Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 147-1: Không Có Gì Quan Trọng Hơn Là Người Khác Cướp Đi Hoàng Thượng (Phần 1)
E
ditor: Hương Cỏ
Tiêu Kỳ vẫn tự cho là mình là vị minh quân, từ khi đăng cơ tới nay, cân nhắc lợi hại, thực thi minh chính, gia ân quan viên, lợi cho dân chúng. Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được những quan viên này lại có thể to gan lớn mật lừa trên gạt dưới. Mệnh lệnh của triều đình không được thi hành, làm dân chúng địa phương cho rằng hắn là hôn quân, dân biến khởi nghĩa, hóa thành thổ phỉ...
Hắn ngồi ở đây trên ngôi vị hoàng đế cao vời, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy.
Tất cả tin tức, tất cả … đều bị mấy thế gia cầm giữ. Hắn trở thành một Hoàng đế bị điếc bị mù, ha ha, có bao nhiêu châm chọc.
Vua của một nước, trong mắt bao người chẳng qua chỉ là một vật bài trí mà thôi.
Bình định trộm cướp vốn là nhiệm vụ trọng yếu của lần xuất chinh này, lại không nghĩ liên lụy ra chuyện tày trời thế kia. Lúc trước Ngụy các lão điều tra vụ án nợ ngân khố. Ban đầu không thuận lợi nhưng sau đó mọi sự cực kỳ trôi chảy. Lúc đó Tiêu Kỳ còn hơi đắc ý, nghĩ rằng đây chính là uy phong hoàng đế, chỉ cần hắn muốn tra thì có thể tra rõ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tiêu Kỳ chỉ cảm giác hận đến nỗi không thể đem những kẻ này rút gân lột da. Bây giờ từ Tần Tự Xuyên bí mật báo cáo trên tấu chương mới có thể thấy rõ ràng. Lúc trước Ngụy các lão điều tra vụ án nợ ngân khố, sở dĩ thuận lợi như thế căn bản cũng không phải là thế gia sợ hãi. Mà bọn họ nguyện ý dùng một vụ án nợ ngân khố nho nhỏ để lừa gạt người điều tra, hòng che giấu đi hắc động hải tặc thật lớn kia.
Kết quả, đám người Ngụy các lão có thể thuận lợi báo cáo kết quả điều tra án nợ ngân khố, mấy thế gia kia cũng điềm nhiên như không che giấu căn nguyên nạn trộm cướp. Chỉ có hắn giống như kẻ ngốc, cho là mình uy phong vô biên. Hóa ra là bị mấy người này liên thủ giễu cợt.
Tiêu Kỳ nắm tấu chương của Tần Tự Xuyên và Tô Thịnh Dương, hận không thể nghiền nát thành tro bụi.
Tự Cẩm ở phòng ngoài đang dỗ con trai ngủ thì nghe trong phòng bên có tiếng đồ sứ đổ vỡ loảng xoảng, trái tim bất giác nhảy liên hồi. Con trai vừa mới lim dim ngủ, nghe tiếng động bị giật mình, lại trọ trẹ muốn khóc. Tự Cẩm vội vàng bế con đi lại trong phòng ru khe khẽ, chỉ sợ tiếng con khóc chọc tức Tiêu Kỳ đang nổi giận.
Lúc ấy Tự Cẩm này mới phát giác, kỳ thật Tiêu Kỳ như vậy mới chân chính là Tiêu Kỳ, tính cách bá đạo cường thế mạnh mẽ.
Đứa bé rầm rì trong lòng mẫu thân dịu dàng dụ dỗ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Tự Cẩm không dám đặt con trai nằm ở đây, chỉ sợ Tiêu Kỳ lại quăng thứ gì đó, làm con trai đang ngủ say bị dọa giật mình thì không tốt. Nàng lấy chăn bọc con lại rồi tự mình bế con về thiên điện, bà vú đã chờ từ sớm.
Thấy Hi chủ tử tự mình bế Đại hoàng tử về, bà vú vội bước lên trước đón lấy, nhẹ nhàng đặt đứa bé nằm ở trên giường, đắp kín mền, thả màn lụa xuống.
Tự Cẩm thở nhẹ một hơi, dặn dò mọi người trông nom con trai cẩn thận rồi mới đi sang chính điện.
Mới vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Quản Trường An khom người từ trong nội điện lui ra ngoài, trên người còn có một dấu chân thật to. Quản Trường An thấy Tự Cẩm, bất chấp cả dáng vẻ chật vật của mình, vội vàng đi tới hành lễ vấn an. Tự Cẩm cũng không hỏi Quản Trường An chuyện gì xảy ra, gật gật đầu rồi để Quản Trường An đi làm việc.
Tự Cẩm cũng nhìn thấy trong tay Quản Trường An đang nâng mấy tấu chương, hẳn là Tiêu Kỳ sai hắn ta mang ra ngoài.
Đối mặt với Tiêu Kỳ nổi giận thế này, Tự Cẩm là thật sự bị áp lực. Kỳ thật nàng không muốn có mặt lúc này khiến người ta chán ghét. Chẳng may Tiêu Kỳ giận cá chém thớt, trút giận lên đầu nàng thì sao?
Nhưng nàng lại cảm thấy nếu bỏ mặc thì sẽ ảnh hưởng bất lợi đến tình cảm hai người bồi dưỡng bấy lâu nay. Suy nghĩ cực kỳ rối rắm, Tự Cẩm vẫn nuốt nước miếng, cố gắng nặn ra một bộ mặt tươi cười quyết định đi vào thăm dò một chút, dù sao cũng phải biểu đạt sự quan tâm của mình. Sau đó, nếu thấy khí sắc hắn không tốt thì sẽ lập tức liền lui ra ngoài, tuyệt đối không để cho hắn có cơ hội nổi giận mình. Dù sao Tiêu Kỳ là hoàng đế, không phải là bạn trai hiện đại nhị thập tứ hiếu, đánh một hồi cũng không có việc gì. Nàng dám đánh hoàng đế ư? Không muốn sống sao.
Ngụy trang cho mình ý chí mạnh mẽ, Tự Cẩm bày ra một khuôn mặt ôn nhu như nước, vén rèm cửa lên, tỏ vẻ thấy chết không sờn đi vào.
Vừa đi vào thì thấy trên mặt đất có một khoảng đất ẩm ướt, rõ ràng là đã được lau chùi qua, trên bề mặt chỉ còn lại chút dấu vết. Xung quanh còn vương vãi mấy mảnh giấy, có lẽ là Quản Trường An vội vã ra ngoài nên thu dọn chưa sạch sẽ. Đi vào cửa, Tự Cẩm liền cảm nhận được bầu không khí cực kỳ nặng nề áp lực. Nàng lặng yên, trước tiên tự mình ngồi xổm người xuống thu dọn mấy giấy tờ còn vương vãi. Thuận tiện nhìn một cái, chỉ thấy chữ viết Tiêu Kỳ như rồng bay phượng múa ngay trên đầu trang giấy. Phong cách viết chữ theo lối viết thảo, nàng nhìn mãi cũng không hiểu, xấu hổ quá.
Thu dọn sạch sẽ xong, Tự Cẩm đặt tất cả lên bàn nhỏ gần cửa sổ, sau đó nghe Tiêu Kỳ nói: "Mấy thứ này kêu người hầu thu dọn là được, nàng ngồi xuống đi."
Giọng nói cứng nhắc, có lẽ còn chưa tiêu tan hết cơn giận của hoàng đế bá đạo. Tự Cẩm cũng tỏ ra bình thường, coi như không có cảm thấy cái gì khác thường, nhẹ nhàng trả lời "Thuận tay thu thập thôi, Hoàng thượng bận việc của người, thiếp chỉ vào xem một chút." Nếu tâm trạng ngươi không tốt, ta lập tức liền rút lui.
"Thánh nhi ngủ rồi sao?"
"Dạ, mới vừa ngủ, đã bế sang thiên điện." Tự Cẩm nói, lấy một chén trà mới rót trà cho hắn rồi đi đến đặt lên bàn. Vừa mới bưng vào là một bộ ấm trà Tứ quân tử, bị hắn ném vỡ một cái, sau này ba cái kia cũng không thể sử dụng nữa. Đúng là phá gia chi tử! Về sau sẽ không cho hắn dùng bộ ấm trà nguyên vẹn nữa!!!
Tiêu Kỳ không phát giác Tự Cẩm u oán, cầm bút trong tay đập trên giá bút. Tự Cẩm bị giật nảy mình lên, nghe thấy Tiêu Kỳ cả giận nói: "Mấy kẻ này, trẫm sẽ trừng trị cả đám."
Nhìn hắn tức thở hổn hển, Tự Cẩm nhịn không được đưa mắt liếc sang một cái, sau đó liền nhìn thấy mấy chữ giật mình “tàn sát hàng trăm dân chúng....” Sau đó, liền không có sau đó..
Tự Cẩm cũng không dám nhìn nữa, khó trách tức đến nỗi hóa thành bạo long.
"Mấy kẻ này không chỉ cả gan làm loạn, còn coi trẫm như đứa ngốc. Dám lừa trên gạt dưới, tự cho rằng mình làm kín kẽ, giọt nước không lọt. Nếu không phải lần này phái binh xuất chinh, có nhãn tuyến của trẫm nhìn chằm chằm, chỉ sợ còn không biết mấy quận duyên hải kia đã thối nát đến tận gốc rễ rồi."
Tự Cẩm ngay đơ khuôn mặt, kỳ thật nàng không muốn nghe một chút nào, thỉnh cầu đừng nói nữa!
Nhưng Tiêu Kỳ ở trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng cao thâm, giả trang vẻ sâu không lường được. Nhưng trước mặt Tự Cẩm thì không tự chủ mà bộc lộ nguyên hình, quả thực đã bộc phát ra cả ngọn núi lửa đang bị đè nén mấy ngày nay.
Bị bắt buộc phải nghe người khác xả cơn tức Tự Cẩm rất khổ bức.
Sau đó, lần này có sau đó, vì chuyện này có liên quan đến an toàn và tính mạng của ca ca nên Tự Cẩm rất nhanh đã bị lửa giận của Tiêu Kỳ kéo đến chiến tuyến chung kẻ thù. Lũ người này trong mắt không có vương pháp, lừa trên gạt dưới cũng thôi, lại còn dám cấu kết thổ phỉ, giả thương nhân cướp bóc quan khố. Sau khi lấy danh nghĩa hải tặc giết người cướp của đốt nhà, quan viên địa phương còn dám đòi bạc bên Hộ bộ, nói là dùng bạc tiêu diệt thổ phỉ, còn đòi vũ khí của Bộ binh muốn tự mình tiêu diệt hải tặc. Toàn bộ tiền bạc quốc gia chui hết cmn vào bụng lũ chó quan lại này.
Rõ ràng là trong ngoài cấu kết, ăn hải tặc hiếu kính, còn muốn cướp bóc quốc khố của hoàng đế.
Khó trách Tiêu Kỳ bị tức hóa bạo long, Tự Cẩm cũng bị tức giận đến sầm đen mặt mũi. Sau đó trong nháy mắt nàng liền ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. Ca ca của nàng đi tiêu diệt hải tặc, sau đó không cẩn thận tra được chân tướng quan viên này cấu kết hải tặc, có khi nào sẽ bị diệt khẩu chăng?
Sau đó Tự Cẩm lo lắng trùng trùng túm lấy long bào của Tiêu Kỳ, "Ca ca thiếp không sao chứ?"
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm lo lắng như vậy, lại hơi hối hận nói nhiều thế với nàng làm gì, giơ tay bóp trán, "Không có việc gì, bên cạnh hắn ta còn có Tần Tự Xuyên đi theo."
Cũng là bởi vì có Tần Tự Xuyên mới làm người ta không yên tâm mà. Hai nhà có đại thù huỷ hôn đấy. Nhưng trước mặt Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cũng không thể nhắc tới chuyện này, ưu thương cuồn cuộn.
Phải làm thế nào mới tốt đây?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Ảm Hương
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ảm Hương
https://isach.info/story.php?story=hoang_gia_tieu_kieu_phi__am_huong