Quyển 3 - Chương 122: Vở Kịch Lớn Bắt Đầu
iếm khí thật nhỏ như châm phá sóng mà vào, buông xuống mi tâm Trần Ly Sầu.
Trường Hà màu trắng liên tiếp sụp đổ, bọt nước chồng chất tầng tầng lớp lớp chụp về trước ngực Từ Liên Hoa.
Cái này tuyệt đối là lưỡng bại câu thương, người bên ngoài nhìn thấy Trần Ly Sầu dễ dàng tránh được, dù sao Từ Liên Hoa đã đến cực hạn, một kiếm này thi triển ra xong sợ sau đó cũng không cách nào thi triển ra được các uy lực kiếm chiêu cùng loại.
Nhưng khiến cho mọi người khiếp sợ là Trần Ly Sầu cũng không tránh.
Hắn trầm mặc nhìn xem đạo kiếm khí này đâm về mi tâm của hắn, chân nguyên vững vàng từ tay tuôn vào thân kiếm, thể nội tích góp tất cả Thiên Địa Nguyên Khí dọc theo kinh mạch hướng về mi tâm.
Từ cổ của hắn cho đến mi tâm, lập tức tuôn ra vô số cỗ khí lưu màu trắng. Những khí lưu màu trắng này giao thoa với nhau tạo thành một cái mặt nạ màu trắng, chụp vào trên mặt hắn.
Mà trên mi tâm của hắn, lại có một vệt màu xanh hiện ra rõ ràng.
Một đạo Nguyên Khí màu xanh ngưng tụ, tựa như một cái bia màu xanh trước mặt, nghênh đón Kiếm Khí đâm về mi tâm của hắn.
Quần áo của Từ Liên Hoa bị Phong Lưu thổi vào bay phất phới như cờ xí, một ít góc áo bị xé nát từ người của hắn bay lên như bươm bướm.
Nháy mắt sau đó, bọt nước màu trắng vỗ vào người hắn, kiếm khí của hắn muốn đánh về cái bia màu xanh nho nhỏ.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn không nhìn vào Trần Ly Sầu mà hướng về bầu trời.
Kiếm ý của hắn lao thẳng lên không.
Người của hắn cũng tựa như Hồ Điệp bay lên, bay về phía trên không.
Nghìn con sóng chồng chất tuôn qua dưới chân hắn.
Một tiếng kêu bén nhọn vang lên.
Kiếm khí đâm ra, trên tấm bia nho nhỏ màu xanh lưu lại một vết kiếm, sau đó hướng lên, trong cuồng phong xuất hiện một chỗ trống rõ ràng cực điểm, Kiếm Khí phóng lên muốn đem bầu trời đâm thủng.
Thời gian giống như dừng lại.
Trong mắt của Trần Ly Sầu đã không còn sự bình tĩnh mà xuất hiện một sự khiếp sợ khó lý giải, cái bia nho nhỏ màu xanh trước mi tâm của hắn bỗng nhiên văng tung tóe, biến thành vô số đầu sóng nhỏ màu trắng.
Những bọt nước màu trắng này cùng với thể nội của hắn thấm ra hoàn toàn bất đồng khí tức, ầm ầm nện thẳng vào mặt của hắn!
Một tiếng đùng vang lên!
Những tiếng kinh hô không thể tin được vang lên.
Cả người Trần Ly Sầu giống như một cái cọc gỗ bị ném bay ra ngoài, phần gáy của hắn vang lên tiếng xương nứt vỡ.
Ngay sau đó một tiếng oanh nặng nề vang lên, thân thể Trần Ly Sầu rơi xuống đất, chấn ra một chùm bụi sóng văng khắp nơi.
Đứng ngoài quan sát trong trận doanh một mảnh tĩnh mịch.
Từ lúc bị đánh trúng đến rơi xuống đất, trong thế giới Tu Hành Giả là một khoảng thời gian rất dài, nhưng mà cho đến lúc này, tuyệt đại đa số tuyển sinh xem cuộc chiến đều không kịp phản ứng tại sao có thể như vậy.
Trần Ly Sầu bị bụi đất bao phủ nhưng chưa chết, trong ánh mắt của hắn nhộn nhạo mờ mịt cùng tâm tình rung động, cảm giác được thân thể của mình không thể nào cử động, tiếp theo cảm giác được phần cổ của mình dưới một kích kia phía dưới đã đứt gãy nhiều chỗ.
Đạo Kiếm Ý vừa kích vào mi tâm của hắn tựa hồ vẫn còn quanh quẩn trước người của hắn, hắn mơ hồ bắt đầu minh bạch... Một kiếm kia dĩ nhiên là lợi dụng Nguyên Khí của hắn, đúng là tại hắn ngưng tụ Nguyên Khí lên mang ra một đạo phù ý!
"Tá Sơn Ngân!"
"Cái này chính là Tá Sơn Ngân kiếm thức từ Từ Hầu phủ của các ngươi!"
Một dòng máu tươi từ môi hắn tuôn ra, sau đó hắn càng thêm không hiểu kêu lên "Tại sao có thể như vậy?"
Thanh âm quanh quẩn trong sơn cốc, thậm chí át đi tất cả các thanh âm chiến đấu gần đó.
Thanh âm này đã trở thành tiếng vọng trong lòng rất nhiều tuyển sinh xem cuộc chiến.
Ánh mắt của bọn hắn đều rơi vào trên người Từ Liên Hoa.
Bởi vì Trần Ly Sầu hô lên tên kiếm thức này, cho nên bọn hắn biết rõ Trần Ly Sầu giờ phút này khó hiểu không phải là bản thân của kiếm thức này.
Mấy giọt máu từ khóe miệng Từ Liên Hoa nhỏ xuống.
Nhìn xem người hảo hữu ngày xưa bây giờ ngã xuống trong bụi bặm, Từ Liên Hoa trầm mặc một lát, nói:" Bởi vì kỳ thật ngươi vẫn luôn sợ ta."
Trần Ly Sầu ngẩn ngơ, càng có vẻ khó tin lên tiếng:" Sợ ngươi?"
"Tuy rằng trên quyển sách nhân tài bài danh cao hơn ta, nhưng mà ngươi vẫn sợ hãi bị ta vượt qua."
Từ Liên Hoa nhìn xem hắn, chậm rãi gật nhẹ đầu:" Ngươi đối với ta rất hiểu rõ, lại càng sợ hãi ta... Cho nên ta biết rõ vừa rồi ngươi tuyệt đối không nhường, bởi vì ngươi muốn tốc chiến tốc thắng, ngươi không muốn có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, hơn nữa ta biết rõ ngươi tu hành Thanh Sam Bi."
"Làm sao có thể?" Trần Ly Sầu lần nữa kêu lên:" Ngươi làm sao có thể biết rõ?"
"Bởi vì đến thời điểm kiếm hội, trong ánh mắt của ngươi mang theo vẻ thỏa mãn cùng mừng rỡ khác hẳn ngày thường, ta liền biết rõ ngươi nhất định là tu thành Thanh Sam Bi."
Từ Liên Hoa nhẹ nhàng ho khan, nhìn xem hai mắt hắn thất thần, mặt không biểu tình lắc đầu:" Kỳ thật ta rất hiểu rõ ngươi, bởi vì ta biết rõ cảm thụ trong lòng của bằng hữu, cho nên ta biết rõ ngươi nhất định sẽ dùng một kiếm kia để đối phó với ta. Chỉ tiếc ngươi chưa đủ cảm thụ trong lòng của bằng hữu, không thể hiểu được ta. Cho nên ngươi vì thế phải bại."
Nói xong câu nói kia, Từ Liên Hoa không hề nhìn đến Trần Ly Sầu, quay người hướng về phía đám người Đinh Ninh đi đến.
Cho đến lúc này, rất nhiều tuyển sinh mới kịp phản ứng... Từ Liên Hoa chiến thắng Trần Ly Sầu, hơn nữa Từ Liên Hoa cũng không có ngã xuống, thậm chí còn có thể đối mặt với một gã đối thủ khác.
Trước tiên là Tạ Nhu, tiếp theo là Hà Triêu Tịch, bây giờ tới Từ Liên Hoa.
Ba người này trong mắt mọi người, đều là dạng tốt thí dễ dàng bị loại bỏ, nhưng mà bọn hắn hết lần này tới lần khác đã lấy được thắng lợi.
"Tại sao có thể như vậy?"
Một gã thiếu niên áo lam cũng nhịn không được nữa phát ra thanh âm giống như Trần Ly Sầu.
Hắn cảm thấy tại đây quả thực như có một loại ma chú gì đó ảnh hưởng đến kiếm thức.
"Chu Vong Niên."
Đúng lúc này, tên Tu Hành Giả của Mân Sơn Kiếm Tông rất tùy ý rút ra một cái tên tuyển sinh để thi đấu, thét lên tên của hắn.
Người thiếu niên áo lam này, chính là tên từng lên tiếng trào phúng Đinh Ninh, lại cùng Tạ Trường Thắng từng xung đột ngôn ngữ ( nói nôm na là...chửi nhau) Chu Vong Niên.
Nghe được tên của mình, thân thể Chu Vong Niên đột nhiên chấn động, nhưng trong nháy mắt kế tiếp, thân thể của hắn chấn động càng thêm kịch liệt.
"Đấu với Đinh Ninh." ( chết mày chưa )
Tên Tu Hành Giả của Mân Sơn Kiếm Tông rất tùy ý hô lên tên Đinh Ninh.
Xung quanh chợt im lặng tĩnh mịch.
Thậm chí rất nhiều đôi đang giao đấu đều tạm thời dừng tay lại.
Vở kịch lớn lúc này mới thực sự mở màn.
******
"Sư..." Trương Nghi quay đầu nhìn Đinh Ninh, tuy rằng biết rõ Đinh Ninh xuất chiến là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng mà lúc này không biết là bởi vì loại tâm tình nào, hắn lại khẩn trương nói không ra lời.
"Đừng lo lắng gì cả, yên tâm đi."
Đinh Ninh nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói ra một câu, sau đó hướng về Từ Liên Hoa lúc này đang lê bước trở về gật đầu tạ ơn, sau đó bình tĩnh đi về sân thi đấu.
Nhìn xem bộ dáng không hề bận tâm của Đinh Ninh, rất nhiều sư trưởng Tu Hành Địa trong ánh mắt đều hiện lên vẻ thưởng thức, nhưng mà nhìn thấy Đinh Ninh phát ra từng điểm sương trắng, những vị này đều âm thầm thở dài.
Tịnh Lưu Ly lông mày hơi hơi nhăn lên, trong ánh mắt hào quang không ngừng chớp động.
Nàng phát hiện trong lòng mình đầy nỗi chờ mong.
Nhìn xem Đinh Ninh bước ra, Chu Vong Niên nuốt xuống từng ngụm nước miếng, sau đó hít sâu một hơi, cũng bắt đầu bước ra, khóe miệng hiện lên một tia vui vẻ lạnh như băng.
Vừa lướt qua vết kiếm trên mặt đất, xem như chính thức bước vào sân thi đấu, Chu Vong Niên ngẩng đầu lên nhìn Đinh Ninh và bắt đầu nói.
"Những người bên cạnh ngươi quả thật làm cho rất nhiều người ngoài ý muốn."
Chu Vong Niên cười lạnh nhìn xem Đinh Ninh, nói:" Nhưng bất kể người bên cạnh ngươi có thắng nhiều hơn nữa, chỉ cần ngươi thua thì cũng không còn ý nghĩa."
"Ngươi nói không sai."
Đinh Ninh nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời.
Chu Vong Niên cho rằng Đinh Ninh sẽ phản bác, không ngờ Đinh Ninh lại nói ra một câu như vậy, nhất thời sững sờ không biết trả lời thế nào.
"Cho nên ta sẽ không thua."
Đinh Ninh nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, bình tĩnh nói:" Hơn nữa đối với ngươi cũng không cần nói ra những lời này, bởi vì ta biết rõ ngươi nói ra những lời này chẳng qua là tự động viên bản thân, chỉ là muốn tăng cường sự tin tưởng cho bản thân, nhưng mà cái này có thể mang đến hiệu quả trái ngược."
Sắc mặt Chu Vong Niên trắng nhợt, lạnh giọng nói:" Ta "tự sướng"… ý lộn tự động viên bản thân?"
"Từ biểu hiện của ngươi, ngươi so với lúc Mân Sơn Kiếm Hội vừa mới bắt đầu đã có được lòng tin."
Đinh Ninh liếc nhìn chuôi kiếm đang nắm trong tay của hắn, nói:" Tin tưởng của ngươi chỉ vẻn vẹn là trong chuôi kiếm này."
Thân thể Chu Vong Niên lập tức cứng lại, nhất thời đúng là nói không ra lời.
Tất cả những tuyển sinh đang đứng bên ngoài, kể cả một ít đang tạm dừng lại để xem trận chiến này, tất cả đều không rõ ý tứ của Đinh Ninh khi nói ra những lời này.
"Ngươi từ trong Kiếm Cốc chọn thanh kiếm này, hẳn là danh kiếm ngày xưa của Đại Ngụy Bách Nhãn Kiếm."
"Dùng tu vi của ngươi, có thể từ trong biển bụi gai đi ra, mà toàn thân không mang theo bất kỳ thương thế nào, chỉ có một khả năng chính là ngươi đã tu luyện Thiền Sơn Kiếm Tràng Thiên Ma Ngâm Kiếm Kinh."
"Thiên Ma Ngâm Kiếm Kinh cùng Bách Nhãn Kiếm phối hợp với nhau rất tốt, chỉ cần một ít tà âm liền làm cho tâm thần hoảng hốt, những côn trùng bình thường kia căn bản là không biết làm thế nào để chiến đấu."
"Nhưng mà loại tà âm này đối với Tu Hành Giả tâm chí kiên định, vả lại đã sớm có chuẩn bị thì vô dụng."
Đinh Ninh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, bình tĩnh nói ra:" Cho nên ngươi không có khả năng chiến thắng được ta."
"Ngươi..." Chu Vong Niên muốn cố gắng giữ tỉnh táo, muốn làm ra bộ dạng không thèm để ý, nhưng mà sắc mặt của hắn không cách nào che giấu, trở nên càng ngày càng tái nhợt, môi của hắn cũng bắt đầu run rẩy.
"Chênh lệch quá xa."
Đàm Thai Quan Kiếm đứng xa xa nhìn hai tên thiếu niên, nhịn không được nhẹ giọng nói một câu với Tịnh Lưu Ly đứng phía trước.
"Hắn không chỉ nhằm vào một mình Chu Vong Niên." Thanh âm Tịnh Lưu Ly lạnh lùng nói:" Hắn muốn công tâm tất cả mọi người nơi đây."
Kiếm Vương Triều Kiếm Vương Triều - Vô Tội