Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ác Bá
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 290: Máy Bay
B
ùi Đông Lai!
Cường Tử chợt nheo mắt lại.
- Có phải nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên phải không? Có phải cảm thấy không tưởng tượng nổi? Có phải cảm thấy tôi xuất hiện ở chỗ này là kẻ đến không có gì tốt hay không?
Bùi Đông Lai cười hỏi liên tiếp ba câu hỏi.
Cường Tử lắc đầu nói:
- Tôi đang nghĩ, anh đến Nội Mông là sớm hay là muộn hơn tôi.
Một câu có vẻ rất bình thường, lại mang theo ý nghĩa sâu xa.
Bùi Đông Lai cười ha hả nói:
- Muộn, ngày thứ ba sau khi cậu đến nơi này tôi mới đến.
Cường Tử:
- Tôi nhận ra tôi phạm một sai lầm, thật nghiêm trọng.
Bùi Đông Lai xách bao tải trong tay lên tiện tay ném trên mặt đất, trên bãi cỏ bên cạnh anh ta lúc này đã vấy đầy máu. Máu đó đã nhuộm bãi cỏ nhỏ đó thành màu đỏ, vốn cỏ dại xanh biếc đều biến thành màu hồng yêu dị. Bao tải vừa rơi trên mặt đất, lập tức từ bên trong lăn ra một cái đầu người máu me nhầy nhụa.
Hơn nữa rất rõ ràng, trong bao tải này chắc chắn không chỉ một cái đầu người.
Bùi Đông Lai đốt một điếu thuốc, hít thật sâu một hơi nói:
- Hiện tại mới biết phạm sai lầm? Chỉ có điều cũng không tính quá muộn, bởi vì vốn không có ý định như thế với cậu. Chỉ có điều con người của tôi đây không có ưu điểm nào khác chỉ có một thôi. Sự tự tin. Nếu như khi ở Đông Bắc tôi muốn hạ độc thủ với cậu, chỉ sợ xác xuất thành công vẫn còn rất cao.
Cường Tử cười tự giễu cợt mình nói:
- Xem ra nói về kỹ năng diễn xuất, anh đúng là vua màn ảnh.
Bùi Đông Lai cười ha hả nói:
- Không chỉ điều này thôi đâu, cả đêm chạy tới chạy lui hơn mười dặm đường, trong lúc đó còn phải cẩn thận từng li từng tí giết người phóng hỏa, cậu nói tôi mệt đến cỡ nào?
Anh ta nhìn Cường Tử nói:
- Tiểu thiếu gia, cậu không cảm thấy nên chuẩn bị một bữa sáng nóng sốt cho tôi sao, sau đó còn phải sắp xếp cho tôi một cái giường có lò sưởi để cho tôi ngủ thật ngon đến trời tối, tốt nhất đem đến thêm một cô gái mông lớn ngực lớn. Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tuy rằng tôi hiện tại thật rất mệt. Chỉ có điều nếu như có cô gái nào đó thuận mắt nằm ở trước mặt, đại chiến ba trăm hiệp vẫn không có vấn đề gì.
Cường Tử:
- Ngoại trừ phụ nữ ra, những thứ khác không thành vấn đề.
Vẻ mặt Bùi Đông Lai đau khổ nói:
- Quả thật vấn đề phụ nữ này khá cấp thiết.
Cường Tử đột nhiên hỏi:
- Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?
Bùi Đông Lai nói:
- Để tôi thử đoán xem cậu muốn hỏi tôi cái gì nào. Hỏi tôi thế nào chạy đến Nội Mông? Hỏi tôi tại sao có thể đối với việc của các cậu như trong lòng bàn tay? Hỏi tôi có phải là có quan hệ với Trác Thanh Chiến không? Hay là hỏi tôi tại sao ẩn giấu mọi thứ với cậu ở Đông Bắc?
Cường Tử lắc đầu nói:
- Cũng không phải, tôi muốn hỏi chính là, tại sao anh không chảy mồ hôi.
Bùi Đông Lai ngây người ra một lúc nói:
- Điều này thì... Tôi nếu như nói mười mấy ngày nay ở trên núi gặp được một vị thần tiên, tùy tiện dùng phép thuật chữa khỏi bệnh cho tôi cậu tin không?
Cường Tử lắc đầu nói:
- Dựa theo cách ăn ở, xác suất tôi gặp được thần tiên lớn hơn so với anh.
Cường Tử vẫy tay nói với bọn thuộc hạ:
- Chôn những cái đầu người kia đi, đã chết không toàn thây nếu như lại không được nhập thổ vi an đúng là tội lỗi quá. Cho dù phạm vào sai lầm lớn, dùng mạng để trả nợ cũng đã đủ rồi.
Bùi Đông Lai thở dài nói:
- Vẫn còn lòng dạ đàn bà như vậy.
Cường Tử:
- Tùy anh nói thế nào cũng được, việc đào mộ móc xác này tôi thật làm không được.
Bùi Đông Lai:
- Được rồi, hai ta cũng đừng đứng ở đây giống như hai thằng khờ nói chuyện với nhau. Tôi thực đói bụng rồi, có thể ăn được chưa?
Cường Tử:
- Cá lớn thịt ngon không có, ăn no không thành vấn đề.
Bùi Đông Lai tiện tay vứt khẩu súng ngắm trong tay trên mặt đất, sau đó sải bước đi vào trong sân. Anh ta vừa đi vừa cởi áo khoác ra, lộ ra một cơ thể mập mạp trắng bóng. Bụng thật to phình lên giống như người có bầu đã được chín tháng, thật nghĩ không ra được thịt mỡ toàn thân của anh ta như vậy tại sao còn có thể bước đi như bay qua núi trèo qua non cao. Cường Tử nhận ra có rất nhiều bí mật trên người Bùi Đông Lai, ví dụ như với thân thể mập mạp này thế nào có thể đại chiến ba trăm hiệp với con gái...
Cường Tử tỏ vẻ nghi ngờ điểm này.
- Nơi này là Nội Mông, tôi nói cho mà biết tiểu thiếu gia cậu đừng hòng lừa gạt tôi. Cá lớn không có, thịt ngon lẽ nào cũng không có?
Bùi Đông Lai lắc lư cái bụng phệ nói.
Cường Tử:
- Có thì cũng có, có thể đợi tôi hai tiếng nướng con dê cho anh ăn nhé?
Bùi Đông Lai sải bước thật lớn vào trong nhà, một chút cũng không xem mình là khách. Anh ta ngồi đại xuống một chỗ sau đó bưng lên một chén nước sôi uống một hơi cạn sạch.
- Cũng không biết có phải mười một năm nay chảy quá nhiều mồ hôi hay không, uống bao nhiêu nước cũng bổ sung không đủ.
Cường Tử nói với một thuộc hạ:
- Đi mua một con dê từ mục dân trong thôn đến đây, sau đó dọn một bữa ăn sáng, cơm phải đủ cho ba người ăn.
Thuộc hạ nhẹ gật đầu đi ra, Cường Tử xoay người đi vào trong nhà.
- Không ngờ cậu hiểu rõ tôi như vậy, có cần nói cảm ơn không?
Cường Tử nói:
- Không cần, nói vấn đề điên đầu nhức óc đó làm gì. Lát nữa cơm đem tới dọn sạch là được rồi.
Đúng lúc này Cáp Mô và Kim Tiểu Chu nghe được thanh âm bọn họ nói chuyện cũng đi vào, một tay Cáp Mô còn đang chảy máu. Bọn họ nhìn thấy Bùi Đông Lai ngông nghênh ngồi ở trong phòng rõ ràng kinh ngạc một chút, lập tức đều hoặc nhiều hoặc ít biểu hiện ra chút địch ý. Nhìn thấy bàn tay đầy máu của Cáp Mô, Cường Tử còn chưa kịp hỏi Bùi Đông Lai đã cướp lời nói trước:
- Sao lại không cẩn thận như vậy, đến ngày rồi sao?
Cáp Mô dù không thể nào yêu mến tên Bùi Đông Lai này, nhưng anh ta cũng nhìn ra được tên này cũng không có địch ý gì.
- Cái bao tải ở cửa ra vào kia là anh mang đến sao?
Cáp Mô hỏi.
Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu nói:
- Thành quả cả một đêm. Lễ gặp mặt này có được coi là đầy đủ không?
Cáp Mô nói:
- Ta chửi! Tôi cho rằng ai sáng sớm đưa đến đây một túi dưa hấu to như vậy, còn đập nát hết, cả tay đầy máu nè.
Cường Tử nói:
- Tôi cho rằng anh dùng sức bắn máy bay (xóc lọ) quá mạnh rồi...
Cáp Mô nói:
- Thối lắm, ông đây là người không có chừng mực như vậy sao?
Cường Tử:...
Kim Tiểu Chu hỏi:
- Những người này đều là anh giết sao?
Bùi Đông Lai nói:
- Cậu cảm thấy không giống sao?
Kim Tiểu Chu:
- Không phải, tôi vừa nãy nhìn thấy, tổng cộng chín cái đầu người, có năm cái là bị một phát súng nát đầu sau đó cắt xuống. Thực ra anh không cần phải làm như vậy, không cảm thấy có chút tàn nhẫn sao?
Bùi Đông Lai uống một hơi cạn sạch nước trong chén, chùi miệng hỏi:
- Nếu như anh theo dõi một tay săn trộm tìm được chỗ ẩn nấp của đồng bọn của hắn. Vừa may nhìn thấy tám tên súc sinh thay phiên nhau cưỡng dâm một cô gái. Vừa cưỡng dâm vừa dùng dao từng nhát xẻo thịt trên ngực cô gái kia, anh có thể không cảm thấy cắt đầu bọn chúng là tàn nhẫn chứ.
Bùi Đông Lai nói rất bình thản, nhưng từng người nghe xong đều rung động tràn ngập trong lòng. Một loại phẫn nộ không cách nào áp chế được dâng lên từ tận đáy lòng, con mắt Kim Tiểu Chu trợn tròn.
- Lời anh nói là sự thật à?
Bùi Đông Lai nói:
- Cậu hỏi điều này có ý gì?
Kim Tiểu Chu:
- Tôi thu lại lời nói vừa rồi, nếu như tôi gặp được tôi sẽ phanh thây bọn chúng. Băm thành từng khối cho sói ăn.
Bùi Đông Lai lắc đầu nói:
- Cậu sai rồi, thịt kia thối lăm, sói cũng không ăn được.
Đại Hùng bỗng mở miệng nói:
- Không nói chuyện này nữa, tôi nghe xong trong lòng khó chịu.
Bùi Đông Lai:
- Được thôi, vậy bây giờ cho các cậu cơ hội hỏi tôi. Mỗi người chỉ được một câu, nhiều hơn không trả lời.
Cáp Mô:
- Hỏi gì cũng được phải không?
Bùi Đông Lai:
- Hỏi sao cũng được!
Anh ta chỉ vào Cáp Mô nói:
- Cơ hội của cậu đã dùng hết rồi, người tiếp theo.
Cáp Mô há to miệng, nhận ra mình chính là thằng ngốc.
Kim Tiểu Chu:
- Tôi chỉ muốn biết, lúc trước khi Hách Liên Xuân Mộ và Triệu Long Tượng kết thành đồng bọn ám toán Cường Tử, là Hách Liên Xuân Mộ chủ động liên lạc với Triệu Long Tượng, hay là Triệu Long Tượng chủ động liên lạc với Hách Liên Xuân Mộ?
Bùi Đông Lai thở dài nói ra:
- Cậu vẫn là không buông bỏ được, vấn đề này thực sự tôi không cần phải trả lời, bởi vì hai điều mà cậu nói không có gì khác biệt với ý nghĩa thực tế.
Kim Tiểu Chu:
- Tôi chỉ muốn anh nói cho tôi biết!
Bùi Đông Lai do dự chốc lát nói:
- Dù sao tôi cũng không muôn để cho trong lòng cậu khó chịu, nhưng tôi phải trả lời chắc chắn việc thật lời đúng. Lúc trước Triệu Long Tượng tìm đến Hách Liên Xuân Mộ trước, mà Hách Liên Xuân Mộ lúc đầu cũng chưa đồng ý.
Thần sắc Kim Tiểu Chu thoáng chốc ảm đạm hẳn đi, im lặng không nói gì.
Cường Tử muốn nói gì đó, Kim Tiểu Chu xua tay ý bảo với hắn mình không việc gì. Kim Tiểu Chu đang ở trước mặt Đại Hùng hỏi vấn đề này, rõ ràng trong lòng đã tích tụ rất lâu. Khi Bùi Đông Lai nói ra đáp án, hai người khác lúc đầu tạo thành nhóm bốn người rời khỏi Đông Bắc là Cáp Mô và Đại Hùng cũng biến sắc, khúc mắc này cả đời bọn họ chỉ sợ cũng không cách nào cởi bỏ được.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Người tiếp theo đi, hy vọng không nên hỏi loại vấn đề không có chút ý nghĩa như vậy.
Tào Liên:
- Anh đã đến Nội Mông rồi, chỗ của anh thuộc hạ của anh giao cho ai rồi?
Bùi Đông Lai:
- Không giao cho bất kỳ ai cả, với tên tuổi của lão tử chấn động nơi đó, cậu cho rằng còn ai dám làm phản?
Tào Liên:
- Điều này tôi cũng tin, anh đi Liêu Ninh chỉ dùng ba ngày đã thu dọn xong những tên kia trở nên dễ bảo, đáng chết thì giết, nên thưởng thì thưởng, tôi bội phục!
Bùi Đông Lai nói:
- Xem ra thủ đoạn thu thập tình báo của Cáp Tổ trong Liên minh chấp pháp Trung Hoa các cậu quả thật rất lợ hại.
Đại Hùng ngẫm nghĩ nói:
- Tôi không có gì muốn hỏi, chỉ có điều nếu như mỗi người đều có một cơ hội để hỏi, vậy tôi hỏi thử xem chú béo như vậy, tại sao không giảm cân?
Bùi Đông Lai:
- Tôi từ chối trả lời.
Đại Hùng:
- Đây không phải câu trả lời.
Bùi Đông Lai cười khổ nói:
- Tôi biết mình thình lình xuất hiện ở nơi này các cậu chắc chắn sẽ có lòng nghi ngờ, cho nên mới phải cho mỗi người các cậu một cơ hội để hỏi, mà câu hỏi không liên quan gì đến điều này, đặc biệt là câu hỏi không có chút dinh dưỡng như vậy tốt nhất không nên hỏi nữa được không?
Đại Hùng lắc đầu nói ra:
- Tôi phải biết rõ, bởi vì tôi thấy tôi cũng rất béo, chú cho một người béo như tôi đáp án tại sao không muốn giảm béo là được, tôi chỉ là muốn một cái cớ để mình không phải giảm béo.
Bùi Đông Lai nói:
- Cậu nói như vậy thì tôi phải giải thích rồi, chỗ tốt của việc không giảm béo chính là đông ấm hè mát, các cô gái từng ngủ qua cùng tôi đều cảm nhận được đầy đủ.
Cường Tử nói:
- Đại Hùng cậu đừng hỏi nữa, anh ta không phải người tốt...
Bùi Đông Lai cười nói:
- Đứa nhỏ này thật thà, tôi dự định tính làm thầy dạy vỡ lòng cho cậu ta, các cậu có ý kiến gì không?
Tất cả đều trừng mắt với anh ta, dùng loại ánh mắt nhìn trừng trừng muốn biết cái bào thai của ai kia.
Bùi Đông Lai cười xẩu hổ nói:
- Còn có ai muốn hỏi nữa?
Mãi Mãi Đề chợt mở miệng nói:
- Tôi chỉ muốn biết lát nữa sau nướng xong nguyên cả con dê, anh sẽ tự mình ăn hết được hay không. Đến đây nhiều ngày như vậy, tôi nếu như nói chưa ăn qua được miếng thịt nào anh tin không?
Bùi Đông Lai nói:
- Tôi tin, anh nhìn anh xem gầy thành bộ dạng như vậy, đừng lo lắng, lát nữa hai ta ăn.
Mãi Mãi Đề xúc động...
Bùi Đông Lai:
- Tốt lắm, hiện tại chỉ còn lại cậu chưa có hỏi.
Cường Tử thấy tầm mắt Bùi Đông Lai quăng về phía mình, hắn vuốt tóc gắng sức nghĩ ngợi, chợt vẻ mặt cười thật tươi hỏi:
- Anh lần trước bắn máy bay là khi nào?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ác Bá
Trí Bạch
Ác Bá - Trí Bạch
https://isach.info/story.php?story=ac_ba__tri_bach