tay để sau lưng còn một tay đặt trên tiểu phúc trắng nõn phẳng mịn, nhìn nàng như một pho tượng mỹ nhân bằng bạch ngọc khiến lòng người rung động. Song nhũ như hai ngọn núi sừng sững, hai hạt tiểu anh đào ẩn hiện xuân quang, phía dưới tiểu phúc là một lớp lông nhung mềm mại che lấp đi đại phương thần bí như muốn trêu trọc nam nhân. Ngọc thể của Ninh Vô Song phản chiếu ánh trăng lấp lánh mông lung. Lăng Phong miệng lưỡi khô khốc, ánh mắt tràn ngập tình ý nói:
- Vô Song nương tử, nàng thật là đẹp, ta không thể nhịn nổi nữa rồi
Ninh Vô Song khẽ chuyển mình để cho Lăng Phong chụp vào khoảng không rồi cười châm chọc:
- Phải không nà? Vậy chàng đuổi theo thiếp đi, nếu chàng đuổi không kịp thì ta sẽ không.....
Ninh Vô Song yêu kiều tinh nghịc, song nhũ rung động làm cho Lăng Phong tâm thần ngứa ngáy. Vì sự tôn nghiêm của nam tử hán, Lăng Phong cố hết sức mà truy đuổi theo nàng nhưng nàng lại cố tình không để cho hắn được như ý. Sau một hồi Lăng Phong đã mệt mỏi mà thở hồng hộc nhưng vẫn chưa chạm đến một cọng lông của nàng. (cô nàng này thật là, để nó mệt thế thì lát nữa sao mà làm ăn được )
Ninh Vô Song mỉm cưởi:
- Chàng cố thêm chút nữa đi, nếu không ta sẽ chê cười chàng.
Lăng Phong cố gắng giữ vững tinh thần rồi đột ngột phi thân đến phía sau nàng, Ninh Vô Song không cách nào né tránh mà bị hắn ôm vào lòng khiến toàn thân chấn động, ngọc thể yêu kiều rúc vào trong lòng hắn mà e thẹn:
- Được rồi, chàng đã thắng, giờ chàng muốn sao cũng được. (thôi xong.... )
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kiều Kiều Sư Nương
Thanh Trà Đạm Phạn
Kiều Kiều Sư Nương - Thanh Trà Đạm Phạn
https://isach.info/story.php?story=kieu_kieu_su_nuong__thanh_tra_dam_phan