Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tống Thì Hành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 292: Ba Mươi Sáu Kế, Chạy Là Thượng Sách
S
au tuyết rơi trời trong xanh
Ánh mặt trời ngày đông giá rét, lộ ra một chút hơi lạnh
Tuy là treo cao ở bầu trời, nhìn qua thật ấp áp, nhưng cảm giác ấm áp làm người ta không cảm nhận được
Người đời sau thường nói, tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh... đại khái là như vậy. Mặt trời đó thoạt nhìn rất quyến rũ, nhưng làm người ta cảm thấy lạnh hơn lúc tuyết rơi. Trong một tòa nhã uyển tọa lạc bên Quan Kiều cách phố khoảng hai cái ngõ, Hoàng Thường người mặc một chiếc trường bào màu xanh đen, đang chậm rãi thi triển quyền cước, động tác nhìn như mền mại lại ẩn chứa huyền cơ.
Ngọc Doãn đứng ở một bên, không dám lên tiếng
Chỉ là trong lòng có chút hiếu kỳ, sao quyền cước này của thúc tổ giống như Thái Cực quyền vậy?
Ngọc Doãn không hiểu Thái Cực quyền, nhưng không có nghĩa là hắn nhìn không ra. Lúc thiếu niên cũng từng theo một tông sư học Thái Cực quyền, chỉ là lúc đó không biết quý trọng lắm, cho nên cũng không có để tâm. Đợi tới lúc sau này hắn cảm nhận được ảo diệu của Thái Cực thì vị tông sư đó đã viễn độ trùng dương, ở bên kia đại dương mở Thái Cực Quyền quán, dạy nghệ cho học trò, Ngọc Doãn cũng không thể gặp được ông nữa.
Lúc này hắn đứng bên cạnh nhìn động tác co giãn của Hoàng Thường, không khỏi cảm thấy kinh ngạc
Nguyên nhân chính là quyền cước của Hoàng Thường, hơi có chút thần vận Thái Cực.
Nhưng động tác lại không phải của Thái Cực...
Đánh xong một bộ quyền, Hoàng Thường thở dài một hơi, tinh thần phấn chấn.
Ngọc Doãn vội vàng cầm cái áo choàng đi lên, choàng lên người cho Hoàng Thường, hiếu kỳ hỏi:
- Thúc tổ, đây là quyền gì?
Hoàng Thường cười:
- Chỉ là một bộ quyền cước mấy năm gần đây ta nghiên cứu sáng chế, có thể cường gân hoạt huyết thông lạc, dùng để điều dưỡng tinh thần, cũng không có sức sát thương, nếu cháu thích, hôm nào ta dạy cháu. Kỳ thực cũng không khó, quan trọng chính là ở ngộ tính.
Dưỡng Sinh quyền sao?
Ngọc Doãn giật mình:
- Nhưng không biết có tên gọi không?
Hoàng Thường lắc đầu nói:
- Chỉ là một bộ quyền cước, làm gì có thời gian suy nghĩ tên gọi?
Ngọc Doãn vội hỏi:
- Lúc nãy thúc tổ chơi quyền, động tác đơn giản, nhưng bao hàm ý sâu sắc. Người ta nói đại đạo chi giản, trong bộ quyền cước này của thúc phụ có động tĩnh âm dương, ảo diệu của cương nhu kỳ ngẫu, có thể nói không chỗ nào mà không bao lấy. Cháu nhớ từng có người nói vô cực thế hư khí trung lý, thái cực thái hư lý trung khí, thiên địa chi đạo, lấy hai khí âm dương tạo hóa vạn vật, thiên địa, nhật nguyệt, lôi điện, mưa gió... Vạn sự vạn vật, cái nào cũng phân âm dương, đạo lý của cuộc sống cũng là lấy hai khí âm dương trường dưỡng bách hài, kinh mạch, xương thịt, lưng bụng, lục phủ ngủ tạng, thậm chí bảy hại tám lợi. Trong một cơ thể, cái nào không hợp lý lẽ của âm dương.... Thúc tổ, bộ quyền pháp này chi bằng gọi là Thái cực, thế nào?
Hậu thế nói là Trương Tam Phong sáng chế ra Thái Cực, cùng là sáng chếchi bằng là tổng kết quy nạp.
Đạo lý của Thái Cực, đời đời có.
Tới đời Tống càng được mọi người dẫn dụng, Hoàng Thường nghiên cứu đạo kinh, lĩnh ngộ ra đạo lý của Thái Cực dưỡng sinh này, kỳ thật đã có thần vận của Thái Cực, chỉ là Hoàng Thương không phải võ nhân, đối với cái này cũng không hiểu lắm, chỉ làm một bộ quyền dưỡng sinh để dùng.
Nghe xong lời nói của Ngọc Doãn, Hoàng Thường hơi sửng sốt.
- Thái Cực?
Ông bật cười, khoát tay nói:
- Lúc này cháu làm chủ, nếu thật là cháu thích, dạy cháu cũng không sao.
- Nhưng ta có một chuyện muốn nói với cháu, cháu đi theo ta.
Hoàng Thường dẫn Ngọc Doãn vào phòng khách, tự có một gia nhân đến dâng rượu được hâm nóng.
Hoàng Thường ở một mình, lại thích yên tĩnh.
Cho nên thư viện Quan Kiều liền trang bị cho ông một lão gia nhân, chăm lo cuộc sống hằng ngày của ông.
- Ất, cháu vào đi, huênh hoang làm gì.
- Sao?
Hoàng Thường khẽ mỉm cười:
- Cháu cảm thấy ra khỏi đại lao phủ Khai Phong, thì hết chuyện hay sao?
- Cái này...
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, trong lòng lại không cho là đúng.
Hoàng Thường thở dài, trầm giọng nói:
- Lần này cháu có thể thuận lợi ra ngục như vậy, cũng không phải triều đình không muốn xử lý cháu, mà là... Là thế này, lần này cháu xử lý thích đáng, tuần san thời đại Đại Tống kịp thời rời khỏi tay, mới làm cháu tránh đi tai họa.
- Mà Thái tử lúc đầu được cơ quan ngôn luận, cũng không muốn làm khó cháu, cho nên mới thả cháu ra... Nhưng cháu lại không biết, trên thực tế bây giờ cháu đã là đại họa ngập đầu.
Ngọc Doãn nghe xong, trong lòng không khỏi hồi hộp, vội đứng lên nói:
- Kính xin thúc tổ chỉ dẫn lối đi..
Hoàng Thường nhấp một miếng rượu, ra hiệu Ngọc Doãn ngồi xuống.
Ông trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Tuần san thời đại Đại Tống lần này làm đám người Bạch Thì Trung không còn mặt mũi.
- Quan gia trong lòng tuy tức giận, không thể không trị tội Bạch Thì Trung. Theo dự định sẽ bãi miễn chức vị Thái tể của y, người tiếp nhận chính là thiếu tể Lý Bang Ngạn. Lý Bang Ngạn đó với Bạch Thí Trung xưa nay đi chung một đường, Bạch Thí Trung gặp khó khăn, Lý Bang Ngạn sợ là cũng chưa chắc vui mừng. Có thể phái nghị hòa trong triều đã coi tuần san thời đại Đại Tống là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
- Nhưng Tuần san bây giờ đã tới danh nghĩa Thái tử, bọn họ tự nhiên sẽ không thể dễ dàng ra tay.
- Trong đường phố, lưu truyền danh sách là cháu làm, nếu bọn họ không tìm ra chỗ giải hận, tất nhiên sẽ tìm người gây chuyện là cháu... Ất, cháu cảm thấy tình hình bây giờ của cháu có thể chống đỡ nổi cái oai của những người đó liên thủ không. Nếu không thể, thì họa không còn xa nữa.
Ngọc Doãn trong lòng trầm xuống, im lặng.
Nhưng ngược lại hắn biết lời đồn đó là ai truyền ra...
Vả lại, đám người Trần Đông ngược lại cũng không phải ác ý, chỉ là nhìn không quen thủ đoạn của đám người Lý Nhược Thủy mới cố ý tạo ra lời đồn, để nâng Ngọc Doãn lên, làm đám người Lý Nhược Thủy mất hứng một trận. Kể từ đó, lại thật sự làm Ngọc Doãn đứng trong đầu sóng ngọn gió.
Hoàng Thường thở dài, nói tiếp:
- Ta cũng biết, chuyện này chẳng thể trách cháu, là đám người Lý Nhược Thủy gây nên.
- Nhưng vấn đề là, cháu giao tuần san thời đại Đại Tống cho Thái tử, làm đám người Lý Nhược Thủy tính kế thất bại. Bọn họ làm như vậy tuy bỉ ổi, có chút lòng riêng, nhưng lại không muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Nhưng sau khi cháu giao tuần san cho Thái tử, Chu Huyến lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đuổi thế lực của đám người Lý Nhược Thủy, đồng nghĩa cháu đã trở thành kẻ thù của bọn họ.
- Ta không phẩm hạnh... chuyện này không liên quan với phẩm hạnh.
- Nếu các người đã trở thành kẻ địch, như vậy bọn Lý Nhược Thủy sẽ không có nữa chút nhân từ nương tay với cháu nữa. Cho nên, nếu những người Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn đối phó cháu, Lý Nhược Thủy, Lý Cương chẳng những sẽ không giúp cháu, thậm chí có thể ném đá xuống giếng. Ất, cháu cảm thấy cháu bây giờ có thể chống đỡ nổi liên thủ hãm hại của đại thần cả triều không?
Ta cảm thấy, nếu thật như vậy, Thái tử nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn.
- Cho dù là lão Chu gia cũng không thể ra mặt, ngay cả những người mà cháu chiếu cố rất nhiều cũng sẽ không thể giúp được gì đâu.
Sắc mặt Ngọc Doãn lập tức trở nên trắng bệch.
Hắn trước giờ không có nghĩ tới sẽ gặp cục diện như vậy.
Ngọc Doãn tuyệt không phải phái nghị hòa gì, cũng không phải phái đầu hàng, ở trong lòng, thậm chí hắn là kiên định phái chủ chiến...
Chỉ là hắn không tán đồng những người Lý Cương Lý, Nhược Thủy, hành động không có quy tắc gì.
Cũng chính là như vậy, làm cho hắn trong bất tri bất giác liền trở thành cái đinh trong mắt, đâm trong thịt của hai phái.
Cục diện này với cư sĩ Đông Pha năm đó có gì giống nhau?
Ông ta tán thành biến pháp, lại không tán thành cách làm chỉ vì cái trước mắt của Vương An Thạch, cho nên kẹp ở giữa hai đảng mới cũ, chịu hết mọi tra tấn.
Trên trán Ngọc Doãn rịn ra mồ hôi.
Tim đập phình phịch, sau một hồi lâu, hắn đột nhiên nói:
- Thúc tổ, có cách cứu cháu không?
Hoàng Thường khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Ất có biết sách ba mươi sáu kế Đàn Công không?
- Sao?
- Trong “Nam Tề Thư Vương Kính Tắc Truyền” từng có ba mươi sáu kế Đàn công, chạy là thượng kế!
- Đông Kinh bây giờ gió nổi mây phun, cháu thật sự không nên tiếp tục ở lại. Nếu muốn cầu được bình an, nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi Đông Kinh...
- Hôm qua ta gặp Thái Cư An, nghe ông ấy nói Quan gia sắp mở Ứng Phụng Cục Hàng Châu, bây giờ còn thiếu một Đô giám. Trước đây, Hoàng Thái Tôn từng có ý đặc cử cháu làm Văn Lâm Lang cháu, không chừng hai ngày nay liền có kết quả. Nếu thật có thể thành, liền đi Hàng Châu tạm tránh sóng gió.... chờ sau khi ngọn gió này qua, ta lại nghĩ cách để cháu trở lại... đây cũng là cách tốt nhất bây giờ.
Ngọc Doãn nghe xong nhất thời ngây ngẩn ra!
Sao chuyển tới chuyển lui, cuối cùng lại chuyển trở về?
Ngày 15 tháng 8, Mậu Đức Đế Cơ đặc biệt cho gọi Ngọc Doãn, có ý bảo hắn đảm nhiệm Đô giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu.
Chỉ là lúc đó bị Ngọc Doãn một mực từ chối.
Ai có thể ngờ, tới cuối cùng vẫn là trở về Phụng Ứng Cục Hàng Châu. Thái Cư An chính là Thái Du con trai của Thái Kinh, người này cũng là phái nghị hòa, nhưng cũng không đồng ý cắt nhượng ba trấn Thái Nguyên. Từ trên ý nghĩa mà nói, y ngược lại giống như là phái chủ chiến trong phái nghị hòa... Cũng không phải Thái Du cao thượng đến cỡ nào, chỉ là y chưa từng kết đảng, chỉ kiên định đứng bên phía Hoàng đế Huy Tông, Hoàng đế Huy Tông nghĩ thế nào, y liền làm như vậy, là kẻ không có lập trường.
Hơn nữa, Thái Du và Thái Kinh là cha con, kỳ thật lại lửa nước bất dung.
Phàm Thái Kinh tán thành điều gì thì Thái Du nhất định phản đối... Đám người Bạch Thì Trung đều đầu nhập vào Thái Kinh, cho nên Thái Du tự nhiên cũng duy trì ý kiến phản đối.
Hoàng Thường cũng không tham dự vào đảng tranh giành.
Có lẽ chính là nguyên nhân này ông và Thái Du ngược lại có chút giao tình.
Ngọc Doãn không khỏi cảm thấy do dự, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Thúc tổ, không đi có được không?
Hoàng Thường gật đầu:
- Nếu tiếp tục ở lại Đông Kinh, tất có họa sát thân.
- Vậy... có thể đổi chỗ khác không?
Ngọc Doãn thật sự là không muốn đi Ứng Phụng Cục Hàng Châu.
Nguyên nhân trước đây hắn cự tuyệt ý tốt của Mậu Đức Đế Cơ, kết quả cuối cùng còn đi con đường Ứng Phụng Cục Hàng Châu, lan truyền ra ngoài, chẳng phải bị Mậu Đức Đế Cơ nhạo báng?
Hoàng Thường nghi ngờ liếc nhìn, trầm giọng nói:
- Nếu là Ứng Phụng Cục Hàng Châu, ta có nắm chắc có thể làm cháu nhanh chóng trở về. Chỗ khác cũng không phải không có thiếu chức. Nhưng một là bên trong tình hình phức tạp, ta không muốn cháu cuốn vào trong đó, hai là một khi cháu bổ sung mấy lỗ hổng đó, thời gian ngắn muốn trở về, sợ cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Trừ phi... cháu muốn ở bên ngoài phiêu bạt vài năm
Cái gọi là tình huống phức tạp chính là chỉ tranh cấp của đảng cố.
Hoàng Thường thật sự không hy vọng Ngọc Doãn ngay lúc này cuốn vào bên trong. Tranh đảng này một khi rơi vào, liền khó rút thân ra. Càng không phải trong đó gút mắc lợi ích rất nhiều, Ngọc Doãn không có kinh nghiệm gì, nếu mạo hiểm vào, ngược lại sẽ gây ra tai họa.
Ngược lại, Ứng Phụng Cục Hàng Châu này chức vụ không rõ ràng, cũng sẽ không gây nên quá nhiều chú ý.
Bây giờ Chu Miễn đã rời khỏi, vậy Ứng Phụng Cục Hàng Châu cũng đừng mơ tưởng trở lại sôi nổi triều đình nam triều ban đầu. Ở bên đó nghỉ ngơi một năm rưỡi, Hoàng Thường sẽ nghĩ cách để Ngọc Doãn trở lại Đông Kinh. Tới lúc đó Ngọc Doãn kinh nghiệm cũng có rồi, liền có thể giành lấy phú quý cho hắn. Từ điểm này mà nói, Hoàng Thường suy tính không phải hiện tại, mà là phát triển sau này.
Ngọc Doãn nghe xong, không khỏi nhíu chặt mày
Thật ra hắn có thể lý giải “tình huống phức tạp” của Hoàng Thường là ý gì
Hơn nữa hắn làm quan địa phương, hắn vẫn thật không có loại kinh nghiệm này, nếu chẳng may làm không tốt, ngược lại sẽ càng thêm phiền toái.
Tuy nhiên, làm Đô giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu quả là thích hợp nhất.
Nhưng thể diện này...
Ngọc Doãn rối rắm một lúc lâu, cắn răng một cái, cuối cùng vẫn là quyết định.
Thường nghe người già nói, làm việc không thiệt thòi!
Hoàng Thường quả quyết không có hại hắn, như vậy nghe ông một lần thì có ngại gì?
Về phần Mậu Đức Đế Cơ, dù sao cũng không thể thường xuyên gặp mặt cô, nhiều lắm sau này bị cô nhạo báng hai câu, lại đáng là gì?
Đại trượng phụ có thể duỗi có thể cong mà!
- Thúc tổ, Ất nguyện nghe theo sắp xếp của thúc tổ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tống Thì Hành
Canh Tân
Tống Thì Hành - Canh Tân
https://isach.info/story.php?story=tong_thi_hanh__canh_tan