Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thệ bất vi phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 288
N
GÔN NGỮ
EDITOR: DOCKE
Tử Dạ hỏi: “Vì sao ngươi lại phát sinh xung đột với nàng? Chẳng lẽ ngươi không biết Vương gia coi trọng nàng ta thế nào sao?”
Lạc Nhạn nghe vậy, cúi đầu mà khóc: “Tất cả xung đột này cũng đều do Vương gia dựng lên. Ta biết ta ở trong lòng Vương gia, vốn không thể bằng nàng. Nàng có thể ở trước mặt Vương gia vui cười, tức giận, thậm chí là mắng chửi, Vương gia vẫn vui vẻ chịu đựng. Ta vốn cũng không cầu mong gì, chỉ cầu có thể ở cạnh Vương gia… có thể ở bên cạnh ngươi… là đủ rồi. Nhưng mà, nàng lại buông lời vũ nhục ta. Nói ta và ngươi có tư tình, muốn cáo với Vương gia để Vương gia đuổi ta ra khỏi thuyền. Còn nói, ta chẳng qua chỉ là thế thân của nàng mà thôi…”
Tử Dạ nghe xong, trong lòng thất kinh. Mặc dù hắn không biết vì sao, nhưng lại biết nữ tử này trong cảm nhận của Vương gia, đích xác là có phân lượng rất nặng. Nếu để nàng ở trước mặt Vương gia nói này nói nọ, quả thật có khả năng sẽ đúng như lời nàng nói, Lạc Nhạn sẽ bị đuổi ra khỏi thuyền… Chỉ sợ rằng tệ nhất, kết quả cũng không chỉ có như vậy…
Hắn nhớ lại tình cảnh lúc nửa đêm, hắn phụng mệnh vất những người đó ra khỏi thuyền. Ở trong lòng Vương gia, ngoại trừ một nữ nhân, còn lại thì cho dù là ai đi chăng nữa, nếu như đã không còn giá trị lợi dụng đều sẽ bị loại bỏ. Cho dù là hắn, võ công cao cường thì thế nào? Cho dù đó là nàng, đào tơ mơn mởn thì làm sao? Kết quả là, nếu như đã không còn giá trị lợi dụng thì ở trong lòng Vương gia, cũng sẽ không có nơi nào tồn tại được. Đôi khi hắn cảm thấy, Tuyên Vương chính là một vị chúa tể hắc ám. Thế lực ngầm của hắn nếu thật sự bộc phát ra, quả thật có khả năng sánh ngang cùng đương kim thánh thượng. Nhưng không biết tại sao, Tuyên Vương trước sau vẫn không để thế lực này bộc phát, quyết đấu đến cùng với hoàng đế Đại Tề mà lại lên thuyền đi xa. Hắn dong duổi kinh doanh nhiều năm ngoài hải đảo, chỉ mang theo một nữ nhân duy nhất mà thôi. Nữ nhân có tên là Trầm Ngư này, nhan sắc giống hệt Lạc Nhạn, nhưng đến khi tiếp xúc lại khiến hắn giật mình không thôi. Bởi vì, mặc dù hắn không rõ chân tướng thế nào nhưng lại thấy được, ánh mắt nữ tử kia kiêu ngạo bất khuất, rất giống thần sắc của nữ tử mà hắn vẫn còn thiếu nàng một mạng kia. Nếu như không phải dung mạo bề ngoài khác nhau rất lớn, hắn đã nghi ngờ Trầm Ngư này chính là nữ tử đó, người đã từng cứu hắn một mạng…
Còn Tuyên Vương lãnh khốc, những lúc đối với Trầm Ngư, thần thái lại luôn ôn nhu và cưng chiều như vậy. Hắn lờ mờ cảm thấy, trong chuyện này ắt phải có một bí mật mà mình không biết đến. Chỉ có điều, hắn lại có một nguyên tắc mà hắn luôn cẩn thủ nghiêm ngặt, chính là không nên hỏi, không nên nghĩ. Vì vậy, hắn không thèm nghĩ đến nữa, cũng không hề hỏi han gì.
Hắn vừa nghĩ, vừa tự hỏi nên xử lý tình cảnh trước mắt như thế nào. Nhìn thấy Trầm Ngư đang nằm ở bên giường, trong lòng không khỏi nảy sinh ý giết người. Chỉ có giết nàng mới khiến nàng không thể nhiều lời. Lúc này, trong đầu hắn lại hiện lên thần thái của Tuyên Vương. Nhìn thấy thần thái này của Trầm Ngư, hắn nghĩ, nếu như nàng mất tích, Vương gia sẽ rất tức giận. Hậu quả sinh ra có lẽ… đem tất cả những người có mặt trên thuyền chôn cùng cũng không đủ.
Lạc Nhạn bi thương nhìn hắn, bỗng nhiên lại kéo tay hắn, nói: “Dạ, chúng ta đi thôi, trốn đi. Vương gia trở về, nếu như thấy được chuyện này, hắn tất sẽ không bỏ qua cho ta đâu…”
Tử Dạ nhàn nhạt nói: “Trốn đi đâu bây giờ?”
Lạc Nhạn nói: “Chúng ta bỏ trốn đi, chạy đến nơi nào hắn không thể đuổi kịp chúng ta…”
Tử Dạ cười lạnh: “Ngươi còn không biết năng lực của Vương gia hay sao? Hắn làm sao có thể để cho chúng ta thoát được?”
Lạc Nhạn mê hoặc nhìn hắn: “Dạ, võ công của ngươi chẳng phải cực cao hay sao? Vì sao lại trốn không thoát?”
Tử Dạ nói: “Mọi người chỉ biết rằng ta là người bên cạnh Vương gia có võ công cao nhất, nhưng lại không biết đến thực lực chân chính của những người mà Vương gia che dấu bên mình. Cao thủ mà hắn che dấu bên người, ta chẳng qua chỉ có thể so cùng bọn hắn hơn trăm chiêu mà thôi. Huống chi, bọn họ chẳng phải chỉ có một người, mà có đến hơn mười người?”
Lạc Nhạn suy sụp ngồi xuống, nói: “Chẳng lẽ, chúng ta liền trốn không thoát?”
Tử Dạ nói: “Biện pháp duy nhất hiện giờ, chỉ có cách đứng ra chịu đòn nhận tội với Vương gia, hy vọng hắn có thể tha thứ cho ngươi…”
Lạc Nhạn cười khổ, nói: “Dạ, ở trong lòng Vương gia, đúng như lời nàng nói, ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Vương gia làm sao lại nghe ta nói chứ. Dạ, ngươi có cảm thấy không, từ sau khi tỷ tỷ trở về, tính tình đại biến, lại luôn khiến cho Vương gia vui vẻ hay sao? Ta chưa từng thấy qua, những lúc Vương gia đối với nàng, toàn thân đều tràn ngập ánh sáng nhu hòa. Cho dù nàng đã nhiều lần va chạm với Vương gia, có đôi khi cũng chẳng thèm lưu tình chút nào?’
Tử Dạ không nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng. Hắn biết, nếu như nói ra sẽ chỉ làm cho Lạc Nhạn càng thêm kinh hoàng. Thật ra lúc này, hắn đã lo sợ không yên rồi. Hắn nhìn người đang nằm vật bên giường vẫn không nhúc nhích, lại giúp nàng bắt mạch lần nữa. Trong lòng tồn tại một tia hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng mạch nàng có thể đập trở lại. Đáng tiếc, hắn vẫn như trước, không hề cảm giác được nhịp đập của nàng.
Lạc Nhạn nhìn theo hành động của hắn, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, nói: “Dạ, chúng ta trốn đi. Chỉ cần chạy khỏi nơi này, đem bí mật trên thuyền Vương gia cáo với quan phủ. Vương gia sẽ bận rộn ứng phó với sự điều tra truy xét của quan phủ, không còn thì giờ bận tâm đến chúng ta đâu. Nói không chừng, chúng ta có thể thoát được cũng nên…”
Tử Dạ nói: “Không được. Vương gia cho dù có như thế nào thì cũng là ân nhân đã cứu chúng ta. Cho dù chúng ta có bỏ trốn, cũng không thể hãm hại Vương gia như thế…”
Lạc Nhạn thì thào nói: “Dạ, Vương gia là thiên nhân, nhất định có cách né tránh được sự điều tra của quan phủ. Chúng ta làm vậy chẳng qua chỉ muốn kéo dài chút thời gian mà thôi…”
***
Ta nằm ở bên giường, nghe bọn họ nói chuyện đã sớm động lòng thương cảm, muốn cho bọn họ một bất ngờ vui vẻ. Lại không thể ngờ được bọn họ lại nói ra bí mật này, khiến ta vui sướng không thôi. Chỉ trông mong sao bọn họ càng nói càng nhiều. Ta đã dùng châm phong bế kinh mạch hai tay, khiến cho nhịp tim không thể truyền đến cổ tay. Kỹ xảo này, ta đã nghiên cứu không ít thời gian, vất vả lắm mới nghiên cứu được. Lại nói tiếp, cũng không có gì, chỉ là tạm thời cắt đứt phần liên hệ giữa cổ tay và động mạch tim, khiến cho nhịp tim không thề truyền đến cổ tay được. Nhưng mà, thời gian kéo dài, tay có chút tê rần. Ta cố ý ghẹo đầu và ngực để chúng hoàn toàn ghé vào bên giường, chỉ để lộ bàn tay thon dài trắng nõn mà thôi…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thệ bất vi phi
Vân Ngoại Thiên Đô
Thệ bất vi phi - Vân Ngoại Thiên Đô
https://isach.info/story.php?story=the_bat_vi_phi__van_ngoai_thien_do