Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.6 - Chương 296: Vĩ Thanh
V
ào một ngày 2 năm sau.
Dung Chỉ đưa Sở Ngọc trở lại Giang Lăng thăm một người.
Giải quyết xong chuyện riêng phiền toái của sư đệ, Quan Thương Hải ở lại nhà cũ, ngoại thành Giang Lăng. Lúc này trên mặt nước, băng đang tan, gió xuân vẫn còn lạnh lẽo.
Quan Thương Hải ngồi câu cá bên suối, giống như lúc Sở Ngọc nhìn thấy hắn lần đầu tiên. Hai năm qua, trông hắn chẳng khác chút nào, vẫn dáng vẻ tản mạn khiêm nhường đó. Nhưng lúc nghe thấy Dung Chỉ tới, khuôn mặt hắn rõ ràng tỏ vẻ không vui.
Lập tức hai huynh đệ giả bộ khách sáo:
“Dung Chỉ sư đệ!”
“Thương Hải sư huynh!”
Sở Ngọc thấy Dung Chỉ mỉm cười mà Quan Thương Hải chỉ khẽ cười nhạt, cảm thấy rất thắc mắc, không hiểu giữa bọn họ có chuyện gì. Theo lệ thường mà suy đoán, chắc lại là lỗi của Dung Chỉ.
Biết có Sở Ngọc ở đây, Quan Thương Hải cũng dịu giọng hơn, chỉ nói: “Trong nhà hết gạo rồi, nếu ngươi muốn nghỉ lại thì phải vào thành một chuyến!”
Dung Chỉ mỉm cười, không hề phản bác, lập tức xoay người rời đi, để Sở Ngọc ở lại.
Sở Ngọc khoác áo lông cừu trắng rất dày. Trời đã sang xuân mà chưa ấm áp. Gió thổi mang theo cảm giác đìu hiu, không khí vẫn còn lẩn quất bóng dáng mùa đông.
Quan Thương Hải cầm lấy cần câu. Dung Chỉ đi rồi, còn lại hắn với Sở Ngọc hình như hơi buồn tẻ. Bây giờ cũng chẳng biết làm gì, hắn bèn hỏi: “Hai năm qua, các ngươi đi những đâu?”
Sở Ngọc khẽ cười: “Đi rất nhiều nơi!” Dung Chỉ biết tâm nguyện của nàng là ngao du khắp nơi. Sau khi gặp lại, hắn liền đưa nàng đi thưởng ngoạn tất cả những nơi mà nàng ao ước.
Bọn họ lên thảo nguyên phía bắc, ngắm Trường Thành, tìm hiểu về các danh tộc du mục trong thời đại này, rồi qua Tương Tây Miêu Cương, ngắm sơn thủy hữu tình, dạo chơi phong cảnh núi non ở đó.
Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, dân tộc Miêu Tương Tây là một châu tự trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở phía tây tỉnh Hồ Nam.
Không còn mục tiêu theo đuổi trước kia, nhưng rất nhanh chóng, Dung Chỉ lại tìm được niềm vui mới. Điều kiện tiên quyết là không làm thay đổi lịch sử, nhưng thỉnh thoảng, hắn có thể gây ra vài nhiễu loạn trong tầm kiểm soát của mình để làm trò tiêu khiển.
Nghe nàng kể qua loa vài chuyện, Quan Thương Hải có vẻ ngẩn người. Một lúc lâu sau hắn mới cất tiếng hỏi: “Ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc chiếc vòng có công dụng gì? Vì sao sau khi Dung Chỉ biết Thiên Như Kính giao chiếc vòng cho cô, liền sống chết phải từ quan tài bò ra?”
Hắn cũng đoán là chiếc vòng phải có liên quan gì đó. Nhưng rõ ràng Sở Ngọc chỉ đi loanh quanh nơi này nơi kia, sao Dung Chỉ lại khẩn trương gấp gáp như thế, cho rằng nàng sẽ đến một nơi mà người khác không thể đến được?
Khóe miệng Sở Ngọc khẽ cong lên: “Quả thật là phải bò ra, bởi vì nếu thả ta đi, ta sẽ không về nữa. Công dụng của chiếc vòng không chỉ là chắn đao kiếm. Huynh có biết quá khứ mấy trăm năm trước, hoặc tương lai mấy trăm năm sau không?”
Ngừng một chút, nàng tiếp lời: “Chiếc vòng có thể đưa người ta trở về mấy trăm năm trước, hoặc đến mấy trăm năm sau, một đi không trở lại!" Dù sao Quan Thương Hải cũng là sư huynh của Dung Chỉ, cho hắn biết cũng chẳng phương hại gì. Ngoài Dung Chỉ và hắn, nàng sẽ không nói cho người thứ ba nào khác nữa.
Quan Thương Hải hơi chấn động. Hắn không ngờ Sở Ngọc lại không thuộc về thời đại này. Lúc trước chỉ biết nàng quá đau lòng, không ngờ nàng buồn khổ đến mức muốn đến một thời đại thật xa xôi, vậy mà hắn giúp đỡ Dung Chỉ lừa nàng, thật sự quá không nên…
Nhưng bây giờ trong tình cảnh này, có lẽ hắn không nên nói ra chuyện đó, để tránh lại phát sinh hiềm khích giữa hai người…
Sở Ngọc thoáng nhìn nét mặt Quan Thương Hải, cười cười: “Có phải huynh đang băn khoăn, không biết có nên nói chuyện Dung Chỉ giả chết cho ta biết?”
Quan Thương Hải cả kinh: “Cô biết tất cả sao?”
Sở Ngọc thở dài: “Ban đầu không biết, nhưng hai năm qua, dần dần cũng phải đoán ra chứ!”
Lúc đầu gặp lại Dung Chỉ, nàng mất hết lý trí. Nhưng mấy tháng sau, lúc rỗi rãi, nàng nghĩ ngợi lung tung liền nghĩ đến một khả năng: có phải từ đầu chí cuối đều là Dung Chỉ sắp đặt?
Không chỉ bộ hài cốt bên bờ sông, mà một màn trước kia cũng nằm trong kế hoạch của hắn?
Lúc tỉnh táo lại, Sở Ngọc liền hiểu ra, nàng bị Dung Chỉ triệt để thiết kế.
Lúc ban đầu nhận ra, nàng hết sức tức giận, tức giận vô cùng, cả đêm mở mắt trừng trừng, không tài nào ngủ được. Đó là đêm bọn họ ngắm trăng bên bờ sông, rồi nghỉ lại trong hang động. Ánh trăng chiếu lên mặt nước, trong sáng mà u tĩnh. Suốt đêm đó, Dung Chỉ nắm chặt tay nàng, nhất định không buông.
Rồi nàng lẳng lặng nói tiếp: “Ta đã hiểu ra, chàng cố ý để ta biết. Với mưu lược tính kế của Dung Chỉ, muốn giấu ta chuyện gì là điều quá dễ dàng. Ta có thể biết được là do chàng cố tình để sơ hở. Chàng vẫn luôn tính toán sắp đặt mọi việc!”
Tức giận đến mức chỉ hận không thể cắn xé Dung Chỉ thành nhiều mảnh, thậm chí muốn đến thời đại mà hắn vĩnh viễn không thể tìm được, nhưng rốt cuộc Sở Ngọc không làm bất cứ điều gì.
Tất nhiên Dung Chỉ là kẻ đáng ghê tởm, nhưng ghê tởm hơn là, nàng không thể nào xa rời kẻ đáng ghê tởm đó.
Đêm đó, nàng mở to mắt, hắn nhắm mắt, nhưng cả hai đều không ngủ được.
Có một số việc bọn họ không cần nói ra nhưng trong lòng hiểu rõ. Đó là sự ăn ý không cần biểu đạt bằng lời.
Trải qua mấy ngày đấu tranh giằng co, cuối cùng Sở Ngọc đành lui bước. Quá khứ dù có đau khổ vật vã đến mấy cũng không đáng, vẫn là chuyện đã qua, tương lai mới quan trọng hơn.
Nếu nàng nhất thời giận dỗi ra đi, có lẽ không thể trở về được nữa.
Có một số việc không thể dùng “đáng giá hay không” để cân nhắc. Đã quyết định, nàng sẽ không hối hận.
Không so đo với kẻ đầu sỏ là Dung Chỉ, thì tất nhiên nàng càng không cần so đo với Quan Thương Hải.
Sở Ngọc nhún vai cười dài, cầm lấy cần câu của Quan Thương Hải: “Huynh câu cá thế nào? Dạy cho ta với?”
Nhưng có một chuyện, nàng sẽ không nói với Dung Chỉ. Thật ra, chiếc vòng chỉ có thể quay về quá khứ, hơn nữa phải ít nhất hai trăm năm. Như vậy, nếu nàng muốn sử dụng cũng chỉ có thể quay về thời đại trước đó mà không thể đến thế kỷ hai mươi mốt.
Sau khi quyết định không trở về nữa, lúc nghịch chiếc vòng vẫn còn đầy pin, Sở Ngọc mở ra trình tự xuyên không mới phát hiện ra. Trước đó, nàng vẫn cho rằng mình là người kiểm soát, nắm chắc mọi thứ.
Dù sao nàng cũng không định cho Dung Chỉ biết. Sau này mỗi khi cãi nhau, còn có thể dọa nạt hắn là mình muốn về nhà mẹ đẻ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong