Vĩnh Sinh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 278: Mạnh Mẽ Trấn Áp.
! Thật không ngờ là Phương gia lại có ba người bước vào Thần Thông Bí Cảnh!”
“Ba người này đều bước vào Thần Thông Bí Cảnh? Làm sao có thể?”
“Hôm nay trong số nội môn đệ tử có tới năm người đã tu luyện được thần thông.”
“Năm trước chỉ có mình Phương Hàn, mà năm nay lại có tới năm người! Xem ra năm nay chúng ta không có cơ hội chen chân vào mười hạng đầu trên Sơn Hà Bảng rồi.”
“Ba người Phương gia này ra tay thật là tàn độc!”…
Ngay từ khi Sơn Hà Bảng đại tái bắt đầu, lập tức một tràng chém giết tàn khốc nỗi lên. Ba người Phương Mã, Phương Duệ, Phương Liệt chiếm được kỳ ngộ, tựa như những tên nhà giàu mới nổi, vô cùng ngang ngược, hung ác.
Phanh!
Một nội môn đệ tử bị đánh bay, máu tươi phun lên láng, toàn thân của hắn đang lơ lửng lại bị Phương Mãn bồi thêm một đòn nữa, cả cánh tay liền nổ mạnh. Phương Mãn lại quán chú pháp lực vào trong da thịt của đối phương rồi phát nổ. Một chiêu này vận dụng pháp lực cực kỳ xảo diệu, căn bản không giống với người vừa bước vào Thần Thông Bí Cảnh, mà giống như người đột phá từ rất lâu rồi, sử dụng pháp lực đạt đến độ xuất thần nhập hóa…
“Ha ha ha ha ha.” Phương Mãn cuồng tiếu nói: “Các vị sư đệ, sư muội, Phương Mãn ta lần này đã tu luyện thành thần thông, nhất định phải đoạt dược danh hiệu đệ nhất, nếu ai dám cùng ta tranh đấu thì ta cũng không khách khí đâu. Sư đệ vừa rồi là một tấm gương.”
“Phương Mãn, tuy người vừa rồi không đỡ được một kích của ngươi, nhưng nội môn đệ tử cũng có những nhân vật lợi hại khác.” Phương Liệt đứng trên một lôi đài khác cất giọng âm dương quái khí nói, “Có điều nếu như các nàng ngăn cản chúng ta đoạt được danh hiệu đệ nhất của Sơn Hà Bảng thì ngươi cũng đừng nên ra tay độc ác quá.”
“Hừ! Ai dám ngăn trở ta chính là muốn chết!”
Phương Duệ đưa tay bóp cổ nội môn đệ tử đấu với hắn, mặc kệ người này tay chân vung loạn, đấm đá vào người hắn. Hắn tùy ý vung tay lên, người kia liền bị ném ra khỏi lô đài.
Ba người này thật là hung ác, khiến cho đệ tử toàn trường đều kinh sợ.
Ba người đều đã luyện thành thần thông, hơn nữa pháp lực vận dụng rất ảo diệu, xuất thần nhập hóa. Một ít đệ tử thấy như vậy thì liền rút lui. Thậm chí có vài đệ tử vừa biết được mình sẽ phải đầu với ba người này thì liền bỏ cuộc.
“Làm sao bây giờ? Dạ Vũ, ngươi đụng phải Phương Mãn, còn ta gặp phải Phương Duệ, chẳng lẽ bỏ cuộc sao?” Đúng lúc này, có vài nữ đệ tử thuộc Già Lam Hội đang ở trên khán đài nhìn xuống, nhỏ giọng nghị luận với nhau.
Hai người này chính là Hư Nguyệt Nhi và Dạ Vũ, là hai người đã được Phương Hàn cứu khi còn ở Thiên Ma chiến trường. Một năm này, hai người dùng Nguyên Anh Đan mà Phương Hàn cấp cho tu luyện cũng có được rất nhiều lợi ích. Có điều muốn đột phá Thần Thông Bí Cảnh thì còn cần phải tu luyện thêm bốn năm năm nữa. Vốn lần này các nàng chuẩn bị rất chu đáo, nhưng đột nhiên lại xuất hiện thêm bao cao thủ Thần Thông Bí Cảnh, lập tức làm cho kế hoạch của các nàng bị rối loạn.
“Bất kể như thế nào thì Phương Hàn chắc chắn sẽ không ngồi không, không lý tới chúng ta. Lần Sơn Hà Bảng đại tái này có tới năm hoàn Âm Dương Vạn Thọ Đan, còn có cả trăm kiện bảo khí, ngàn kiện linh khí, cũng không thể để người khác chiếm hết được. Ta thấy lần này Phương Hàn đích thân tọa trấn khẳng định sẽ không để người khác giành được mười thứ hạng đầu trên Sơn Hà Bảng đâu.”
“Nhưng mà môn quy có quy định chân truyền đệ tử không được can thiệp vào Sơn Hà Bảng đại tái.”
“Hắn khẳng định có biện pháp.”…
“Dạ Vũ! Phương Mãn! Hư Nguyệt Nhi! Phương Liệt.! Hạc Tiên Nhi! Phương Duệ!......” Đúng lúc này, trưởng lão chủ trì lôi đài đứng lên xướng to mấy cái tên.
“Ha ha ha ha, lại là mấy sư muội của Già Lam Hội.” Phương Mãn thấy một nữ tử bay vút lên lôi đài thì trong mắt lóe lên một tia dâm tà, “Sự muội, ngươi không phải là đối thủ của ta, tốt nhất là bỏ cuộc đi, miễn cho chúng ta lạt thủ tồi hoa. Tuy ta không muốn hạ độc thủ nhưng mà sư muội ngăn cản ta đoạt được Âm Dương Vạn Thọ Đan thì ta không thể không đánh ngươi được.”
“Đồ heo!” Dạ Vũ nhìn Phương Mãn, trong tâm nổi lên một cổ cảm giác chán ghé, mặt lạnh lùng nhìn hắn nói, “A! Ngươi hình như không biết là Phương Hàn sư huynh có hiệp định với Già Lam Hội chúng ta, lần Sơn Hà Bảng đại tái này, tất cả mười hạng đầu đều sẽ thuộc về chúng ta. Ngươi thức thời thì bỏ cuộc đi, bằng không Phương Hàn sư huynh sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.”
“Cái gì? Phương Hàn muốn ta sống không được, chết không xong sao?” Vẻ mặt Phương Mãn trở nên dữ tợn, đứng dậy nói: “Nơi này là Sơn Hà Bảng đại tái, đã có môn quy chân truyền đệ tử không được can thiệp vào. Nếu như Phương Hàn lợi hại thì hãy lên làm chưởng giáo rồi muốn nói gì thì nói. Có điều ngươi thật sự cho rằng hắn có thể can thiệp được sao? Tốt lắm, tiện nhân rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đã vậy thì đừng trách ta.”
Chân truyền đệ tử quả thật không thể can thiệp vào Sơn Hà Bảng đại tái.
Cho dù lần trường, Phương Hàn cùng với Diệp Nam Thiên giao thủ, thì cũng phải sau khi hắn đánh Diệp Nam Thiên văng khỏi lôi đài, phế đi võ công của hắn thì Vạn La mới có thể ra tay cứu. Nếu Vạn La ra tay trước đó thì sẽ phạm vào môn quy, cho dù hắn là đệ tử Kim Đan Cảnh thì cũng sẽ bị trừng phạt, giam vào trong tiên lao.
Thương!
Dạ Vũ cũng không nói thêm lời nào nữa, thân thể chớp động, ẩn dấu thân mình, một thanh phi kiếm nhanh như điện chớp chém về phía Phương Mãn.
“Tiện nhân, ta sẽ sờ nắn thân thể của ngươi mấy lượt cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của ta!”
Phương Mãn lộ ra vẻ mặt dầm tà, mạnh mẽ thở ra một hơi, lập tức trên lôi đài cuồng phong gào thét, trong tích tắc đã thổi tan Ẩn Nặc Phù của Dạ Vũ, phá vỡ phép ẩn thân của nàng. Đồng thời hắn vung hai tay lên, pháp lực cường đại ngưng tụ thành hai bàn tay lớn, trực tiếp bắt gọn lấy phi kiếm của Dạ Vũ.
Đồng thời thân thể hắn lóe lên, tiếp cận bên người Dạ Vũ, một trảo chộp về phía y phục của nàng, trong tích tắc đó cả người nàng run lên, tựa hồ muốn nổ tung.
“Không tốt, pháp lực của người này quá hùng hậu, hơn hẳn cao thủ Thần Thông Bí Cảnh bình thường, pháp lực của cao thủ bình thường chỉ chừng tám mươi đến một trăm mã lực. Mà người này lại có được lực lượng chừng năm sáu trăm mã lực!”
Dạ Vũ cả kinh, nàng thật sự không ngờ được là Phương Mã lại có lực lượng lớn như vậy!
“Tiểu tiện nhân! Thân hình ngươi rất được! Ngươi cho rằng một kiện linh khí pháp y có thể ngăn cản được bàn tay của ta sao? Đây là ngươi tự rước lấy nhục, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Bên tai nàng truyền đến thanh âm dâm tà của Phương Mãn.
Phanh!
Lúc này Dạ Vũ vô cùng khẩn trương, muốn nhảy khỏi lôi đài thì không thể được nữa rồi. Đúng lúc đó, bên tài nàng truyền đến một tiếng chói tai, toàn thân liền cảm thấy thoải mái, tập trung nhìn lại thì không biết Phương Hàn từ lúc nào đã hiện ra trước mặt nàng, trực tiếp đánh tan một trảo đang kiềm chế người nàng, sau đó tung một bạt tai thật mạnh vào mặt của Phương Mãn.
Xoạch!
Bị Phương Hàn tát cho một bạt tai này, cả người Phương Mãn co lại, ngã ra đất, oa một tiếng phun ra mấy cái răng cùng với máu.
“Phương Hàn! Ngươi lại dám làm trái môn quy!”
Phương Mãn như thế nào cũng không thể tin được là Phương Hàn lại dám ra tay, hơn nữa là ngay trong khi trận đấu đang diễn ra, vi phạm môn quy của Vũ Hóa Môn.
“Thứ con kiến tầm thường như ngươi mà còn dám nói môn quy với ta sao?” Phương Hàn dẫm một cước lên mặt của Phương Mãn, đè mặt hắn bẹp xuống đất, trong miệng ô ô a a không nói ra lời nào, pháp lực cũng không thể vận chuyển được.
“Phương Hàn! Ngươi dám đảo loạn Sơn Hà Bảng đại tái, không quan tâm đến môn quy của Vũ Hóa Môn sao?”
Hai người Phương Duệ và Phương Liệt ở trên hai lôi đài khác thấy một màn này thì bị dỏa nhảy dựng lên, đồng thời quát lớn, bay về phía Phương Hàn. Hai người há miệng đồng thời phun ra hai thanh phi kiếm cấp bậc bảo khí.
“Mễ Lạp Chi Châu, Dã Phóng Quang Hoa!”
Tay trái của Phương Hàn chộp ra một trảo, lập tức Già Thiên Ma Thủ bay ra, nhẹ nhàng chộp ra, bắt gọn lấy hai kiện bảo khí, sau đó một luồng ma diễm bốc lên, lập tức luyện hóa toàn bộ pháp lực ở trên hai kiện bảo khí.
Tinh thần của Phương Duệ, Phương Liệt liền cảm ứng được, phun ra một ngụm máu tươi.
“Các ngươi cũng xuống đây đi!”
Phương Hàn lại búng ngón tay, Phương Duệ và Phương Liệt lần lượt rơi xuống lôi đài, ngả lăn ra đất nằm cùng một chỗ với Phương Mãn.
“Trưởng lão! Các vị trưởng lão! Phương Hàn vi phạm môn quy, can thiệp vào Sơn Hà Bảng đại tái!” Ba người cố dùng giọng khàn khàn kêu gào.
“Muốn chết!” Phương Hàn nhìn lướt qua bốn phía, tay trái lại vung lên, như thiểm điện chộp về phía Thiên Môn của ba người, muốn phế thần thông của bọn chúng.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một vị trưởng lão duy trì trật tự hét to, phát ra một đạo quang hoa đánh về phía Phương Hàn, tuy Phương Hàn đánh bại Mạnh Thiểu Bạch, uy danh hiển hách, là một thiên tài kiệt xuất trong số các chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, là nhân tuyển cho chức vị chưởng giáo mấy trăm năm sau, nhưng mà cũng không thể xem thường môn quy, công nhiên vi phạm trước mặt mọi người như vậy được.
“Các vị trưởng lão, chẳng lẽ các vị cho là ta phá hư môn quy sao? Ba người này thật ra là những tên gián điệp của ma đạo, bụng dạ khó lường, đầu nhập vào Vũ Hóa Môn chúng ta là có mục đích khác, ta đã điều tra ra được nên mới ra tay bắt lấy để giải trừ nguy nan cho Vũ Hóa Môn mà thôi.” Phương Hàn trông thấy mấy đạo quang hoa bay về phía mình thì vung tay lên, Già Thiên Ma Thủ lại phóng ra, đánh toàn bộ các quang hoa bay ngược trở về.
Phanh phanh phanh phanh... . .
Các trưởng lão tuy lợi hại nhưng vẫn chỉ là cao thủ Thiên Nhân Cảnh, làm sao có thể là đối thủ của Phương Hàn được, bị hắn tùy tiện vung tay lên đánh văng ngược trở lại.
“Phương Hàn! Nhanh thả ba người này ra! Ngươi chẳng lẽ ngươi thật sự là thái của Vũ Hóa Môn, là chưởng giáo tương lai của Vũ Hóa Môn chúng ta sao? Ta cho ngươi biết, Hoa Thiên Đô đã sắp bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, chuẩn bị trở thành đầu sỏ muôn đời rồi. Đến lúc đó hắn sẽ là người đứng đầu trong Vũ Hóa Môn, làm rạng uy danh Vũ Hóa Môn tại đại hội quần tiên. Mà mấy trăm năm sau, khi chưởng giáo thoái vị thì cũng không tới lượt ngươi! Hiện tại chúng ta đã bẩm báo lại với Thiên Hình trưởng lão rồi, người rất nhanh sẽ đến đây. Ngươi tưởng rằng tu luyện được một ít đạo thuật là có thể làm trái môn quy sao?”
Một tiếng gầm như sấm dội vang lên.
Phương Hàn nhìn lại, thì ra là Liệt Dương trưởng lão Kim Nhật Liệt, không biết là hắn đến đây từ khi nào, đang ngồi trên dãy bàn dành cho trưởng lão.
“Thì ra là Kim đại trưởng lão! Hừ! Ngươi lại bảo vệ cho đám đệ tử Ma Đạo vào trà trộn trong Vũ Hóa Môn chúng ta, xem ra ngươi nhất định cũng có liên quan tới Ma Đạo, chờ ta đem ngươi bắt lại rồi sẽ để cho Thiên Hình trưởng lão trị tội ngươi sau!”
Phương Hàn lạnh lùng nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, tung một chiêu chụp mũ Kim Nhật LIệt. Hắn cũng không chút chậm trễ, tay vung lên, Già Thiên Ma Thủ liền phóng ra, ma diễm bốc lên, hao quang ngũ sắc chiếu rội, như sấm vang chớp giật chộp về phía Kim Nhật Liệt.
Ai cũng không thể ngờ được là Phương Hàn lại ra tay quyết đoán như vậy, dám bắt cả đại trưởng lão! Rất nhiều trưởng lão đếu thất kinh.
“Phương Hàn, ngươi dám?!” Kim Nhật Liệt bị Phương Hàn tung một chiêu chộp lấy người hắn, toàn thân run rẩy. Mắt thấy Già Thiên Ma Thủ sắp chộp tới, hắn há miệng phun ra mọt luồng liệt hỏa phóng về phía đại thủ. Phanh một tiếng, lập tức kim sắc hỏa diễm hừng hực bốc lên.
“Thái Dương Kim Diễm? Cũng chỉ là chút tài vặt mà thôi. Kim Nhật Liệt ngươi bao che cho mấy tên gián điệp của Ma Đạo, tưởng ta không dám trị ngươi sao?” Phương Hàn bất chất tất cả, Già Thiên Ma Thủ chộp mạnh ra, thua lấy toàn bộ Thái Dương Kim Diễm. hiện tại trong Vũ Hóa Môn, chỉ cần không phải là cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời thì hắn cũng không có sợ ai cả. Thần thông của Kim Nhật Liệt cũng chỉ mới luyện tới tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh. Tuy hắn là cao thủ Thiên Nhân Cảnh nhưng Phương Hàn cũng không ngại chụp lên đầu hắn một cái mũ là dư nghiệt của Ma Đạo.
Dù sao thì hôm nay động thủ, Phương Hàn cũng đã có sẵn bằng chứng. Xử lý ba người Phương Mãn, Phương Liệt, Phương Duệ với tội danh là làm gián điệp cho Thần Tộc thì cũng không hề có gì phải e ngại. Hơn nữa hôm nay hắn cũng muốn một lần nữa xác lập lại uy thế của minh và lũng đoạn phần thưởng của Sơn Hà Bảng đại tái.
Vĩnh Sinh
Vĩnh Sinh Vĩnh Sinh - Mộng Nhập Thần Cơ Vĩnh Sinh