Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 276: Không Hài Lòng
N
hìn mấy cô gái này, Trần Thái Trung khẽ thở dài. Trên người những người này, hắn nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì của quân nhân, ngoại trừ nhìn thoáng qua có chút thanh thuần, nhưng thật sự không khác mấy với các tiểu thư ở Ảo Mộng Thành.
Nhớ tới Lưu Vọng Nam, hắn cũng không thể không thừa nhận. Trên người Lưu Vọng Nam ít nhiều còn nhìn thấy chút anh khí và hào khí. Vậy mà trên người sáu cô gái này lại không nhìn thấy được.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bĩu môi: bọn nhỏ thời nay, thật sự không khác gì rau quả trồng cuối thu, cây càng trồng càng kém.
Bảy người đàn ông, sáu cô gái, không cân. Trương Kiến Quốc ngầm liếc mắt về phía Trần Thái Trung một cái, cười hì hì lắc đầu nhìn các cô gái.
- Các cô không cần tiếp tôi. Cư tiếp sáu vị khách quý này cho tốt là được.
Trần Thái Trung vốn không muốn cô gái này hầu hạ, nhưng hắn thấy cái liếc mắt này liền có chút căm tức: mày cảm thấy anh đây rất không địa vị có phải hay không. Hừ, có giỏi... Chúng ta đi tiên giới chơi?
Chỉ có điều, tuy ông chủ Trương có ý như vậy, nhưng ngoài mặt, người ta có bản lĩnh rất giỏi, nói được cũng làm được. Hắn thật sự không có cách nào trở mặt. Vì thế chỉ có thể yên lặng tiếp nhận một cô gái, xem như trả thù nho nhỏ với đối phương.
Trái lại lão Chu, ông chủ Vạn Hào có phận ngượng ngùng.
- Xem Tổng giám đốc Trương nói kìa. Được rồi, tôi đang ở một phần đất ba mẫu ruộng nhà mình, không dám dính vào. Cảnh sát trong nhà nhìn thấy thì mệt. Trong toàn bộ khách sạn này, chỗ nào cũng đều có tai mắt của bà ấy...
Vì thế, mọi người lại cười ồ lên. Mặc dù có người luôn nói một đường, nghĩ một nẻo, nhưng rốt cuộc không ai buộc ông ta chọn người nào cả.
Cô gái cao gầy rất thành thạo ngồi xuống sát bên cạnh Trần Thái Trung. Nhưng thân người vẫn duy trì khoảng cách nào với hắn. Trần Thái Trung thoáng nhìn những người khác. Động tác của những cô gái này đều tương tự nhau. Thấy vậy, trong lòng hắn thoáng xúc cảm: xem ra họ vẫn không giống với các tiểu thư, không quyến rũ người khác một cách thô tục.
Hắn cảm khái, thật sự muốn về sớm một chút. Kế tiếp, không ngờ hắn lại được mở rộng tầm mắt: các cô gái này thật sự không phải người lương thiện gì. Cử chỉ lời nói không khỏi có phần thô tục. Nói ra những trò đùa dâm đãng, quả thực còn lợi hại hơn so với cánh đàn ông!
Nhưng hết lần này tới lần khác, các cô ấy dừng lại rất có chừng mực, phòng thủ còn vô cùng xuất sắc. Hễ có người muốn thừa cơ ăn đậu hũ, đều bị các cô gái cố ý vô tình né tránh được, nhưng nhìn vào tư thế lại có vẻ chào đón nồng nhiệt. Rõ ràng mỗi người đều là cao thủ câu người!
Theo lương tâm mà nói, đơn thuần xét về đẳng cấp bậc, các cô này thật sự mạnh mẽ hơn nhiều so với các tiểu thư. Trên cơ bản, các cô này xem như là người “ đàng hoàng “, tuy tác phong vẫn có phần phóng đãng. Nhưng bất luận như thế nào cũng không phải loại sinh trương thục ngụy có tiền có thể trèo lên được.
Đối với đàn ông mà nói, đây mới là sự quyến rũ chết người.
Trần Thái Trung thực sự khó tiếp nhận được. Điểm duy nhất trên người các cô gái này có thể khiến cho hắn thấy thiện cảm, chính là uống rượu có phần sảng khoái!
Cô gái cao lớn bên cạnh hắn cũng hiểu được, người mình đang tiếp là người không có địa vị gì trong bữa tiệc này.
Không địa vị... Tuy rằng điều này rất quan trọng, nhưng không phải chuyện có thể chết người. Nhưng Trần Thái Trung chẳng những không có địa vị, còn chẳng có gì thú vị—— Cơ bản, hắn quả thực giống như người câm điếc, không nói lời nào. Điều này khiến cô gái có phần không thể chấp nhận được. Cô hạ giọng hỏi.
- Anh, trong những người này, có lãnh đạo của anh sao?
-Không có.
Trần Thái Trung không tỏ thái độ lắc đầu. Hắn lấy đũa kẹp hột La Hán bỏ vào trong miệng, trong lòng cũng căm giận không thôi: nếu cô thật sự là em gái tôi, hiện tại tôi đã đánh cô bán thân bất toại!
Cô gái thấy bộ dạng âm dương quái khí của hắn, liền dứt khoát không thèm để ý tới hắn nữa, quay sang chọc ghẹo Thụy Viễn. Cô không phải tiểu thư, tự nhiên sẽ không cần quá cẩn thận, ăn nói khép nép với hắn. Tất cả mọi người đều ra ngoài chơi thôi.
Lúc này, Trần Thái Trung mới phát hiện, cô gái vốn ngồi cùng Hứa Thuần Lương, cũng tới ngồi xuống bên cạnh Thụy Viễn. Hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thuần Lương.
Hứa Thuần Lương cũng thường xuyên để ý tới hắn. Anh ta vừa thấy hắn quay đầu nhìn qua, liền cười với hắn, trong vẻ tươi cười tự nhiên còn có chút quyến rũ.
Người này thật sự rất đẹp trai! Trần Thái Trung cười khổ lắc đầu. Nếu đóng giả gái, tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều người đan ông say đắm. Con trai Hứa Thiệu Huy chắc cũng không được như vậy.
Qua một hồi, Trần Thái Trung lấy di động nhìn xem thời gian, phát hiện đã gần tới mười giờ. Hắn buông chiếc đũa xuống.
- Mọi người từ từ ngồi chơi. Tôi còn có việc, đi trước một chút.
- Gấp cái gì?
Hôm nay Thụy Viễn cũng không uống nhiều. Trên thực tế, sau khi uống rượu ở khu Âm Bình thành phố Phượng Hoàng, quay lại đối phó với rượu ở Tố Ba, cũng thật sự chỉ là mưa bụi. Địa phương càng lạc hậu, mời rượu càng lợi hại, lời này quả thật không sai.
- Dù sao anh cũng sống ở Cẩm Viên. Gần như vậy, hai bước là tới rồi.
Mọi người vừa nghe nói người này sống trong khách san cấp cao Cẩm Viên, trong lòng nhịn không được phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Tuy rằng, đối với bọn họ mà nói, sống trong Cẩm Viên cũng là sống, không phải một ngày chỉ sáu trăm tám một phòng thôi sao.
Nhưng biểu hiện của Trần Thái Trung trong tiệc rượu rất nhún ngường, tuyệt đối không giống một người sống trong Cẩm Viên. Nghe nói như thế, ông chủ Vạn Hào lên tiếng.
- Sao Tiểu Trần không cùng ở cùng Tổng giám đốc? Khách sạn Thiên Nam cũng không kém mấy so với Cẩm Viên à.
- Tôi đang học ở trường Đảng Tỉnh ủy, cho nên phải về sớm một chút.
Trần Thái Trung cười cười.
- Hơn nữa, coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đưa mọi người an toàn đến Tố Ba.
- Anh đến bồi dưỡng à?
Trước giờ Cao Vân Phong vẫn không thèm để ý tới hắn. Mãi đến khi nghe được bốn chữ “trường Đảng Tỉnh ủy “ mới lộ ra chút nhiệt tình.
- Không phải bồi dưỡng. Tôi tới tham gia lớp hàm thụ.
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng. Lần này, trong khóa bồi dưỡng lần này là dành cho cán bộ cấp Cục tỉnh Thiên Nam. Với tư cách như hắn còn thiếu một chút một chút.
- À..
Cao Vân Phong kéo dài giọng gật đầu, không giấu vẻ khinh miệt. Nhưng không ngờ lại bị Trần Thái Trung nhìn thấy.
Trong lòng hắn hiểu rõ, người ta chê hắn chỉ học trung học hoặc là tốt nghiệp trường trung học.
Nhưng hắn có năng lực thế nào?
- Vậy sao anh không vào Nhà khách trường Đảng?
Lý Anh Thụy hỏi. Không trách được cô hỏi như vậy. Cẩm Viên cách trường Đảng có một chặng đường. Hơn nữa, học lớp hàm thụ mà sống trong Cẩm Viên... Đây không phải là đốt tiền sao?
- Gặp khó khăn gì sao?
- Đủ người rồi.
Trần Thái Trung không muốn giải thích nhiều. Lúc đầu hắn tính tìm một khách sạn rẻ tiền cũng được. Tuy nhiên, Mông Hiểu Diễm nói chưa chắc đã ở nhà bác. Nếu có thể ở hai người, kiếm chỗ nào xa trường Đảng một chút cũng tốt hơn.
- Sao hết chỗ được? Khẳng định phòng cao cấp không hết được. Trước kia, ba tôi cũng từng đi bồi dưỡng. Tôi biết.
Hứa Thuần Lương cũng biết về điều này.
- Để tôi về tìm giúp anh một phòng.
- Hả?
Cao Vân Phong cũng không hiểu rõ về việc này lắm. Đối với quan trường, anh ta chỉ có kiến thức phổ thông. Nhưng quá tò mò, không nhịn được lại hỏi thêm.
- Người bình thường không được vào phòng cao cấp sao?
Hứa Thuần Lương cười cười, làm như không muốn giải thích. Tuy nhiên, mấy cô gái cũng là người tò mò, thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn biết nhiều hơn về việc này, liền ồn ào muốn anh ta giải thích một chút.
- Chưa đến lúc bồi dưỡng thì không có việc gì.
Hứa Thuần Lương bị giục giã, đành phải giải thích.
Khi có lớp bồi dưỡng, theo lệ thường, để dễ dàng quản lý, cũng vì tiện cho người nhà tới thăm, phòng cao cấp phải giữ lại... Ừ, cũng tiện cho lãnh đạo thị sát.
- Ha ha, cái này lại tiện cho Tiểu Trần.
Cao Vân Phong nhìn Trần Thái Trung cười đầy vẻ mờ ám. Chỉ có điều, vẻ kinh miệt trong mắt anh ta càng đậm.
- Học lớp hàm thụ, lại được ở trong phòng cao cấp. Cậu còn không cám ơn Tiểu Lương à?
Mẹ nó chứ, vẻ mặt mày như vậy là sao hả? Nhất thời Trần Thái Trung cảm thấy tức giận. Hơn nữa, công thêm khúc mắc lúc trước của cô gái trong đoàn văn công, hắn không thèm ngước mắt lên, đáp trả một câu.
- Cám ơn anh Thuần Lương. Tuy nhiên, điều kiện ở đó không bằng Cẩm Viên. Coi như hết...
Nói xong lời này, hắn liền đứng lên.
- Được rồi, các vị cứ từ từ nói chuyện. Tôi đi trước một bước.
Khi hắn đi ra tới cửa, nghe thấy Cao Vân Phong lớn tiếng nói.
- Tổng giám đốc, bạn anh thế nào vậy? Từ địa phương nhỏ tới, thật là không hiểu lễ phép!
Cái này, sự trức giận trong lòng Trần Thái Trung xem như hoàn toàn bị kích động. Hắn quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Cao Vân Phong một cái, khinh thường cười lạnh một tiếng.
- Họ Cao, cố mà giữ lấy cái miệng của anh, kẻo không sẽ mang họa cho nhà họ Cao các anh đấy!
Lời này vừa nói ra, bốn người đang ngồi đều kinh ngạc!
Chờ đến khi Cao Vân Phong có phản ứng, Trần Thái Trung đã đi ra tới cửa phòng. Nhất thời anh ta giận dữ, đứng lên tính đuổi theo hắn ra ngoài, lại bị Thụy Viễn túm chặt lại.
- Tiểu Cao, anh định làm gì hả?
- Hắn... Hắn mắng tôi! Cái thằng nhà quê kia, hắn mắng tôi!
Cao Vân Phong tức giận đến tím mặt, chỉ ngón tay ra ngoài cửa.
- Đùa sao, người thành phố Phượng Hoàng cũng dám chạy đến Tố Ba giương oai sao?
Bữa tiệp khoản đãi này đang êm đẹp, chỉ một việc như vậy đã bị phá hỏng hoàn toàn.
- Anh đuổi theo cũng không hay lắm đâu. Ngay cả chị Thụy hắn còn dám đánh.
Sắc mặt Hứa Thuần Lương cũng khó coi. Anh ta có phần không nhịn được.
- Vân Phong, không phải tôi trách anh. Nhưng dù sao đây cũng là bữa tiệc tôi thu xếp để đón tiếp tổng giám đốc. Anh không thể nể mặt tôi sao?
Nghe nói như thế, ngay cả Thụy Viễn cũng cảm thấy có phần xấu hổ. Hôm nay, anh ta là chủ bữa tiệc. Cao Vân Phong gây sức ép như vậy, quả thật là khiến anh ta mất hết thể diện.
- Là hắn không nể mặt tôi trước!
Cao Vân Phong tức giận đến mức cả người đều run lên.
- Tiểu Lương, anh đối xử với bằng hữu như vậy sao?
- Anh ngồi xuống trước cho tôi.
Hứa Thuần Lương nhướng mày, trên mặt không giận mà uy.
- Hôm nay có chuyện gì nói sau. Hiện giờ tôi chỉ hỏi anh một câu. Anh có nể mặt tôi chút nào không?
Cao Vân Phong ngơ ngác nhìn anh ta một lúc. Đang tức giận chợt mỉm cười.
- Ha ha, được, Tiểu Lương, hôm nay nể mặt anh. Chỉ có điều, về sau tôi làm gì hắn, tổng giám đốc anh không thể lại xen vào?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Tiên
Trần Phong Tiếu
Quan Tiên - Trần Phong Tiếu
https://isach.info/story.php?story=quan_tien__tran_phong_tieu