Trường Sinh Giới epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 266: Kho Báu Vô Song
ịch Giả: Cẩm Y Vệ - nomurasan (yamahara)
"Thất Nhạc Viên Thế Giới? ( Thế giới bẩy thiên đường)" Tiêu Thần kinh ngạc vô cùng, một lần nữa lại nghe được tên này khiến cho trong lòng hắn có luồng xao động, phảng phất như có một trận gió mềm mại nhẹ nhàng thổi qua tim.
"Phải, đó là sự thật, bại hoại Thông Thiên đã đi tới Địa Ngục." Kha Kha nghiêm túc gật đầu, hàng mi thật dài không ngừng rung rung, đôi mắt to chớp chớp tỏa ra những tia sáng, âm thanh mềm mại non nớt có vẻ hưng phấn thốt lên "Ta cần phải đến Thất Nhạc Viên Thế Giới, ta cảm giác được nó vốn là của ta."
Tiêu Thần nghe đến mấy lời này lập tức nở nụ cười, lập luận của tiểu thú tuyết trắng thể hiện sự hờn dỗi. Vì thích tinh hoa của đất trời nên cứ coi tinh hoa đất trời trồng trong vườn dược thảo nhà người ta là của nó, vì thích Thất Nhạc Viên Thế Giới nên thông đạo đến Thất Nhạc Viên mà Thông Thiên canh giữ suốt bao năm tháng vô tận cũng là của nó.
"Tiểu tử mơ hồ này, ngươi không nên náo loạn, mau sớm trở về đi." Tiêu Thần dặn dò.
"À, ta phải đến Thất Nhạc Viên Thế Giới rồi lập tức sẽ về, không nên làm phiền Sở Giang Vương đại thúc nữa" Nói xong những lời này, Kha Kha chui vào trong cửa Luân Hồi biến mất không thấy đâu nữa.
Nhất Chân hòa thượng ở bên cạnh có cảm giác không biết nói gì, làm phiền Sở Giang Vương... Thật đúng là một tiểu thú nghịch thiên.
Xa xa, hai mươi bốn đạo kiếm quang như những hòn núi lớn càng ngày càng cường thịnh làm cho bầu trời cũng u ám đổi màu, chúng phảng phất như muốn mở mang trời đất, hào quang chói lọi đã bắn lên bầu trời bao la.
Tú kiếm ngắn ngủn bằng lòng bàn tay, sau khi xoay một vòng trên trời, lại đáp xuống một lần nữa, ở chung quanh hai mươi bốn đạo kiếm khí vừa lớn vừa sáng như ngọc, bắt đầu chém ngang dọc để lại trên bình nguyên Ma Quỷ những vết chém thật lớn, vẽ ra một trận đồ cổ xưa phức tạp khó hiểu.
Rồi sau đó Tiểu Kiếm toàn thân óng ánh sáng long lanh gần như trong suốt lại chém một nhát giữa bầu trời, xé rách không gian mà biến mất vào hư không, từ đầu đến cuối người khống chế tú kiếm không hề lộ ra thân ảnh.
Trên bình nguyên Ma Quỷ sát khí ngập trời, trên cao gió giật ào ào, còn trên mặt đất những đống xương trắng hếu không ngờ cũng nhè nhẹ rung động. Tất cả hài cốt như có linh hồn mà chậm rãi đứng lên.
Đại quân bạch cốt nhìn ngút ngàn tầm mắt từ bốn phương tám hướng nhằm về chỗ hai mươi bốn đạo kiếm khí cao ngất trời đang hội tụ mà đến, nhìn toàn cảnh thực là vô cùng hoành tráng.
Từ trên trời cao nhìn xuống phía dưới, trên bình nguyên ma quỷ phảng phất như là có một cõi quỷ quốc, trắng xóa một vùng.
"Hắn lại rút lui." Nhất Chân hòa thượng có chút ngạc nhiên. Không biết chủ nhân tú kiếm có chủ ý gì.
Tiêu Thần cũng rất kỳ quái. Chẳng lẽ người kia không một chút vội vàng thu hồi hai mươi bốn Chiến Kiếm, không sợ người khác tới cùng hắn tranh đoạt sao?
Bọn họ thối lui đến một chỗ đủ xa cho đến khi hai mươi bốn đạo kiếm khí không cách nào chấn động tới đó rồi mới từ xa lẳng lặng ngắm nhìn. Đến đêm khuya cũng không thấy chủ nhân của tú kiếm trở về có bất cứ hành động gì. Chỉ thấy kiếm khí càng ngày càng thịnh, dần dần có dấu hiệu thực chất hóa.
Chẳng lẽ hai mươi bốn kiếm chí bảo của dị giới là do kiếm khí ngưng tụ thành thực thể?
Tiêu Thần cùng Nhất Chân hòa thượng trong lòng đầy nghi vấn, với những diễn biến như thế này bọn họ đều có nhiều năm kinh nghiệm. Đối với nhau không giấu diếm điều gì.
Bốn năm không gặp, nhân sinh gặp gỡ quả nhiên rất khó lường, bọn họ thu được nhiều mà mất cũng nhiều, lần này cả hai đều có chung cảm giác.
Đây là một thế giới cân bằng, chung quy trong thu hoạch có mất mát, chung quy khi mất mát có thu hoạch.
Trời tang tảng sáng, hai mươi bốn đạo kiếm khí vẫn nối liền đất trời, những vì sao sớm gắng tỏa ánh sáng rực rỡ hòa cùng hai mươi bốn đạo kiếm khí phảng phất như trụ chống trời.
Trên bình nguyên Ma Quỷ, toàn bộ đại quân bạch cốt đã tập kết tới nơi đây. Cả rừng xương bát ngát mênh mông, tất cả các bộ xương trắng nhởn đều đứng thẳng không hề nhúc nhích, chúng đều hướng mặt về phía hai mươi bốn đạo thông thiên kiếm khí.
Tiêu Thần hít sâu một hơi nói "Chúng ta cũng rời nơi này đi, hai mươi bốn Chiến Kiếm kia trong thời gian ngắn sợ rằng sẽ không xuất hiện, nếu không người kia không yên tâm rời đi như thế."
Nhất Chân hòa thượng gật đầu, bọn họ biết tương lai vài ngày nữa e rằng nơi này sẽ trở thành miền đất cho trận đại chiến vô cùng kịch liệt. Nói không chừng rất nhiều đại nhân vật đều phải viếng thăm nơi này một lần.
"Đạo hữu xin dừng bước." Một âm thanh đột ngột vang lên sau lưng Tiêu Thần cùng Nhất Chân hòa thượng.
Trong sát na nghe một âm thanh như thế, Tiêu Thần cảm giác gặp vận xui, tựa hồ... Lại một lần nữa gặp cái tên Bại Thần (thần xui xẻo) kia.
Nhất Chân hòa thượng ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một người đạo sĩ tướng suy vong, đang từ khoảng không phía xa bay tới, tụng niệm đạo hiệu "Vô lượng thiên tôn, đạo hữu xin dừng bước." Đúng là Thân Tây Báo, hậu duệ của tuyệt đại Bại Thần tự xưng Thân Công Báo.
Hắn vẻ mặt suy yếu, một đạo khí xui xẻo mơ hồ có thể thấy được, lượn lờ quanh thân.
Tiêu Thần không nói tiếng nào, thu hồi Thất Thải Thánh Thụ, lôi Nhất Chân hòa thượng cùng Bích Long Vương bay vọt lên trời. Hắn rất hoài nghi Thân Tây Báo có khả năng chính là Thân Công Báo. Nếu như đúng là kẻ kia... chỉ sợ là đến cảnh giới Trường Sinh cũng đỡ không nổi, một câu "Đạo hữu xin dừng bước" ở thời cổ đại từng hại chết biết bao nhân vật cường đại của Xiển Giáo cùng Triệt Giáo.
"Đạo hữu xin dừng bước." Nhìn thấy bọn Tiêu Thần muốn chạy, Bại Thần lại một lần nữa tụng niệm đạo hiệu. Âm thanh vô cùng mê hoặc lòng người làm cho người ta không nhịn được mà phải dừng lại. Nhưng cũng may Tiêu Thần cùng Nhất Chân hòa thượng vốn không phải là người bình thường, tâm chí kiên định vô cùng nên như sao băng phóng đi.
Nhất Chân hòa thượng có chút không hiểu nên hỏi "Người kia là ai, tại sao chúng ta phải chạy trốn?"
"Hắn tự xưng là Thân Tây Báo."
"Bại Thần?" Lần này lại chính là Nhất Chân hòa thượng lôi Tiêu Thần chạy, vừa chạy vừa nói "Ta đã nghe nói qua người này, một vị sư thúc tổ của ta từng nói qua, người này xui xẻo trời sinh....."
Ba ngày kế tiếp, trên bình nguyên Ma Quỷ bóng người đông đúc, không ít tu giả chạy tới nơi này.
Cùng một ngày, tin tức làm kinh ngạc thiên hạ truyền ra, Phạm quốc thân vương kiêm Thống soái tại bình nguyên Ma Quỷ bày ra Tru Thần Thí Ma Tuyệt Diệt trận phủ khắp chín tầng trời mười tầng đất, ngăn cản gần ngàn vạn hùng binh của La Mã đế quốc cùng Đại Thương đế quốc.
Tất cả quân phòng thủ của Phạm quốc cùng Đại Chu quốc tại Sơn Hà Quan lẫn từ các vùng hoang vu vô tận đều rút lui, đi về bình nguyên Ma Quỷ để trốn vào trong tuyệt thế sát trận.
Tới lúc này, Tiêu Thần đột nhiên cảm giác được, cuộc chiến này tựa hồ... là một hồi âm mưu, có liên quan đến hai mươi bốn Chiến Kiếm của bình nguyên Ma Quỷ, cùng Thất Nhạc Viên Thế Giới cũng có liên quan.
Chẳng lẽ thật thế sao?
Nếu không, tại sao chiến trường lại chuyển đến bình nguyên Ma Quỷ, càng nghĩ kĩ càng thấy đáng sợ, chẳng lẽ không tiếc ngàn vạn nhân mạng? Tất cả chỉ vì hai mươi bốn Chiến Kiếm cùng Thất Nhạc Viên Thế Giới nọ?
Nếu thật sự là như vậy, khẳng định không chỉ có một Thông Thiên giáo chủ tham dự bên trong, sợ rằng ít nhất có mấy người cấp bán Tổ Thần!
Trong mấy ngày này, càng có nhiều tu giả hướng về bình nguyên Ma Quỷ chạy tới, đại chiến sắp bộc phát căn bản khó có thể ngăn cản bọn họ tiến bước, tựa hồ hai mươi bốn Chiến Kiếm nọ đối với bọn họ có sức hấp dẫn lớn lao.
Mấy ngày qua. Tiêu Thần cũng một mực bay trên bình nguyên Ma Quỷ, dò xét xung quanh hai mươi bốn Chiến Kiếm, muốn xem rốt cuộc sẽ phát sinh loại chuyện tình gì.
"Tiêu Tiêu Tiêu... Tiêu Thần ngươi ngươi ngươi... Ngươi cũng tới, anh anh anh... anh tuấn vô cùng, phong, phong, phong… phong lưu phóng khoáng ta ta ta... ta cũng tới."
Kim Tam Ức hèn mọn cưỡi con lừa Tiểu Bạch xuất hiện tại bầu trời bình nguyên Ma Quỷ, hướng Tiêu Thần chào hỏi từ rất xa.
"Nam tử hèn mọn ngươi có phải đã nghe được tin tức gì rồi, trên bình nguyên Ma Quỷ rốt cuộc phát sinh loại chuyện gì?" Tiêu Thần mở miệng hỏi.
Hèn mọn rất nhanh khống chế con lừa Tiểu Bạch bay lại, thần thần bí bí tiến đến bên tai Tiêu Thần, vô cùng dung tục nhìn ra bốn phía một chút rồi nói: "Nghe nghe nghe...nghe nói Bạch lão hổ... hổ tổ tông cũng đến, lão lão lão... lão tổ tông sát thủ nhất mạch của của bọn ta..ta.. cũng muốn đến. Nơi nơi nơi... nơi này sắp sửa có tuyệt tuyệt tuyệt... tuyệt thế bảo tàng xuất thổ. Rất rất rất... Rất nhiều lão lão lão... lão nhân cũng chờ chờ...chờ vô tận năm tháng rồi!"
Tiêu Thần hít một hơi lạnh, bình nguyên Ma Quỷ xem ra tuyệt đối là địa phương phi thường, Nguyên Thủy di dời Côn Lôn sơn từng thất bại ở chỗ này, Phật Đà kiếp trước bị người ta đóng đinh chết, Lão Tử kiếp trước ở chỗ này bị người ta đánh thành thịt nát.
Lúc này, có kho báu vô song xuất hiện, lão nhân từ ngày xa xưa cũng chạy tới, liệu Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử, Phật Đà có xuất hiện không? Thậm chí Chân Chủ Allah, Thần Thái Dương (Mặt Trời) có xuất hiện không đây?
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi trước ngẩn người, ta ta ta trước lôi kéo. Xem một chút xem một chút... Xem mỹ nữ đi." Kim Tam Ức chạy đi.
Tới ngày thứ mười, hai mươi bốn đạo kiếm khí đã ngưng tụ thành hình, phảng phất như cự kiếm chân thật đứng sừng sững, như hai mươi bốn cự sơn lẩn vào trong mây, cao lớn bao la hùng vĩ.
Sát khí bao trùm cả không gian này, người bình thường căn bản không cách nào tới gần.
Tiêu Thần đã thử mấy lần nên cảm giác được mỗi nguy hiểm mạnh mẽ, năng lượng chấn động phía trước kinh khủng làm cho người ta ruột gan phát lạnh, hắn không nghĩ đến chuyện đi mạo hiểm.
"Hì hì... Nam nhân vô tình như ngươi lại có ý muốn lấy hai mươi bốn Chiến Kiếm sao?" Tuyệt thế yêu nữ Thiên Ma Cung bay tới, toàn thân mặc bộ quần áo màu đen phất phơ trong gió càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết trông càng thêm trong suốt như ngọc.
Nàng lấy hư không làm giường ấm, ngọc thể nằm ngang trên không trung, đầu gối lên một cánh tay ngọc trắng như tuyết, mái tóc phất phới, quần lụa mỏng màu đen ôm chặt cái eo thon nhỏ trong suốt, phong đồn vểnh lên, đôi chân thon dài tuyết trắng như ẩn như hiện với những đường cong mông lung phập phồng.
Yêu nữ nằm ngang trên không trung, quyến rũ nở nụ cười, tuyệt đại dung nhan đủ để điên đảo chúng sinh. Hàng lông mày uốn cong, đôi mắt nhấp nháy điểm thêm một chút long lanh làm mê hoặc lòng người không nói nên lời.
Nhất là đôi chân ngọc của nàng, trắng như ngọc thạch, trong suốt sáng long lanh, đang bắt chéo nhau mà đung đưa trong không trung, lại thêm dáng người xinh đẹp có một không hai thực là phong tình vạn chủng.
"Thiếu nữ để chân trần như nàng lại một mình chạy đến nơi đây chẳng lẽ muốn lấy mạng ta sao? Sợ rằng khó đấy." Tiêu Thần lượn quanh nàng một vòng, không che dấu chút nào cứ thoải mái ngắm nhìn thân hình hơn người kia, lại bình phẩm hai câu "Chẳng lẽ Thiên Ma Cung có phương thuốc gia truyền hay sao? Làm thế nào bồi dưỡng ra một yêu tinh vô song như ngươi vậy, quả thực chính là họa thủy* a."
"Ngươi là đang khen ta hay đang mắng ta vậy?" Yêu nữ Thiên Ma Cung bất mãn lườm nguýt rồi cười duyên nói "Ta làm sao lại giết ngươi, ta không vô tình như ngươi, nam nhân tốt như vậy nếu chết đi, ta sẽ đau lòng đó, ha ha..." Tiếng cười trong vắt như chuông bạc vang vọng trên bầu trời, thu hết cả hồn vía thập phần quyến rũ.
Tiêu Thần làm sao có thể tin lời nàng đây, nghe vậy chỉ cười cười, nói "Ngươi tìm ta có việc sao?"
"Không có việc gì thì không được tìm ngươi sao?" Từ đôi mắt to long lanh của tuyệt thế yêu nữ lóe ra tia sáng giảo hoạt, trong đó có vẻ rất khéo léo quyến rũ lòng người, thật sự làm rung động tâm hồn nói không nên lời.
"Đương nhiên có thể, chúng ta có thể sáng đèn nói chuyện thâu đêm, ngủ chung một giường cùng trao đổi nhiều thứ....." ( ke ke ke, ai bảo đi tu thì nhàm chán???)
Yêu nữ Thiên Ma Cung thản nhiên cười, cực kỳ quyến rũ động lòng người, làm cho trăm hoa đều buồn bã thất sắc, nàng liếc Tiêu Thần một cái rồi nói "Ta nghĩ ngươi chỉ là loại vô tình thích giết chóc mà không hiểu việc khác, thật không ngờ ngươi cũng không phải người tốt."
"Ta... vốn là người tốt."
"Người tốt à, ngươi lại đây, ta có việc cùng ngươi trò chuyện." Giọng của yêu nữ Thiên Ma Cung dịu dàng đủ để ngọt chết người.
"Nói đi! Rốt cuộc tìm ta có chuyện gì." Tiêu Thần từng bước mà bước tới, ngả người trên không trung suồng sã nhìn thẳng yêu nữ tuyệt trần của Thiên Ma Cung. Khoảng cách với nàng chưa đầy nửa thước nên có thể ngửi thấy trận trận mùi thơm động lòng người, có thể cảm giác được da thịt nhẵn nhụi mềm mại hắt ra những tia sáng lộng lẫy.
"Ánh mắt của ngươi rất vô lễ."
"Bởi vì ta vốn là một nam nhân bình thường, vốn là một nam nhân quang minh chính đại. Từ tư tưởng đến hành động hoàn toàn nhất trí, không hề che dấu điều gì."
Yêu nữ cười duyên nói "Cuối cùng cũng biết ngươi không phải một tên đầu gỗ rồi." Nói tới đây, nàng thu hồi vẻ quyến rũ, nhẹ nhàng bay lên, linh động như ngọc điệp.
"Tổ sư Thiên Ma Cung cung chủ đời thứ nhất của chúng ta sắp sửa tới đây."
Tin tức này mặc dù làm cho Tiêu Thần có chút giật mình, nhưng sau khi biết được Bạch Hổ Thánh Hoàng cùng Sát Thủ Chí Tôn muốn tới đây, hắn cũng không quá rung động "Đại Thiên Ma cũng muốn đến, hắc, thật đúng là một cuộc gặp gỡ bão táp đây!" Tiêu Thần đứng thẳng ở trên không rung.
"Khỏi phải nói vô thưởng vô phạt nữa. Nói trắng ra là ta muốn cùng ngươi hợp tác." Tuyệt thế yêu nữ uốn éo thân hình mềm mại đi về phía trước vài bước, vô cùng mị hoặc hỏi "Dạng nào?"
"Tổ sư của ngươi cũng tới, còn cần ta hợp tác, đùa phải không?"
Yêu nữ lắc đầu, nói: "Tổ sư như thế nào phải hỗ trợ ta đây."
"Ta khuyên ngươi hãy đổi chủ ý đi, lần này mặc dù có kho báu xuất hiện, cũng là thịnh yến của các đại nhân vật, ngay cả Thông Thiên giáo chủ cũng bị kinh động rồi, dù là tổ sư các ngươi tới cũng chưa chắc có hi vọng, lại càng không nói tới ngươi rồi."
"Hà hà... Nếu như không có cơ hội, ta làm sao dám mạo hiểm đây." Yêu nữ cười nói "Nói cho ngươi một chuyện. Chính tai ta nghe được tổ sư lên tiếng, nàng nói lần này lợi thế chưa chắc đã liên quan đến tu vị, có lẽ vẫn có cơ hội cho một người người bình thường."
"Oh?"
Tiêu Thần nổi lên hứng thú, nhưng tuyệt thế yêu nữ lại giảo hoạt nở nụ cười, dừng lại không nói thêm gì đi nữa, ngược lại nhắc tới vấn đề liên minh "Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta bất kể trở ngại phía trước, mấy người thanh niên cao thủ chúng ta liên hợp lại. Thế nào?"
Tiêu Thần gật đầu nói "Có thể."
"Quyết định vậy đi, ta trở về liên hợp Tuyệt Đao, Tiểu Huyên Huyên, Tát Ma trong số mười thanh niên cao thủ La Mã đế quốc"
"Tiểu Huyên Huyên là ai?" Tiêu Thần có chút kỳ quái hỏi.
"Tiên tử Từ Hàng Kiếm Trai đó, cũng là đối thủ một mất một còn của ta, đương nhiên lần này chúng ta là người hợp tác, hì hì..."
"Vậy tên ngươi là gì?" Đến bây giờ Tiêu Thần còn không biết tên yêu nữ.
"Người ta là Yêu Yêu."
"Ngươi thật đúng là một yêu tinh. Bất quá ta có chút không rõ, các ngươi vì sao phải liên hợp cùng ta? Mới cách đây không lâu chúng ta còn tử chiến."
"Không dám giấu giếm, ngươi có một đầu nghịch thiên tiểu thú ở Địa Ngục. Nghe nói kho báu không chỉ có liên quan đến bình nguyên Ma Quỷ. Có thể liên quan đến cả Địa Ngục, ta nghĩ đến lúc đó tiểu thú tuyết trắng của ngươi sẽ có tác dụng lớn."
Tiêu Thần gật đầu nói "Vậy ta có tư nguyên (ý nói có vốn), các ngươi có cái gì đây?"
"Chúng ta có chiến lực, có tin tức trọng yếu, đến lúc đó có ta là truyền nhân kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Thiên Ma Cung chỉ huy, cam đoan sẽ có rất nhiều thu hoạch."
"Nhưng ta cảm giác được rất có hại."
Yêu nữ cười sáng lạn, cũng rất quyến rũ, thậm chí có điểm tà ác, mắt to trong veo như nước chớp chớp, nói "Ngươi không thiệt thòi chút nào, bởi vì cuối cùng ta sẽ cho ngươi một đại lễ, đoán xem là gì nào?"
"Sao không là chính ngươi đi?" Tiêu Thần cười.
"Mặc dù đoán sai, nhưng không sai lắm. Đến lúc đó ta đem tuyệt đại tiên tử Kiếm Trai tặng cho ngươi, người ngọc linh tuệ như vậy, dung mạo tuyệt đại vô song, so với ta không kém chút nào. Hì hì..." Yêu nữ cười ha ha, mắt to lưu chuyển ra ánh sang quyến rũ.
"Ngươi thật sự là một yêu nữ!" Tiêu Thần nhìn nàng cực kì xâm phạm, nói "Bất quá ta thích loại người như ngươi."
"Được lắm, đến lúc đó nô gia sẽ giúp ngươi dạy dỗ." Yêu Yêu cười khiêu khích.
Một hồi đại chiến tai họa bùng nổ!
Bốn đế quốc chia làm hai bên đối chọi, Cửu Thiên Thập Tru Thần Thí Ma Diệt đại trận đã hình thành, ngăn cản gần ngàn vạn hùng binh của La Mã đế quốc cùng Đại Thương đế quốc ở trước trận.
Sau khi La Mã đế quốc cùng Đại Thương đế quốc mời cao nhân nghiền ngẫm nhiều ngày, bắt đầu tấn công đại trận.
Đây không phải là cuộc chiến tranh chỉ xoay quanh một thành trì, cả khu vực hơn ngàn dặm của bình nguyên Ma Quỷ đều bị tuyệt thế sát trận bao phủ, bốn đại đế quốc cùng sở hữu hơn một ngàn vạn nhân mã tiến hành đại chiến tàn khốc.
Oan hồn vô số, trên bình nguyên Ma Quỷ mỗi ngày quỷ khóc sói tru, trong thời gian năm ngày ngắn ngủi, mấy trăm vạn người chết thảm. Hắc vụ quay cuồng, trong tuyệt thế sát trận ma quỉ ngập trời, gọi là đại trận trảm thần diệt tiên mặc dù vốn là không trọn vẹn, nhưng diệt sát con người vậy là đủ rồi.
Đại Thương quốc cùng La Mã đế quốc tổn thất thảm trọng, nhưng tới ngày thứ sáu Phạm quốc cùng Đại Chu quốc cũng bắt đầu xuất hiện đại thương vong.
Tuyệt thế đại trận phảng phất muốn sống lại, không phân bên này với bên kia, hễ là trong đại trận thì tánh mạng đều bị cướp đoạt hồn lực, đại trận hoàn toàn mất đi khống chế. Tinh binh của Phạm quốc cùng Đại Chu quốc vốn trốn ở trong giải đất an toàn của đại trận, không ngừng bắt đầu bị tuyệt trận phản phệ.
Sát khí thảm thiết bốc lên tận mây xanh, tương hỗ cùng với sát khí của hai mươi bốn Chiến Kiếm cách đó mấy trăm dặm.
Mây đen quay cuồng, ma khí ngập trời, huyết vũ tung bay tán loạn. Suốt nửa tháng trời, trong tuyệt thế sát trận quỷ khóc thần gào, quả thực là giết hại, là một loại đại diệt sát bi thảm dưới vòm trời, là một bi thảm quá mức chấn động.
Khi mây đen tan hết, trên bình nguyên Ma Quỷ là một ngàn hai trăm vạn hài cốt, lẳng lặng nằm ở nơi này, 90% quân binh song phương đã chết thảm trong sát trận.
Liên tục ba ngày, nơi này thần linh khóc, quỷ dữ tru lên.
Cho tới đêm ngày thứ ba, nơi này mới đột nhiên trở nên tĩnh mịch vô cùng, trong một đêm hơn một ngàn vạn binh hồn biến mất một cách sạch sẽ, khó có thể tưởng tượng người phương nào đã lấy đi.
Trên một tòa thần đảo bên ngoài bầu trời, một thanh niên tuyệt mỹ, tóc dài tung bay, ngắm nhìn vô số vì sao trời lẩm bẩm "Là ai? Chẳng lẽ thật sự là lão bất tử không chết? Thôi, mặc kệ! Thông Thiên ta không ngờ vẫn phải đi một chuyến, ta đã đợi vô tận năm tháng rồi."
Sau khi đại chiến chấm dứt ngày thứ tư, Ngũ Sắc Thần Quang xé rách bầu trời, đại thánh Khổng Tuyên trong truyền thuyết đã tới bình nguyên Ma Quỷ. Trong một trận đánh từ thời thượng cổ lão đã quét sạch bầu trời, Ngũ Sắc Thần Quang vừa ra, không có gì không diệt, khó gặp gỡ đối thủ.
Một lát sau, Thất Thải hào quang lấp lánh, Thất Bảo Diệu Thụ chập chờn sáng lên chói lọi rực rỡ bay gần tới nơi đây.
Cùng thời khắc đó, bốn thần kiếm thật lớn từ trên trời giáng xuống, mỗi kiếm cũng đã lớn hơn một ngàn trượng, sắc bén vô cùng. Hào quang sặc sỡ đâm thẳng vào bình nguyên Ma Quỷ. Hệt như là bốn thanh kiếm khổng lồ to lớn khí thế mạnh mẽ vô cùng, đúng là bốn kiếm của Thông Thiên giáo chủ. Hình thái của chúng so với hai mươi bốn chiến kiếm do kiếm quang ngưng tụ thành thực thể quả thật quá giống nhau!
Giờ phút này, trên bình nguyên Ma Quỷ đã xuất hiện vô số tu giả, sau khi đại chiến thảm liệt kết thúc, rất nhiều tu giả đến bình nguyên Ma Quỷ, hướng về chỗ hai mươi bốn Chiến Kiếm đang tụ tập mà đến.
"Nghe nói Bạch Hổ Thánh Hoàng đã tới."
"Cung chủ Thiên Ma Cung đời thứ nhất cũng tới."
"Chuyện gì thế này, Phật Đà trong truyền thuyết đều đã đến, mà còn có rất nhiều tuyệt thế cường giả thế nhân không biết tên cũng đến nữa."
Hai mươi bốn đạo kiếm quang thật lớn đã thực thể hóa, chung quanh chúng vốn là rừng xương trắng vô tận, mà chỗ xa hơn chính là vô số tu giả.
Tiêu Thần đang ở phương xa quan sát, hắn mơ hồ cảm thụ được khí tức của thiên bi (bia đá).
Vừa lúc đó ngàn vạn cánh hoa tự phía chân trời bay xuống, tiên nhạc nổi lên, trận mưa hoa tung bay đầy trời.
"Nguyên Thủy... Dĩ nhiên là Nguyên Thủy tới rồi!" Có người kinh hô.
Ở một không trung khác trên bầu trời, phật quang chiếu khắp, ngàn đóa hoa sen, đầy trời đều là kinh văn, như là điêu khắc ở trên không trung, những ráng mây thần thánh đủ màu sắc chiếu sáng bình nguyên Ma Quỷ.
"Trời ạ, Phật Đà trong truyền thuyết quả nhiên không chết, ngài... không ngờ cũng xuất hiện rồi!"
* họa thủy: Tô Đắc Kỉ sinh vào ngày trời mưa
Tác giả: Thần Đông
Trường Sinh Giới
Trường Sinh Giới Trường Sinh Giới - Thần Đông Trường Sinh Giới