Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Thanh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 273: Đêm Trước Bão Táp
L
ộ Binh phái một chiếc Audi màu đen, xế chiều hôm đó liền chở Mã Hiểu Yến cùng Tôn Hiểu Đan rời khỏi Tân Hải, tới đường cao tốc đi Thiên Nam, buổi chiều 4h từ sân bay Thiên Nam đi chuyến bay tới thủ đô.
Lúc Mã Hiểu Yến mang theo Tôn Hiểu Đan rời khỏi sân bay thủ đô, đúng là lúc ráng đỏ chân trời phía tây đang hừng hực.
Mã Hiểu Yến lôi kéo tay Tôn Hiểu Đan, nhìn ráng đỏ phía tây, hơi chần chừ liền bấm số của An Tại Đào. Lúc này An Tại Đào vừa mới dọn dẹp nhà cũ đầy bụi ở Tân Hải cùng với Trúc Tử, đang muốn ra ngoài ăn cơm, liền nhận được điện thoại của Mã Hiểu Yến.
- Bí thư An, chúng tôi đến thủ đô, hiện giờ đang ở ngã tư đường đầu tiên bên ngoài sân bay, bên cạnh là một bốt điện thoại.
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng nói, giọng nói hơi dồn dập. Từ sau khi vâng mệnh rời khỏi Tân Hải, thần kinh của nàng liền bị kéo căn, e sợ xảy ra ngoài ý muốn, hỏng mất chuyện lớn của An Tại Đào, từ đó khiến cho mình hoàn toàn bị “Đày vào lãnh cung” trong lòng người thanh niên này.
Cũng may trên đường đi Tôn Hiểu Đan rất yên tĩnh, gần như không có gây thêm phiền toái gì cho Mã Hiểu Yến. Chỉ là rất ít nói chuyện với Mã Hiểu Yến, đương nhiên, Mã Hiểu Yến cũng lười trao đổi giống cô.
- Được, tôi đã biết. Hai người chờ tại chỗ, lập tức sẽ có người tới đón hai người.
An Tại Đào đột nhiên cười nói:
- Hiểu Yến, thả lỏng một chút, không cần khẩn trương, coi như là tới thủ đô du lịch, không cần quá khẩn trương, thả lỏng một chút! Sau khi chuyện này kết thúc, cô ở lại thủ đô chơi vài ngày.
“Hiểu Yến” ---- đây là lần đầu tiên An Tại Đào gọi tên Mã Hiểu Yến thân mật như vậy, Mã Hiểu Yến nghe xong trong lòng run lên, đôi má không tự chủ được bắt đầu ửng đỏ, trong lòng cũng vui mừng không hiểu:
- Vâng, tôi đã biết.
Buông điện thoại xuống, không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu vàng chạy như bay tới. Trên xe đua BMW màu vàng, một cô gái dung nhan tuyệt mỹ dáng người thướt tha khỏe đẹp cân đối nhẹ nhàng bước xuống. Cô gái này mặc một bộ váy chức nghiệp trắng tinh có hoa văn màu đen tinh tế, bộ tóc dài búi ở sau gáy, khóe môi nhếch lên nở nụ cười ưu nhã, cả người phát tán ra khí chất cao quý xuất trần.
Cô gái chậm rãi đi tới, đánh giá Mã Hiểu Yến cùng Tôn Hiểu Đan từ trên xuống dưới, mỉm cười, vươn tay ra:
- Chỉ nhiệm Mã tới từ Quy Ninh đúng không? Tôi gọi Mạnh Cúc, Tiểu Đào để tôi tới đón hai người.
Ánh mắt của Mã Hiểu Yến lập tức bị khí chất cao quý đẹp đẽ của Mạnh Cúc cướp mất, trong nhất thời hơi ngây người. Nàng không nghĩ tới, thê gian này vẫn có phụ nữ cao quý như vậy, nhìn cách cô ta ăn mặc, xem khí chất của cô ta, xem dung nhan của cô ta, gần như có thể nói hoàn mỹ... Một người phụ nữ như vậy, căn bản không giống như người trong trần thế...
Cô ta có quan hệ gì với hắn? Đây là người nào của hắn?
- Mạnh...
Mã Hiểu Yến không biết nên xưng hô Mạnh Cúc thế nào, chỉ đỏ mặt vươn tay ra.
Mạnh Cúc cười cười:
- Gọi tôi chị Cúc là được rồi. Tiểu Đào đã dặn dò tôi nhiều lần, muốn tôi chiếu cố tốt hai người...
Mạnh Cúc nói xong, trong lòng chợt dâng lên thân ảnh anh tuấn của An Tại Đào, nụ cười trên mặt chợt tràn đầy cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt. Tuy An Tại Đào chỉ xin cô phái người an bài một chút, nhưng Mạnh Cúc vẫn tự mình đến, trong lòng cô, còn không có chuyện nào quan trọng hơn An Tại Đào.
Mạnh Cúc lấy điện thoại cầm tay ra gọi một cuộc, một chiếc xe màu đen chạy băng băng từ bên kia tới. Phụ tá kiêm Bí thư của cô là Suzanne xuống xe thở hồng hộc chạy tới:
- Mạnh Tổng, tôi đã đến.
Mạnh Cúc chỉ hai người Mã Hiểu Yến cùng Tôn Hiểu Đan:
- Suzanne, cô đưa hai vị này tới nhà của tôi đi... Chủ nhiệm Mã, trước tiên hai người tới nhà tôi nghỉ ngơi một hồi, tôi trở về công ty, xử lý một số chuyện, buổi tối sẽ trở về! Suzanne, thuận tiện sắp xếp một bàn cơm ở khách sạn Vương Triều cạnh nhà tôi!
...
...
Buổi tối, An Tại Đào nằm trên chiếc giường một năm qua mình chưa từng ngủ, cảm xúc phập phồng, thật lâu sau không thể ngủ.
Mã Hiểu Yến mang theo Tôn Hiểu Đan tới thủ đô, đã có Mạnh Cúc ở thủ đô an bài, Tôn Hiểu Đan đi Ủy ban Kỷ luật Trung ương “cáo trạng” nhất định trăm phần trăm thành công. Trong phán đoán của hắn, tối đa ba ngày sau, một lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật Trung ương sẽ phê chỉ thị truyền xuống, Ủy ban Kỷ luật Tỉnh cùng thành phố sẽ bí mật triển khai điều tra.
Mà chẳng qua hơn nửa tháng, dùng thủ đoạn bản thân đánh giá, chỉ cần kết quả vừa ra, cha con Tôn Cốc cùng Tôn Cương liền lưới pháp tuy thưa tội khó thoát.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, một ngày nào đó nửa tháng sau, là thời gian nhà nước điều tra thực thi đối với Tôn Cốc. Mà trước đó, có thể cũng khó bảo đảm tin tức Ủy ban Kỷ luật điều tra bí mật sẽ tiết lộ ra ngoài, Tôn Cốc có lẽ sẽ có những hành động tự cứu khác. Thấm chí, không thể bài trừ ông ta bí quá hóa liều điên cuồng lên.
Nhưng cho dù như thế nào, chức Bí thư Huyện ủy này, ông ta sẽ làm không được. Mà kết quả An Tại Đào muốn chính là như vậy.
Cho nên hắn sắp xếp Tôn Hiểu Đan trực tiếp tới thủ đô tố cáo, muốn tránh cho một số chuyện xấu không cần thiết ở giữa. Chẳng qua hắn cho rằng, vụ án ảnh hưởng ác liệt như thế, bại hoại nghiêm trọng hình tượng cán bộ lãnh đạo Đảng viên, dưới chứng cớ rõ ràng và xác thực, cho dù Tôn Cốc có chỗ dựa cũng sẽ không che chở cho ông ta, mà bản thân Tôn Cốc cũng sẽ không có năng lực thoát tội, nhưng vì đảm bảo không sơ hở chút nào, cuối cùng hắn vẫn quyết định bỏ qua Ủy ban Kỷ luật thành phố cùng với tỉnh, trực tiếp tới thủ đô tố giác Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Mà trên thực tế, cũng chỉ có lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật Trung ương can thiệp mạnh mẽ, vụ án này mới được xét xử nhanh chóng, tránh khỏi thời gian kéo dài quá lâu, khiến một số chuyện xấu không tất yếu xuất hiện. Đồng thời, vì chuyện tình xảy ra đột nhiên, Trương Bằng Viễn cũng tốt, Lãnh Mai cũng thế, đều không đủ thời gian ứng phó.
An Tại Đào tin tưởng, chỉ cần Tôn Cốc vừa xảy ra chuyện, rất nhiều bộ phận tới từ Quy Ninh sẽ cùng tố giác vạch trần, giống như măng mọc sau cơn mưa vậy. Gần như có thể đoán được, Tôn Cốc sẽ bị đào móc từ sâu bên trong ra rất nhiều chứng cớ bán quan chức và tham ô trông thấy mà giật mình, mà cùng với án bao che của con trai Bí thư Huyện ủy, nhanh chóng sẽ biến thành một vụ án lớn chấn động quan trường Quy Ninh thậm chí Phòng Sơn.
Kết cục của Tôn Cốc có thể rất thê thảm.
Vì phòng ngừa quan trường Quy Ninh rung chuyển, dưới áp lực lãnh đạo tầng trên cùng dư luận dân ý, Trương Bằng Viễn không thể không nghỉ tới một Bí thư Huyện ủy nhảy dù tới, để ổn định thế cục Quy Ninh, cho mặt trên cùng dân ý một câu trả lời thỏa đáng.
Mà đến lúc này, tác dụng cùng tầm quan trọng của bản thân An Tại Đào cũng sẽ nổi bật ra. Chỉ bằng một người phụ nữ tới Quy Ninh nhận chức không lâu như Lãnh Mai, căn bản không thể ổn định cục diện Quy Ninh. Điểm này, không chỉ Trương Bằng Viễn biết rõ, chỉ sợ trong lòng Lãnh Mai cũng đều biết.
Cho nên, An Tại Đào quyết định hai ngày sau trở về Quy Ninh.
Đang lúc suy nghĩ, Mạnh Cúc gọi điện qua.
- Tiểu Đào, chị đã sắp xếp tốt cho em rồi ----
Mạnh Cúc nói xong, giọng nói không khỏi hơi kích động và phẫn nộ:
- Một Bí thư Huyện ủy nho nhỏ, vậy mà một tay che trời ở địa phương! Xem đi, con trai mới lớn tới cỡ nào, đã vô sỉ hung hăng càn quấy như vậy, quả thực còn hoàn khố hơn so với hoàn khố cổ đại, cưỡng gian học sinh nữ... Lẽ nào lại như vậy! Ài, thật ra đứa bé Tôn Hiểu Đan này cũng thật đáng thương, Tiểu Đào, em phải sắp xếp tốt đường lui cho cô bé, tóm lại là một cô bé mười mấy tuổi, còn phải nuôi một đứa bé, cũng không dễ dàng!
- Chị cúc, người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Tôn Hiểu Đan này thật đáng thương, thế nhưng giáo viên bị cô ta vu oan mà chết, không phải càng vô tội sao? Nếu không phải cô ta...
An Tại Đào thở dài:
- Chị Cúc, được rồi, không nói những điều này. Chị thay em xem chặt Tôn Hiểu Đan này, đừng để cô ta xảy ra chuyện gì, nếu không đến lúc đó sẽ không dễ kết thúc...
- Ài.
Mạnh Cúc thở dài một tiếng:
- Chị đã biết. Em yên tâm, sẽ không xảy ra sai sót gì. Ha ha, đúng rồi, Mã Hiểu Yến em phái tới này trái lại là một cô gái xuất sắc, rất có ý tứ, là tâm phúc của em à?
- Là Chủ nhiệm văn phòng của em. Người này à, chẳng qua ---- nhưng cô ấy tâm tư linh hoàn làm việc chắc chắn, cho nên em để cho cô ấy đi.
An Tại Đào nghe trong giọng nói của Mạnh Cúc dường như có cảm xúc “Ghen tuông” nào đó, không khỏi cười khổ một tiếng, trầm thấp nói:
- Chị Cúc, chị đừng có đoán mò!
-...
Mạnh Cúc trầm ngâm một chút:
- Cô ta rất thông minh, cũng rất biết làm việc. Đây là cảm giác cô ta tạo ra cho chị, chị cảm thấy nếu như dùng tốt cô gái này, sẽ là một trợ thủ tốt, sẽ giải quyết không ít vấn đề cho em... Phụ tá Suzanne của chị nói cho chị biết, trong lòng cô ta rõ ràng rất ngạc nhiên quan hệ giữa chị và em, nhưng lại cố gắng nhịn xuống không hỏi Suzanne cái gì, mà nói chuyện với chị cũng cực kỳ cẩn thận ---- Tiểu Đào, chị xem dường như cô ta hơi sợ em đấy!
- Ha ha.
An Tại Đào cười cười:
- Có lẽ vậy.
o O o
Mang theo Trúc Tử đi chơi một ngày tại Tân Hải, tới nhà Hạ Thiên Nông ăn một bữa cơm với cha mẹ vợ, sau đó sáng sớm ngày thứ ba, An Tại Đào cùng Trúc Tử quay trở về Quy Ninh.
Lên lầu, An Tại Đào vừa muốn mở cửa, lại phát hiện trên cửa dán một tờ giấy. Tờ giấy là giáo viên ngữ văn của Trúc Tử lưu lại, nói là bài viết “Bão tố theo cảm giác” của Trúc Tử một ngày trước khi thi cấp ba được trường học đề cử trên “Báo viết văn”, còn nhận được phần thường, bởi vì không liên hệ được Trúc Tử, cho nên lưu lại lời nói v.v..
An Tại Đào cười ha ha, giật tờ giấy xuống:
- Trúc Tử, không tệ nha, viết văn phát biểu, về sau tiếp tục cố gắng!
Trúc Tử cũng hơi cao hứng, cười hì hì, cẩn thận cầm tờ giấy, cao hứng đi theo phía sau An Tại Đào vào phòng.
- Anh, em đọc cho anh bài viết này của em...
Trúc Tử chạy về phòng mình, lấy ra một văn bản bắt đầu nghiêm trang đọc diễn cảm.
- Cuộc sống tựa như con đường núi khúc chiết uốn lượn, đi trên con đường núi lâu rồi, sẽ gặp được đủ loại khí trời, có khi ánh mắt tươi sáng, có khi mưa dầm không ngớt, thậm chí gặp được báo tố. Lúc may mắn bạn sẽ tìm được một gian phòng nhỏ tránh mưa, nhưng rất nhiều lúc sẽ bị báo tố xối cho thương tích đầy người...
An Tại Đào mỉm cười ngồi trên ghế sa lông, nghe nghe trong lòng cũng có vài phần cảm xúc. Trong quan trường, không phải ánh nắng tươi sáng chính là gặp phải bão tố, có người may mắn, mưa không dính thân, mà có người bất hạnh, tất bị bão tố nện cho thương tích đầy người...
Suy nghĩ nhanh chóng, từng gương mặt từ sau khi tiến vào quan trường tựa hồ lần lượt hiện ra trước mắt hắn: Mông Hổ, Đỗ Canh, Hạ Canh... còn có Tôn Cốc không lâu sau...
Có người thắng sẽ có người rút lui, đây là phép tắc vĩnh viễn không thay đổi của quan trường. Bản thân mình chung quy là làm quan không phải làm việc thiện, việc cần làm là bước từng bước kiên định có lực, gặp được chướng ngại vượt qua chướng ngại, nếu như vượt không qua thì ra sức diệt trừ nó! Mặc dù chưa nói tới “giết khỏi lớp lớp vòng vây” cái gì, ít nhất cũng không thể để cho bất cứ ai cùng bất cứ chuyện gì ngăn cản đường tiền của mình!
Hắn thở một hơi thật dài, châm điếu thuốc, hít một hơi, sai dó xua tan đi chịu cảm thán và dịu dàng cuối cùng ẩn sâu trong lòng mình, cao giọng cười:
- Trúc Tử, buổi chiều anh muốn tới Huyện ủy đi làm, em ở nhà chơi nhé, lên mạng cũng được hoặc ra ngoài mua vài quyển sách về xem.
Trương gia đại thiếu
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Thanh
Cách Ngư
Quan Thanh - Cách Ngư
https://isach.info/story.php?story=quan_thanh__cach_ngu