Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mật Thám Phong Vân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 8 - Chương 277: Dược Vương
S
ảnh Chu lâu.
"Cạch"
Lăng Phong trịnh trọng đặt xuống bàn một thỏi bạc, nghiêm giọng nói:
- Các đồng chí. Có biết đây là gì không?
- Bạc?
Mấy anh em nhìn nhau.
Lăng Phong lời lẽ thống thiết:
- Đây không phải là bạc thông thường. Mà là cơm canh, là máu thịt, là phân... khụ. Nói chung, là sinh mạng của chúng ta.
Anh em mờ mịt. Lăng Phong rút cục nói tiếng người:
- Quỹ bang, chỉ còn có chừng này mà thôi. Hết hôm nay là đói rồi. Đó là còn chưa kể sắp tới hạn nộp thuế cho quan phủ nữa.
Bạch Ngọc Đường lập tức cười xòa:
- Ôi dào, tưởng chuyện gì. Bổn Thử nhớ phủ Tấn Vương còn có vài món bảo vật, nhón một cái là đủ ăn nửa năm.
Lăng Phong chặn lại:
- Không được. Đã vào Phong Vân, cấm chỉ ăn trộm.
- Không ăn trộm? Vậy để Tưởng Bình đi đánh đàn, đánh đến khi nào người ta khóc lóc nộp đủ tiền mới cho đi?
- Vậy sang ăn cướp m* rồi.
Bạch Ngọc Đường vẫn không nản lòng:
- Để Lư Phương ra phố, thấy xe ngựa nhà giàu nào thì đâm đầu vào?
- Móa, đó là ăn vạ.
Lăng Phong chịu hết nổi, khóc nói:
- Thôi, dừng đi. Con lạy các ngài, quên tôn chỉ của bang rồi sao?
- Tôn chỉ gì?
- Phải có văn hóa nha. Làm cái nghề gì nó văn hóa, nó lương thiện một chút không được sao?
Bạch Ngọc Đường hoàn toàn nghiêm trang, phẩy quạt quái soạt nói:
- Thì bổn Thử cũng rất có văn hóa và lương thiện mà. Ngươi tưởng ai đi ăn trộm cũng biết cầm kỳ thi họa như anh em bọn ta chắc?
Tưởng Bình đề xuất:
- Ta vừa linh cơ chớp động, nghĩ ra một bài “anh em văn hóa”, nghe không?
- Thôi không cần đâu.
Lăng Phong che mặt, đám này mà “cầm kỳ thi họa”? Cầm đồ thu nợ còn không sai biệt lắm.
Nhìn Lăng Phong khổ não, Bạch Ngọc Đường ngẫm chốc lát cẩn trọng nói:
- Rồi, muốn hành xử văn hóa đúng không? Ta có một chủ ý, Lôi Trấn đi một chuyến là xong.
Chỉ thấy Lôi Trấn đang ngồi một góc, lôi đạn dược ra lau chùi. Anh em cũng đều biết ý tránh xa, còn dựng bàn ghế lô cốt chắn ở giữa, có phát nổ cũng không bị trực tiếp thổi bay.
Lăng Phong dự cảm chẳng hay ho gì, nhưng cũng hỏi:
- Hắn đi làm gì mà một chuyến là xong?
Bạch Ngọc Đường thản nhiên:
- Xin quyên góp.
- Quyên góp? Vậy còn được.
Lăng Phong thở ra, rút cục cũng có chủ ý tốt. Khởi nghiệp phải xin quyên góp, hiện đại gọi là nguồn vốn cộng đồng, đầy ra đó thôi.
- Mà... quyên thế nào? Sao chỉ có Lôi Trấn đi?
- Quá đơn giản, để hắn ôm hỏa dược vào vài cái nhà giàu, đứng giữa sân hô lớn “quyên tiền”, còn sợ không xin được?
Ai đó mắt trợn ngược, nước mắt chảy ra:
- Đúng là... xin được thật!
...
Lại lát sau.
Chỗ kế hoạch thối hoắc của Ngũ Thử đều bị phủ quyết, Lăng Phong đảo mắt nhìn một lượt nhìn mấy huynh đệ vẫn đi theo mình, Tần Quyền Lăng Hổ.
Tần Quyền là đứa trữ tiền riêng nhiều nhất, lập tức chột dạ rào trước:
- Tứ ca, nếu ngươi muốn gom tiền của anh em làm quỹ chung, thì không được đâu. Đệ đang tích tiền mua đất, đệ hứa với Sư Sư rồi. Huynh cũng biết đấy, bây giờ nhà đất tăng giá...
Lăng Phong khuyên nhủ:
- Ài, bây giờ còn ai mua nhà chứ? Chịu khó kiếm cái chung cư... Bỏ đi. Đại khái là ngươi vào thanh lâu ở cùng nàng ấy luôn, chẳng phải nhất cử lưỡng tiện?
- Vậy sao được? Đệ còn phải đầu tư nhan sắc tán tỉnh Thanh Vân nữa.
Lăng Phong che mặt.
Cũng phải nói, thằng nhãi Quyền này dạo gần đây không biết học ai, ăn diện như idol. Nếu Lăng Phong không nhầm, còn nhuộm cả tóc. Hắn cũng không rõ nhuộm tóc thì cổ đại có hay chưa nữa.
“Két”
Đúng lúc, cửa lớn mở toang.
Mấy người Lâm Hàm Uẩn trở về, lần này thì có cả Đoan thúc.
Lăng Phong không muốn để ý, nhưng lại có đứa khác không nhịn được:
- Thanh Vân muội muội, về rồi sao? Chuyện vân vũ chi thuật trưa nay...
- A, không biết. Ta không quen ngươi.
Lâm Hàm Uẩn hiếu kỳ nhìn sang, rồi lại nhìn đám Lăng Phong, hỏi:
- Các ngươi lập bang ra, không đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, cứ ngồi cả ở đây làm gì vậy?
Lăng Phong lập tức ho khan:
- Khụ khụ. Cô thì biết cái gì? Ngồi một chỗ vẫn kiếm ra tiền mới là cao thủ đích thực...
- Thật sao?
Lâm Hàm Uẩn cười cười, đánh mắt với Nam Cung Thanh Vân. Nàng kia liền nhìn Tần Quyền:
- Tần đại ca, các ngươi đang làm gì vậy? Thực sự ngồi một chỗ chờ tiền sao?
Lăng Phong lập tức gằn giọng nhắc nhở:
- Tần Quyền, mặt mũi, giữ lấy mặt mũi.
Thanh Vân lập tức tăng liều:
- Nếu ngươi nói, ta sẽ... sẽ bàn bạc “vân vũ chi thuật” với ngươi.
- Thật không?
- Quyền đệ, anh em ta kết nghĩa...
- Bọn ta chỉ còn có môt lượng bạc, đang bí không biết làm sao kiếm ra tiền ăn ngày mai.
Cả đám ngã chổng vó lên trời. Con m* nó, chỉ vì một câu hẹn mơ hồ của gái mà bán đứng cả bang. Người ta nói là “sẽ bàn” với ngươi mà thôi, còn không có nói là mấy giờ mấy phút ngày bao nhiêu đấy. Thật là chẳng có tí kinh nghiệm gái gú gì cả.
Lâm Hàm Uẩn lập tức cười nói:
- Lăng Phong, có cần ta cho vay không? Sau này lúc nào trả cũng được.
Lăng Phong mặt đen thui.
Dạo này rơi rớt đến trình độ gì đây. Chỗ ở có một em bao, tiền tiêu vặt lại một em khác cho vay. Càng nghĩ càng thấy nhục.
Lăng Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Hàm Uẩn, không nhịn được nghĩ cách trả đũa:
- Có phải hôm trước chúng ta bàn đến chỗ tỷ võ không có phần thưởng?
Có ai đó đáp:
- Đúng vậy.
- Ta tìm ra cái để treo rồi.
Nói rồi chỉ vào Lâm Hàm Uẩn:
- Chính là nàng ta. Tuy nàng ta xấu một chút, hy vọng cũng được trăm lượng.
Lâm Hàm Uẩn bực tức:
- Ngươi là gì chứ? Lại dám đem ta ra bán?
Lăng Phong vờ mắt điếc tai ngơ. Lại có đứa nào đó phối hợp:
- Bang chủ, khả thi không vậy?
- Thiên hạ trăm vạn người, cũng không loại trừ có kẻ mắt thẩm mỹ kém.
- Lăng Phong...
Lăng Phong vẫn thao thao bất tuyệt:
- Chỉ sợ là, tính khí cô ta như vậy, bị trả hàng chúng ta còn phải bồi tiền... Áiii.
- Ngươi rút cục có nghe ta nói không? Thật sự quá mất tôn trọng.
- Cô vừa nói cái gì cơ?
- Ngươi... Hìhì.
Lâm Hàm Uẩn bỗng nhiên cười rộ lên, sau đó quay đầu đi thẳng về phòng.
Đến lượt Lăng Phong bực bội. Nàng ta cười cái gì?
...
Lâm Hàm Uẩn đi xong, Lăng Phong lại quay về chủ đề tiền bạc đầy bế tắc.
Đang lúc bàn thêm vài kế hoạch bảo kê trông giữ xe lặt vặt với đám Ngũ Thử, lại có tiếng tên nào đó lóng ngóng bên cạnh:
- Bang chủ, nghe nói huynh đang tìm kiếm Đoạn Cân Nhẫn?
- Nggươi biết gì sao?
Ra là tên bán thuốc tăng trọng, tuyển ở ngoài chợ hôm nọ, tên đâu Điền Khai Quang.
Bấy lâu Lăng Phong hỏi thăm trong giang hồ, đều chẳng có tin gì về thứ này, toàn là tin lừa đảo. Mãi mới có Thành Bích bật mí một chút. Lại không nghĩ đến, tiểu tử buôn cần sa này cũng biết.
Nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Làm nghề nào sẽ có đường tin của nghề đó. Không phải cứ võ công thật khủng thì cái gì cũng biết.
Chỉ nghe Điền Khai Quang lúi cúi nói:
- Nó là một loại mê dược kiêm độc truyền kỳ trong giới dược sư, dược phương đã bị thất truyền. Hồi trước có một đoạn thời gian, có kẻ trả giá cao để mời người phỏng chế lại nó. Cho nên ta biết một chút.
- Nó có cách giải không?
Điền Khai Quang lắc đầu:
- Theo ta biết là không. Chính vì không có nên mới thành truyền kỳ.
Lăng Phong thất vọng. Bạch Ngọc Đường lại góp lời:
- Nếu là đồ có độc, ta nghĩ ngươi nên tìm Đường môn mà hỏi.
- Đường môn?
Lăng Phong nhíu mày.
Lăng Phong từng nghĩ đến Đường môn, vì môn phái này nổi tiếng về độc. Nhưng vì chẳng có manh mối nào dẫn về Đường môn, hắn không nghĩ sẽ đi tìm họ thật. Như vậy quá mơ hồ đi.
Nói giống như, người nhà ngươi bị bệnh ung thư vú. Ngươi nghe nói ở bên Mỹ có một bác sĩ giỏi trị ung thư, liền bỏ công sang đó tìm. Đến nơi mới biết người ta chuyên trị ung thư cổ tử cung...
Lôi Trấn đột nhiên lại chen vào:
- Tìm Đường môn? Cũng không dễ như vậy.
Bạch Ngọc Đường nhớ ra cười:
- Quên mất, có lão Lôi ở đây còn phải hỏi ai. Lôi gia của hắn chế hỏa dược, cùng Đường môn chế ám khí là quan hệ họ hàng đó.
- Vậy sao?
- Hừ, ai họ hàng với chúng?
Lăng Phong trước giờ không điều tra thân phận Ngũ Thử, cũng không nghĩ đám trộm vặt này còn có gia tộc dữ như vậy.
Chỉ nghe Lôi Trấn bĩu môi:
- Đường môn không như giáo phái khác, có sẵn địa chỉ đến đó là xong. Ngươi nên biết Thục trung khá tách biệt Trung nguyên, không khác nào một phiên quốc. Dân tộc ngôn ngữ cũng đều bất đồng. Đường gia ở Thục trung không khác nào Hoàng gia ở Trường An, người thường khó gặp. Đừng nói là vừa gặp không khéo đã bị độc chết.
Lăng Phong mù tịt về quan hệ võ lâm, nhân tiện hỏi:
- Nói vậy chẳng lẽ Đường môn cả đời không tiếp xúc với Trung nguyên?
Bạch Ngọc Đường nói:
- Có.
- Như thế nào?
- Bọn chúng ám sát ai thì sẽ tiếp xúc người đó.
- Khụ, cám ơn đã nói cho ta biết.
- Không cần khách sáo.
Lăng Phong mặt xám xịt, khách sáo cái mông. Lại hỏi:
- Vậy độc Đường môn chỉ có người Đường môn dùng? Hay có thể bán cho người ngoài?
Nghĩ gì đó lại ra chỉ thị luôn:
- Từ từ, Bạch Ngọc Đường đứng sang bên, để Lôi Trấn nói thôi.
Lôi Trấn hắng giọng:
- Cái này... rất khó nói.
Lăng Phong suýt chút thổ huyết.
May là lão Lôi cũng không troll lâu, rút cục cũng nói thật:
- Phân nửa các phân đường của Đường môn chuyên về chế tạo ám khí và độc dược. Độc Đường môn ở Trung nguyên cũng thi thoảng có. Chỉ là hơi hiếm và đắt đỏ. Do Đường môn tuồn vào Trung nguyên bán với giá cao.
Lăng Phong gật gù. Môn phái lớn như vậy, không bán chút đồ vật kiếm tiền cũng khó.
Chẳng qua, nếu đã là hàng buôn lậu, vậy thì có đến Đường môn tra cũng vô ích rồi.
Lăng Phong thất vọng:
- Chẳng lẽ thật sự không có ai giải được sao?
Điền Khai Quang bỗng nói:
- Vậy thì cũng không chắc. Có thể một người biết.
- Ai? Mà cấm troll.
Điền Khai Quang không biết troll là con gì, nhưng chỉ cần khôn lanh tí cũng đoán ra nghĩa của nó. Hắn cũng dần quen với kiểu dùng từ lạ của Lăng Phong, nói:
- Dược Vương.
- Dược Vương?
Đến lượt Bạch Ngọc Đường lắc đầu:
- Nếu ngươi muốn tìm Dược Vương, vậy thì khó lắm. Vì căn bản không ai biết ông ta ở đâu cả, thậm chí còn sống hay đã chết cũng chịu. Nghe nói những chục năm trước có đợt dịch bệnh, người chết lên đến cả vạn, Dược Vương mới xuất hiện một lần. Buồn cười là không phải để cứu vớt gì bách tính, mà chỉ để tìm hiểu cái dịch bệnh đó ra sao, thử thuốc trên vài người xong rồi biến mất.
Lăng Phong suýt ngã ngửa:
- Nhân cách vậy mà cũng gọi là Dược Vương?
Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi:
- Thì đúng rồi. Nếu ông ta mà chịu cứu người, thì người ta đã gọi là Dược Thần Dược Tiên, chứ không gọi là Vương.
Lăng Phong cười khổ. Nói cũng phải, phàm vương giả đều vô tâm.
- Thế nhân bây giờ cũng rất kỳ quái. Cứ thích đi tôn thờ mấy kẻ lập dị như vậy làm thánh làm vương. Cẩm Mao Thử ta đang phấn đấu làm Thử Thánh đó, anh em giúp đỡ một chút.
- Khục.
Lăng Phong ho khan.
Y Thánh Dược Vương gì đó, nói thì nói thế, có phần quá cao xa viễn vông, Lăng Phong không mơ mộng sẽ tìm tới.
Lăng Phong từng suy nghĩ thực tế hơn, ví dụ Y Quan viện trong hoàng cung. Dù sao kia cũng là nơi tập trung danh y trong thiên hạ, biết đâu sẽ có người tài giỏi.
Chỉ là Lăng Phong là dân thường, làm sao liên hệ được Y Quan viện? Nếu là đại thần trong triều may ra.
Lăng Phong bất chợt vỗ đầu.
"Làm sao quên mất. Anh đang là nhân viên tình báo quốc gia còn gì?”
Xem ra phải phấn đấu công tác một chút, lông bông giang hồ làm đại hiệp ích lợi cũng không bao nhiêu. Ví như lập công lao lớn, đến lúc thưởng phạt thay vì tiền bạc chức vụ, thì yêu cầu Y Quan viện xem giúp bệnh cho mẫu thân, cái này cũng không phải không thể.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mật Thám Phong Vân
Thần Long
Mật Thám Phong Vân - Thần Long
https://isach.info/story.php?story=mat_tham_phong_van__than_long