Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiết Huyết Đại Minh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 292: Mâu Thuẫn Nội Bộ (1)
H
ành dinh của Hồng Nương Tử, Thanh Uyển.
Thanh Uyển là phủ thành của Bảo Định. Từ nửa tháng trước, Hồng Nương Tử thống lĩnh quân Hà Nam đã đánh tới Thanh Uyển. Mấy trăm hàng quân Tiền Minh đóng giữ Thanh Uyển không đánh mà chạy. Quân Hà Nam liền chiếm được Uyển Thành. Tuy nhiên, sau khi chiếm được Uyển Thành, quân Hà Nam liền không tiếp tục tấn công lên phía bắc nữa.
Lý Hổ đem theo Lý Đống, Lý Khai, Lý Hoài Nhân và đám con cháu Lý thị ngày nào cũng nói phải tiếp tục đánh lên Bắc Kinh, nhưng đều bị Hồng Nương Tử không phản hồi gì.
Kỳ thật, Hồng Nương Tử cũng muốn tiếp tục đánh đến Bắc Kinh, nhưng người không cho nàng đánh tiếp là Vương Phác.
Ở trong lòng Vương Phác, vì Hồng Nương Tử đã là người phụ nữ của hắn nên Vương Phác cũng coi thủ hạ của Hồng Nương Tử chính là quân của mình. Vương Phác biết rằng Bắc Kinh là khúc xương khó gặm, đương nhiên không muốn quân Hà Nam và Kiến Nô đánh bừa. Khúc xương Bắc Kinh này tốt hơn hết là cứ để cho đám người Khương Tương đi gặm.
Trong tiếng bước chân hỗn độn, Lý Hổ, Kinh Mậu Thành, Lý Đống, Lý Khai và các tướng lính nghĩa quân đã nhanh chóng tiến vào hành dinh.
Hồng Nương Tử đang vùi đầu ở trong phủ Bảo Định đọc sách, nghe tiếng động liền ngẩng đầu dậy. Đôi mắt xinh đẹp mở to, lộ ra vẻ lạnh lùng như băng, giống như lưỡi dao sắc nhọn dừng ở trên người các tướng lĩnh.
- Chị dâu.
Lý Hổ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Hồng Nương Tử, cúi đầu nói:
- Mật thám vừa mới hồi báo, Tổng binh Đại Đồng vừa mới đem theo hơn mười vạn quân đánh tới Kinh Quan! Còn cả Tổng Binh Mật Vân Đường Thông, Tổng binh Tuyên Phủ Vương Thừa Dận cũng đem theo bảy vạn quân đánh tới Cư Dung Quan rồi. Nếu chúng ta không tiếp tục tiến lên phía bắc thì Bắc Kinh sẽ rơi vào tay chúng mất.
- Nói bừa!
Hồng Nương Tử lãnh đạm nói:
- Đệ cho rằng Bắc Kinh là một tòa thành trống không sao? Nói đánh là có thể đánh được sao?
Lý Hổ không phục nói:
- Đại quân Kiến Nô đang ở Liêu Thành giằng co với Vương Phác. Mật thám ở Bắc Kinh cũng đã báo về, binh lực đóng giữ Bắc Kinh chỉ có bảy tám ngàn người, binh lực tương đối bạc nhược, tiểu đệ cũng không tin là bốn vạn quân Hà Nam chúng ta không thể đánh được!
- Đúng vậy, chị dâu. Tận dụng thời cơ không có lại lần nữa đâu!
- Chị dâu, hạ lệnh xuất binh đi!
- Chị dâu, tiểu để nguyện làm tiên phong, chỉ cần tám trăm tinh binh nòng cốt là có thể tiến đánh thành Bắc Kinh!
Lý Mâu, Lý Đống, Lý Khai, Lý Hoài Nhân và con cháu Lý thị đều phụ họa theo. Đánh hạ Bắc Kinh đối với bọn họ mà nói, vô cùng hấp dẫn. Theo họ, đánh hạ Bắc Kinh gần như là bằng với thay đổi triều đại rồi. Đánh hạ Bắc Kinh tương đương với việc Hồng Nương Tử có thể đăng cơ làm nữ hoàng, còn bọn họ cũng sẽ biến thành khai quốc công thần rồi.
Linh Mậu Thành luôn trầm ổn cũng khuyên nhủ:
- Sư muội, tuy rằng ta không biết muội nghĩ thế nào, nhưng ta cảm thấy hiện giờ tấn công Bắc Kinh là cơ hội tốt. Nếu như có thể đánh hạ và giữ được Bắc Kinh, Kiến Nô sẽ hoàn toàn mất căn cơ ở quan nội. Chúng chỉ có thể trốn về quan ngoại. Chuyện này đối với toàn bộ người Hán trong thiên hạ là một công lao lớn!
Lý Hổ nói tiếp:
- Quan trọng hơn là, có Bắc Kinh chống đỡ, chúng ta có thể từ từ dùng cách thuận lòng trời. Các phủ Hà Gian, Bảo Đinh, Đại Danh, một khi có hai tỉnh Bắc Trực, Hà Nam làm căn cơ, thực lực của chúng ta có thể được mở rộng rất lớn. Chỉ chờ thu lương thực mùa xuân, chúng ta sẽ có được quân lương sung túc. Đến lúc đó, phía đông có thể có công cướp Sơn Đông, hướng nam có thể cướp Nam Trực, Hồ Quảng, hướng nam có thể đánh chiếm Quan Trung, giếp Sấm tặc báo thù cho đại ca!
- Câm miệng!
Hồng Nương Tử trong đôi mắt đẹp lộ sát khí, quát:
- Nếu ai còn dám nói xằng bậy thì đừng trách bổn soái trở mặt!
Hồng Nương Tử vừa dứt lời, hơn mười nữ thân binh cầm thanh trường kiếm từ hành dinh vọt ra ngoài. Một đám lúm đồng tiền xinh đẹp mặt lạnh như sương, vây đám người Kinh Mậu Thành, Lý Hổ, Lý Mâu lại. Nhưng Hồng Nương Tử ra lệnh một tiếng, các nàng liền thu kiếm lại. Đám người Lý Hổ liền câm như hến.
Hồng Nương Tử dùng thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, hình thức quân trị cứng rắn. Lúc trước, khi Hồng Nương Tử vừa mới mang theo năm nghìn tàn binh quay về Hà Nam, có không ít các tướng lĩnh Hà Nam không phục, ngang nhiên chống đối Hồng Nương Tử. Kết quả đều bị Hồng Nương Tử thẳng tay giết chết. Hơn nữa, Lý Đống, Lý Khai, Lý Hoài Nhân và con cháu Lý thị đều thượng vị. Đến giờ, căn cơ của Hồng Nương Tử đã không có gì phá nổi. Dù Lý Hổ dã tâm bừng bừng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
Lý Hổ hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, nói:
- Chị dâu, tiểu đệ nghĩ không thông.
- Không nghĩ ra thì trở về rồi từ từ suy nghĩ!
Trong mắt Hồng Nương Tử chợt lóe hào quang, trầm giọng nói:
- Hiện giờ, nhiệm vụ của nghĩa quân là thi hành cùng miễn thuế điền ở phủ Bảo Định, cưỡng ép thổ hào vô đức chia ruộng đất cho dân chúng nghèo khổ, để mọi người dân đều có ruộng đất, mọi nhà đều có lương thực ăn.
Đại doanh Trung Ương Quân, ngoài Liêu Thành.
Sau vài ngày rời khỏi thành, cuối cùng Liễu Khinh Yên cũng đã từ Tế Ninh trở về đại doanh.
Tế Ninh đã từng là nơi ở của Bạch Liên Giáo. Thế lực của Bạch Liên Giáo ở Tế Ninh cũng có thể nói là có thâm căn cố đế, trong khoảng thời gian này, thành Tế Ninh đã thành trung tâm tình báo của Liễu Khinh Yên. Cách mỗi vài ngày, Liễu Khinh Yên liền đích thân đến Tế Ninh một chuyến, sau đó đem tin tức mới nhất về đại doanh Trung Ương Quân.
Khi Liễu Khinh Yên bước vào lều, Vương Phác đang cùng vài vị Tổng binh Mặt Sẹo, Lý Thành Đống đứng ở trước sa bàn thảo luận chiến thuật. Tuy rằng Kiến Nô chiếm ưu thế về binh lực, phân tích theo lý thuyết, Trung Ương Quân tuyệt đối không có khả năng vây quanh đối phương. Nhưng Vương Phác và thủ hạ là các Tổng binh cho tới bây giờ vẫn không ngừng thảo luận.
Nhìn thấy Liễu Khinh Yên, con ngươi Vương Phác liền sáng lên, vui vẻ nói:
- Khinh Yên tiểu thư, cô đã trở về rồi?
Ở trước mặt các Tổng binh cấp dưới, Vương Phác không tiện gọi Liễu Khinh Yên là tỷ tỷ.
Liễu Khinh Yên tự nhiên cười nói, tựa như trăm hoa đua nở. Các Tổng binh bên cạnh Mặt Sẹo, Lý Thành Đống thoáng chốc liền trở nên si ngốc.
- Khụ khụ.
Vương Phác ho khan hai tiếng, có chút căm tức trừng mắt nhìn đám người Mặt Sẹo, Lý Thành Đống, hỏi:
- Tình hình Bắc Kinh thế nào rồi?
- Hầu gia, có thể nói chuyện riêng được không?
Liễu Khinh Yên dùng ánh mắt rất mờ án nhìn Vương Phác, thoạt nhìn không có chút che giấu quan hệ thân mật giữa nàng và Vương Phác. Đám người Mặt Sẹo, Lý Thành Đống đều quay đầu nhìn lại, nhìn Vương Phác với ánh mắt hâm mộ khó nói thành lời, thầm nghĩ, chỉ có người đàn ông như Hầu gia mới có thể khiến cho yêu nữ Bạch Liên như Liễu Khinh Yên cam tâm tình nguyện cho hắn độc chiếm.
Ánh mắt Vương Phác lộ ra vẻ xấu hổ, thầm nghĩ yêu nữ Liễu Khinh Yên này có phải đang ngứa mông hay không? Không ngờ lại tán tỉnh mình trước mặt các tướng lĩnh, sau này mình còn uy nghiêm trước mắt các tướng lĩnh hau sao? Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của đám người Mặt Sẹo, Lý Thành Đống, Vương Phác lại không khỏi cảm thấy đắc ý.
- Được rồi, không có chuyện gì của mọi người rồi, đều ra ngoài cả đi.
Vương Phác thẹn quá hóa giận, không nói gì đuổi đám người Mặt Sẹo, Lý Thành Đống ra khỏi đại trướng.
Đợi bọn người Mặt Sẹo đi rồi, Vương Phác mới ngồi lại trên ghế, đưa ngón tay ngoắc Liễu Khinh Yên một cái, mặt dầy nói:
- Cô bé, lại đây.
Vẻ quyến rũ lay động lòng người của Liễu Khinh Yên đột nhiên biến mất, chớp mắt liền biến thành một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết, xấu hổ lườm Vương Phác một cái, e lệ nói:
- Ngươi, muốn làm gì? Nếu ngươi dám bắt nạt ta thì ta sẽ kêu lên đấy.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Nàng lại đây trước đã.
- Thật sự là không bắt nạt ta chứ?
Liễu Khinh Yên e dè đến bên cạnh Vương Phác, ai không biết sẽ nghĩ nàng thật sự là một tiểu cô nương không có kinh nghiệm sống. Yêu nữ đúng là yêu nữ, không phục không được.
- Lại đây đi mà.
Vương Phác kêu lên một tiếng, một tay liền đặt trên vòng eo mảnh khảng của Liễu Khinh Yên.
Nhìn thấy Vương Phác thật sự muốn mình, Liễu Khinh Yên tựa như con nai con bị hoảng sợ nhảy dựng lên, điểm mũi chân nhảy lên hành án, sau đó cuộn cong hai chân ngồi xuống bàn, hơn nữa còn nói với giọng điệu cầu xin:
- Hầu gia, đừng mà.
- Không có cửa đâu.
Hơi thở của Vương Phác đã trở nên nóng rực, thở hổn hển nói.
- Là nàng trêu ghẹo ta trước, hôm nay không thể tha cho nàng được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiết Huyết Đại Minh
Tịch Mịch Kiếm Khách
Thiết Huyết Đại Minh - Tịch Mịch Kiếm Khách
https://isach.info/story.php?story=thiet_huyet_dai_minh__ti_ch_mi_ch_kie_m_kha_ch