Q.3 - Chương 280: Hiện Đại [2]
rong khoảng thời gian vừa qua? Bà nội, con không phải mới rời đi có một ngày thôi sao?” Bối Bối có chút hồ đồ hỏi.
Một ngón tay nhiều nếp nhăn lắc lắc trước mắt nàng: “Bối Bối, cháu không phải mới rời đi một ngày mà thôi, cháu là mất tích một khoảng thời gian rồi, cháu đi xem lịch xem, hôm nay là ngày nào rồi, mau nói thật cho ta, rốt cuộc cháu bỏ bà nội này chạy đến nơi nào a?”
Bối Bối kinh ngạc nhìn quyển lịch, nhìn vào ngày nàng rời đi và ngày hiện tại, đầu nàng trống rỗng, không phải, nàng nhớ rõ ngày đó, không phải......
Mặt nàng lúc trắng lúc xanh, như là khoai lang nướng, buông quyển lịch ra, hoảng sợ ngã trên sô pha.
Tô lão bà nhíu nhíu mày, đi qua ôm ấp cháu gái, đáy mắt lo lắng: “Bối Bối, cháu...... Không nhớ rõ, không nhớ khoảng thời gian vừa qua đã đi đâu sao?”
“Bà nội......” Bối Bối dụi đầu vào ngực bà, chỉ có thể bất lực nằm trong lòng bà, ôm lấy cánh tay bà, trong lòng khủng hoảng liên hồi.
Nàng mất tích đi đến nơi nào? Gặp được những chuyện gì? Vì sao nàng lại quên hết như vậy......
Trong đầu liên tục suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không tìm ra được đáp án, tựa như một lỗ đen trống rỗng đột ngột xuất hiện chiếm cứ lấy một phần trong trí nhớ của nàng, muốn vén lên cũng không được, đuổi cũng không đi.
“A! Ta đã biết!” Tô lão bà bỗng nhiên vỗ đùi, trên mặt nếp nhăn tràn ra, tựa như đường cùng thấy được tia hi vọng.
Bối Bối không hiểu vì sao bà nội đột nhiên cất cao thanh âm, liền hoảng sợ, ngây người một chút: “Bà nội, người đã biết cái gì a?”
Tô lão bà kích động vung vẫy: “Nhất định là giống như sách vở viết, con vô tình đến một triều đại không rõ tên trong cổ đại, cùng mĩ nam xảy ra tình cảm lưu luyến, sau đó ở ngày đại hôn của các con, con đã bị một nữ nhân ác độc hãm hại, nên đã trở lại thời đại của chúng ta, trong lúc quay lại không cẩn thận bị đụng vào đầu, nên một chút trí nhớ của con cũng không có.”
Lão bà vừa nói vừa khoa tay múa chân, vẻ mặt vừa nhảy nhót vừa xen vào một chút phẫn nộ, rất tự nhiên nhìn Bối Bối đang lắng nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Nuốt nuốt nước miếng, Bối Bối có chút dở khóc dở cười: “Bà nội, loại chuyện mà người nói này làm sao có thể xảy ra chứ.”
“Vì sao không có khả năng, ta xem trong sách vở chính là có viết như vậy, nếu không có chuyện này làm sao “có người” có thể viết ra chứ, tiểu thuyết cũng dựa vào người thật sự thật thôi.” Tô lão bà vừa nói vừa tự đồng ý quan điểm của chính mình, mạnh mẽ gật đầu.
Bối Bối tròn mắt: “Nga! Ta đã biết, tiểu thuyết của ta thường vô duyên vô cớ mất tích vài ngày lại tự động quay về chỗ cũ, thì ra là bà nội người đang làm trò quỷ đọc trộm tiểu thuyết của ta, còn nói là ta không nhớ, hay quên để đồ lung tung!”
A?
Tô lão bà lúc này mới ý thức được mình đã lỡ miệng, Bà cười cười hạ ánh mắt, sau đó nghiêm trang nói: “Bối Bối, bà nội chính là mượn, không phải trộm.
“Không hỏi mượn còn không phải trộm?”
Tô lão bà lắc lắc ngón tay, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, ngươi xem không hỏi mà tự lấy mới gọi là trộm, ta coi xong liền trả về chỗ cũ, không thể coi là trộm được.”
“Bà nội, con không nói lý với người, người...... Người xem, người từng này tuổi rồi còn trộm tiểu thuyết tình yêu của người ta.” Bối Bối cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Cái gì mà từng này tuổi a. Tốt xấu bà nội con cũng từng một thời tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, thời tuổi trẻ ta từng là một mỹ nhân tuyệt thế, bao nhiêu tuấn nam từng quỳ gối dưới váy ta, bọn họ nếu muốn theo đuổi ta còn phải sắp xếp thời gian đã.....”
Tô lão bà thao thao bất tuyệt tự mình thổi phồng một hồi.
“......” Bối Bối nhăn nhăn cái trán, bà nội có phải hay không lại nói năng lẫn lộn đầu đuôi, kiêu ngạo như vậy, không phải hẳn là làm cho tuấn nam quỳ gối dưới váy của người đấy chứ?
Ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng thật cẩn thận đứng dậy đi về phía phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khiến cho lão bà của nàng đang hồi tưởng lại thời tuổi trẻ, ai, đến lúc này đây không biết đã mộng mị trong bao lâu?
......
Ban đêm, Bối Bối lăn qua lộn lại trằn trọc miên man.
Nàng ôm một cái gối ôm to đúng trong lòng, mà vẫn không cảm thấy ấm áp, giống như thiếu thiếu một cái đó.
Nàng phiền muộn ngồi xuống, không tự giác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, một mảnh trăng sang trên cao chiếu rọi trên vách đá.
Đêm nay không có tuyết rơi.
Phải có tuyết rơi mới đúng, sau đó có người đứng dưới tuyết rơi trong ánh trăng kia.....
Nàng lấy tay nâng đầu, cố gắng muốn tìm kiếm một ít dấu vết để lại, cố gắng một lần lại một lần, tất cả đều là trống rỗng.
Vì sao nàng lại cảm thấy ban đêm như thế này thực mất mát, thực cô đơn.
“Cốc cốc cốc, Bối Bối a, con đã ngủ chưa, bà nội vào được không.”
Vừa dứt lời, cửa liền bị đẩy ra.
Bối Bối bĩu môi ba: “Bà nội, người gõ cửa lấy lệ thôi sao, người ta còn chưa có nói là cho người tiến vào đâu.”
“Ha ha a...... Là bà nội nóng nảy một chút, bà nội lần sau sẽ nhớ rõ, nhất định nhớ rõ.” Tô lão bà cười tủm tỉm đến gần nàng.
“Lần nào cũng đều như vậy.” Bối Bối nói thầm một câu, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi giơ lên.
Tô lão bà làm như không có nghe thấy lời nói thầm của nàng, mở ra một tờ báo, dung bút khoanh tròn một vùng, đưa cho nàng xem.
“Bối Bối, con đã trở lại bình an vô sự, lại không thích đến trường, vậy đi làm nha, xem công ty này đi, ta có một người bằng hữu làm trong công ty này, ta đã bàn bạc với bà ấy rồi, bà ấy sẽ nhận con vào công ty làm việc.”
Đi làm?
Bối Bối buồn bực nhìn bà nội, chun cái mũi: “Bà nội, sao người có thể đối xử với cháu gái bảo bối của người như vậy, con vừa mới xuyên không, trải qua biết bao nguy hiểm để trở về, vậy mà người liền vội vàng muốn ta đi làm sao.”
Tô lão bà liếc mắt nhìn nàng một cái: “Con, đứa nhỏ này sao lại có thể nói như vậy, thật sự làm cho bà nội đau lòng, bà nội còn không phải là vì con sao, dù sao nguy hiểm cũng đã qua rồi, hãy thu xếp lại tâm trạng bắt đầu cuộc sống mới đi, cuộc sống mới, diện mạo mới, hiện tại vừa vặn lại gặp được công việc tốt, phải biết nắm bắt cơ hội có hiểu hay không đứa cháu ngốc này.”
Bà bà cuộn tờ báo lại gõ gõ lên trán của Bối Bối.
“Đừng đánh đừng đánh, con biết rồi, biết rồi, ngày mai con liền đi làm a, cố gắng kiếm nhiều tiền để cho người, lão nhân gia ở nhà làm sâu gạo!” Bối Bối nhanh nhẹn ngăn chặn tờ báo đang tác yêu tác quái kia, không cho bà nội lại tiếp tục “Hành hình”.
“Như vậy cũng không đến nỗi kém thông minh lắm!” Tô lão bà thật vui mừng khi thấy cháu gái nghe lời mình như vậy, khóe miệng mỉm cười thật tươi.
Xà Vương Tuyển Hậu Xà Vương Tuyển Hậu - Bổn Túi Túi