Chương 293: Cảm Ơn Tâm(*)
ngày sau.
Vòng chung kết của " TQ ai đồ" đã được diễn ra tại sân vận động Đông Hải.
Ban đêm, lúc 9h30"
Nương theo những ngọn đèn ở Đông Hải, trên đường phố, người người đều tập trung về phía sân vận động Đông Hải.
Cả một sân vận động lớn như vậy, dõi mắt nhìn lại thì đâu đâu cũng là đầu người.
- Lưu Đống, Lưu Đống.
Trên sân khấu, sau khi MC bắt đầu tuyên bố vòng chung kết của " TQ ai đồ " được diễn ra, thì hắc mã của cuộc thi là Lưu Đống liền bước lên sân khấu biễu diễn ca khúc " Hoa Hỏa", cả hiện trường liền sôi trào.
Trải qua gần 2h tranh tài thì hôm nay trận chung kết chỉ còn lại Lưu Đống và Trang Hiểu Vân.
Trước lúc cuộc thi bắt đầu, Ngô Linh Linh đã bị loại.
Mà một cô bé khác hát một bài hát bằng tiếng Anh, bởi vì giọng ca không được tốt cho nên cũng đã bị loại.
Mà sở dĩ Lưu Đống thuận lợi tiến vào vong trong, hơn nữa còn khiến cho cả sân khấu nổ tung là bởi vì hắn đã hát một ca khúc của những năm 80, ca khúc này đã làm cho mọi người sối trào.
Mà Trang Hiểu Vân cũng thế, giọng hát của nàng vẫn mang theo sự thương cảm, tiếng hát đã đả động vào lòng người, làm cho người nghe và ban giám khảo cũng phải xúc động.
Lúc này trên sân khấu, ánh đèn chậm rãi được sáng lên.
Một thân mặc áo T-shirt màu đen, giống như một cao bồi, Lưu Đống vẫn mang theo một chiếc đàn ghi-ta cũ đứng trước microphone.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Hắn là một trong những người có tố chất trở thành ca sĩ nhất, mà cũng bởi vì như thế cho nên trước hay sau cuộc thi tài thì hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Đây là một việc không có kết thúc.
Bao gồm tất cả những điều hoang đường và điên cuồng.
Cũng giống như một đứa bé.
Vẻ bi thương ở trong lòng đã ngủ say trong lòng đất.
Tiếng đàn ghi-ta vang lên, người xem ở sân khấu liền yên lặng trở lại. Lưu Đống vẫn một tay chơi đàn, vẫn hát như ngày thường.
Hiện tại ta hơi say.
Say đến nỗi con tim không thể tìm được một phương hướng nào.
Cho nên ta bắt đầu thay đổi
Trở nên một đóa hoa nóng bỏng trên sa mạc.
"Ai!!"
Lưu Đống hát đến câu cuối cùng, không kìm lòng được mà 2 mắt nhắm lại, ngửa mặt lên trời, hắn kết thúc bài biểu diễn của mình.
"Ngao!!"
Tiếng hoan hô liền vang lên khắp sân khấu, nội tâm tất cả khán giả liền kích động, một đám FAN cuồng liền giống như là uống phải máu gà, quơ những thanh đèn huỳnh quang trong tay lên, không ngừng reo hò, hoan hô.
Ước chừng khoảng 30s sau tiếng hoan hô mới dừng lại, đợi sau khi Lưu Đống lui về sau thì mọi người mới yên lặng lại.
- Thực lực của người này rất mạnh a.
- Đúng a, vòng Tứ Kết sao lại không phát hiện được hắn lại lợi hại như thế này?
Ngô Vũ Trạch cùng Hạ Y Na nghe Lưu Đổng biểu diễn xong thì liền cảm thấy có chút khẩn trương.
Bởi vì, có thể nói biểu hiện của Lưu Đống là vô cùng hoàn mỹ.
- Phong cách của hắn có chút giống Thiên Diêu, giọng hát lại khá giống với Vương Phong, rất thích hợp để biểu diễn ở những sân khấu lớn.
Ngay cả một người lý tính như Cổ Văn Cảnh cũng bình luận một câu thỏa đáng.
- Đúng là có cảm giác như vậy a.
Tằng Khả Tâm có tâm tình đơn thuần nhất liền bừng tỉnh, không nhịn được mà lo lắng ngó qua nhìn Trang Bích Phàm một chút.
Có lẽ là bởi vì quá khẩn trương cho nên Trang Bích Phàm cũng không giống như lúc trước, không lộ ra bộ dạng đùa giỡn mà là lặng lẽ, không nhúc nhích ngó vào trong sân khấu, đang đợi Trang Hiểu Vân ra sân.
Bùi Đông Lai cũng không có phát biểu quan điểm.
- Đông Lai, chú cho ai là người đoạt chức vô địch?
Mắt thấy Trang Bích Phàm cùng Bùi Đông Lai cùng trầm mặc thì Ngô Vũ Trạch hướng Bùi Đông Lai mở miệng hỏi, mặt ngoài là hỏi nhưng mà trong lòng hắn đang tự hỏi: " Liệu chú có âm thầm động tay động chân giúp Trang Hiểu Vân không?"
- Hiện giờ nếu nói ra thì hơi sớm, cứ để Trang Hiểu Vân biểu diễn rồi nói sau.
Bùi Đông Lai cười khổ nói.
Nghe Bùi Đông Lai nói thế, Ngô Vũ Trạch cùng Hạ Y Na đều hiểu Bùi Đông Lai không động tay động chân vào cuộc thi lần này mà để nó diễn ra một cách công bằng.
Trên thực tế đúng là như thế.
Bùi Đông Lai chỉ dặn dò Triệu Triết rằng nhất định phải để cuộc thi diễn ra một cách công bằng.
Điều này đơn giản là hắn đã từng nghe qua giọng hát của Trang Hiểu Vân cho nên đối với Trang Hiểu Vân mà nói, vô địch là điều quan trọng nhưng khát vọng thông qua cố gắng, để bản thân mình đạt giải quán quân mới là quan trọng nhất.
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể chứng minh chính mình!
Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho phần đau khôn trong lòng của nàng vơi bớt đi.
Mặc dù Triệu Triết không biết trong hồ lô Bùi Đông Lai bán thuốc gì cho nên hắn cũng không dám vi phạm ngược lại dường như là muốn lấy lòng Bùi Đông Lai cho nên hắn muốn mời Bùi Đông Lai và bạn bè của hắn đến hàng ghế Vip để xem cuộc thi đấu.
Bùi Đông Lai từ chối ý tốt của Triệu Triết, mà là vẫn giống như lần trước, vẫn ngồi ở chỗ Trang Hiểu Vân sắp xếp.
Bởi vì hắn không muốn để Trang Hiểu Vân biết hắn có quyền lực trong cuộc thi đấu này, bởi như vậy cho dù Trang Hiểu Vân có đoạt được chức quán quân đi chăng nữa thì nàng cũng khó tránh khỏi việc nghi ngờ hắn có âm thầm động tay động chân vào kết quả hay không.
- Sau đây xin mời Trang Hiểu Vân lên biểu diễn.
Mắt thấy Lưu Đống xuống san khấu, MC liền lên tiếng, sau đó hắn cũng chậm rãi đi xuống sân khấu."Ngao!"
"Hiểu Vân, Hiểu Vân!"
Một lần nữa sân khấu lại tối đen như mực, những tiếng hoan hô ủng hộ Trang Hiểu Vân liền vang ên.
Vài giây sau đó, ánh đèn sân khấu từ từ sáng lên, một bóng hình chậm rãi đi ra.
Cô bé kia, không có giống lúc trước, không để mái tóc xõa ngang vai mà lúc này nàng ta thắt một mái tóc đuôi ngựa.
Cô bé kia, không giống lần thi lúc trước, không mặc váy để có thể khoe ra những đường cong của cơ thể mà là mặc một chiếu áo màu lam bình thường.
Cô bé kia cũng không có cỡi giày ra đi cân đất mà là mang theo mọt đôi giày vải bình thường.
Áo lam bình thường, tóc thắt kiểu đuôi ngựa.
Ngoài dự liệu của mọi người, tay nàng cầm microphone đứng tại vòng tròn giữa sân khấu, rồi sau đó từ từ được di chuyển lên.
Trong nháy mắt tiếng reo hò liền biến mắt, khán giả cùng ban giám khảo liền mở mắt to ra nhìn vào khung cảnh trên sân khấu.
Lúc này, dưới cái nhìn nghi hoặc của mọi người, tiếng nhạc lại được vang lên.
Tình cờ, tôi đến từ nơi giống như bụi đất.
Có ai nhìn thấy vẻ yếu ớt của tôi.
….
Lúc này, Trang Hiểu Vân bắt đầu biểu diễn ca khúc của mình.
Giọng hát thương cảm của Trang Hiểu Vân vang lên, giọng hát của nàng cũng không có giống như Lưu Đống lúc trước, giọng hát của nàng khiến cho người nghe không cầm lòng được mà theo bản năng quơ quơ những ngọn đèn huynh quang trên tay lên.
Mặc dù trên con đường rộng này lại khó đi.
Cuộc sống trong nhân gian còn bao nhiều điều cực khổ.
Tôi còn bao nhiêu lệ nữa
Cảm ơn cậu
Cậu đã đến khiến tôi có dũng khí hơn
….
Cô bé thắt tóc kiểu đuôi ngựa, mặc chiếc áo lam bình thường, đi giày vải kia đang nhớ lại từng ly từng tý những năm tháng trôi qua, dùng giọng hát của nàng, dùng những kinh nghiệm đã trải qua trong cuộc đời để kể lại cuộc đời đây bi thương của nàng.
Đến lúc cuối cùng.
2 giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt nàng cứ từ từ chảy xuống, chảy vào trong miệng nàng.
Có chút khổ, có chút mặn, còn có một chút ngọt.
Ấm lạnh chỉ có một mình nàng biết.
"Bành bạch... Bành bạch..."
Trên khán đài, khán giả không có cao giọng hoan hô như lúc Lưu Đống hát xong mà lúc này tất cả mọi người không kìm lòng được mà phải vỗ tay.
Bên tai vang lên tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, Trang Hiểu Vân không có cảm tạ, mà đi về 4 hướng sau đó lần lượt cúi người cúi chào người xem.
Cúi người chào 90 độ.
Tiếng vỗ tay lại mạnh hơn, lan truyền khắp các khán đài….
Không biết qua bao lâu, lúc tiếng vỗ tay dần dần kết thúc, Lưu Đông từ một chỗ phía sau sân khấu bước ra, cũng giống như Trang Hiểu Vân, hắn cũng đi lên vòng tròn giữa sân khấu.
- Cảm ơn phần trình diễn của Lưu Đống và Trang Hiểu Vân.
Mắt thấy 2 người Trang Hiểu Vân và Lưu Đống đứng tại vòng tròn giữa sân khấu, MC liền chậm rãi đi lên, đứng ở giữa 2 người rồi nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, đến lúc này đối với Lưu Đống và Trang Hiểu Vân mà nói thì những lời đánh giá của ban giám khảo đã không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì..tối hôm nay, 2 người bọn họ đã đã biểu có thể nói là hoàn mỹ. Mọi người nói có phải hay không?
- Phải.
Khán giả cùng reo hò.
- Giọng nói không đủ lớn.
Theo thói quen, MC liền kích động mọi người.
- Phải.
Khán giả rất phối hợp, liền reo to lên, thanh âm rung trời động đất, dường như muốn đem tất cả mây đen trên bầu trời đánh cho xơ xác.
- Tốt, tiếp theo, xin mọi người hãy cầm lá phiếu cho tay của mọi người, chọn lựa thật kỹ càng rồi hãy bỏ.
MC liền nghiêm mặt nói:
- Nếu mọi người cảm thấy Lưu Đống xứng đáng đoạt chức quan quân thì hãy bầu cho Lưu Đống, nếu mọi người cảm thấy Trang Hiểu Vân biểu hiện xuất sắc hơn thì như vậy mời mọi người hãy bỏ cho Trang Hiểu Vân.
Nghe được MC nói như thế, tất cả mọi người đều cầm chặt lá phiều trong tay của mình.
- Tốt lắm, nói như vậy tất cả mọi người đã chọn ra người đoạt giải quán quân của buổi tối hôm nay.
30s sau, thấy mọi người đã bỏ hết phiếu trong tay thì MC lại nói:
- Sau đây, xin mời 99 người đại diện cho truyền thông đi ra sân khấu, bọn họ sẽ chọn thí sinh mà mình cho rằng người ấy xứng đáng đoạt chức quán quân, cuối cùng nếu người nào giành được nhiều phiếu nhất của giới truyền thông cùng với số phiếu của các bạn thì người đó sẽ trở thành quán quân trong cuộc thi " TQ ai đồ" lần này.
" Két"
Người MC vừa nói xong, theo một tiếng vang nhỏ, áp phích phía sân sân khấu liền được mở ra, 99 người đại diện cho những tờ báo lớn nhất trong nước liền đi ra, phân chia đi về phía Trang Hiểu Vân và Lưu Đống.
Trong phút chốc, cả sân vận động liền trở nên yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều đem ánh mát nhìn về sân khấu.
Trên sân khấu, Lưu Đống vẫn đứng bất động như cũ nhưng mà khóe mắt của hắn lại hơi giật lên, chứng tỏ giờ phút này hắn đang khẩn trương đến cỡ nào.
So ra mà nói, Trang Hiểu Vân lại giống như một đứa bé đứng yên lặng, lẳng lặng đợi chờ kết quả cuối cùng.
1 người, 2,3…
Lúc này toàn bộ 99 người đã phân chia đứng ra 2 bên.
52 so với 47.
Trang Hiểu Vân đã giành được thắng lợi trong lần bỏ phiêu này.
Bất quá.
Số phiếu của khán giả vẫn chưa được công bố.
- Hiện tại, 99 người đại diện cho truyền thông đã lựa chọn xong, lúc này Trang Hiểu Vân tạm thời vượt lên dẫn đầu.
Giọng nói của MC lại vang lên:
- Sau đây, xin mời các bạn cùng hướng lên màn hình lớn trên sân khấu để xem những lá phiếu mà chính tay các bạn đã lựa chọn.
"Bá!"
Dường như cùng một lúc, toàn bộ người xem đều đem ánh mắt nhìn lên màn hình lớn.
Mà Lưu Đống cũng không ngoại lệ, hắn tỏ ra vô cùng khẩn trương nhìn lên trên màn hình.
Mà Trang Hiểu Vân lại ngẩng đầu lên nhìn trời, dường như nàng đang kiếm một ánh sao nào đó trên bầu trời.
67℅.
Đây là số phiếu giành cho Trang Hiểu Vân.
"Ngao!"
Thấy số phiếu của Trang Hiểu Vân hiện ra trên màn hình thì những FAN ủng hộ cho Trang Hiểu Vân liền đứng lên, vung cánh tay hô to.
Lần này, bọn họ dùng phương thức này để phát tiết niềm vui sướng trong lòng.
- Chúc mừng Trang Hiểu Vân, cô ấy đã giành được chức quán quân trong cuộc thi lần này.
Thấy kết quả được công bố, MC liền mở miệng chúc mừng Trang Hiểu Vân.
Bên tai vang lên lời tuyên bố kết quả của MC, Trang Hiểu Vân khẽ nhắm mắt lại, sau đó hít sâu một hơi, đi xuống sân khấu cùng ôm Lưu Đống một cái.
- Hiểu Vân, nói vậy tất cả mọi người đều muốn biết tại sao hôm nay cô lại mặc trang phục như vậy, cô có thể đem đáp án nói cho mọi người biết được không?
Đợi sau khi Trang Hiểu Vân ôm xong Lưu Đống thì người MC lại mở miệng.
- Đây là trang phục lần đầu tiên tôi đi biểu diễn ở trên đường, tôi cảm thấy đây là một kỷ niệm rất có ý nghĩa.
Trong đầu Trang Hiểu Vân dần dần nhớ lại hình ảnh bản thân mình mặc bộ quần áo này đứng ở ngã tư đường hát rong.
"Bành bạch..."
Nghe được câu trả lời củaTrang Hiểu Vân trả lời, khán giả lại một lần nữa vỗ tay.
- Hiểu Vân, trong lúc quan trọng này, cô có muốn nói lời nào với quý vị khán giả ở nơi đây cùng với khán giả ngồi trước màn hình TV không?
Đợi sau khi tiếng vỗ tay vang hết, MC lại một lần nữa hỏi.
Chưa trả lời.
Không có một tiếng nào vang lên trong microphone.
Trên sân khấu.
Cô bé thắt tóc kiểu đuôi ngưa, mặc chiếc áo màu lam, chân đi giày vải một lần nữa cúi người chào.
Cảm ơn từ trong trái tim.
Cảm ơn, ở trong lòng.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng