Chương 263: Lời Mời Gọi Hấp Dẫn
êm hãy còn dài, cô nhóc, chúng ta còn chưa bắt đầu mà.” Giọng anh khàn khàn đầy gợi cảm vang lên bên tai cô như một sự dụ hoặc vô tận.
Dương Nguyệt xấu hổ, không biết làm gì.
Nhưng giọng nói và vòng tay của anh đều khiến cô có một cảm giác an tâm khó tả.
Như thể biết rằng anh sẽ tuyệt đối không làm hại mình vậy, cô có thể yên tâm giao mình vào tay anh.
Trang phục trên người cô đều đã bị lột hết ra.
Lý Vũ Sâm cũng không mặc gì như vậy, cả hai đều trần người đối diện với nhau.
Tình cảnh này, Dương Nguyệt chưa từng nghĩ đến. Trong suy nghĩ của cô thì chuyện này giống như một nghi thức thần thánh.
“Chúng ta từ từ thôi, em đừng sợ.” Anh khẽ vỗ về cô, vuốt ve thân người mảnh mai của cô.
Nụ hôn nhẹ đặt lên mắt cô.
Dịu dàng mà lưu luyến.
Sau khi lớp váy áo bị kéo hết xuống, sự sợ hãi trong lòng cô dần vơi đi, cô dần dần bạo dạn hơn.
Bắt chước Lý Vũ Sâm, ngại ngùng đáp lại nụ hôn của anh.
Tuy chỉ là một động tác nhỏ nhưng đối với Lý Vũ Sâm mà nói thì đó là một sự khích lệ to lớn.
Sự vui mừng đến phát điên đó lan ra khắp từng tế bào trên người anh. Anh nhấc bổng cô lên, nồng nhiệt sờ nắn vuốt ve cô.
Dương Nguyệt cảm thấy sợ hãi, cô chưa từng trải qua sự đụng chạm như thế này, muốn né tránh nhưng lại bị anh giữ lấy hai chân, áp lên vai anh.
Lý Vũ Sâm cúi xuống, đầu lưỡi ẩm ướt lướt trên da đùi trắng mịn của cô... cho đến tận giữa hai đùi.
Cửa mình bé xíu và ẩm ướt đó khiến anh mê mệt ngây dại.
Cô không kiềm chế được mà rên lên thành tiếng, bị anh hành đến mức thở hổn hển.
Ngón tay chạm vào tóc anh, khẽ run lên.
Bỗng chốc cả căn phòng đều chìm trong sự nồng cháy của cơn lốc say sưa.
Cuối cùng Lý Vũ Sâm cũng không nhịn được nữa, sau khi biết chắc chắn rằng cô đã sẵn sàng, anh cúi người, ôm lấy mông cô, đưa vào dứt khoát.
Vật lớn đó nóng rẫy, cọ sát đưa vào bên trong.
Cảm giác lấp đầy bất ngờ khiến cô suýt ngất.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cảm giác đau đớn rách toạc bất chợt ập đến.
“Đau... Lý Vũ Sâm...” Cô đau đớn kêu lên, nước mắt tuôn trào.
Cảm giác đau đớn nóng rát đó đau hơn lúc ngón tay anh đưa vào rất nhiều.
Cả người cô bỗng chốc như bị rách ra.
“Không được, anh... anh ra đi. Em không thể...”
Đầu cô chếnh choáng.
Người co quắp lại, cảm giác thứ to lớn đó của anh chèn vào khiến cô không thở nổi.
Lý Vũ Sâm sắp bị cô làm cho phát điên.
Cô không động đậy thì không sao, giãy giụa như vậy ngược lại càng làm anh bị thít chặt.
Anh thở mạnh, cổ họng khô khốc.
Mắt anh mờ đi.
Bàn tay nắm lấy eo cô, giữ chặt. “Nguyệt Nguyệt, đừng động đậy. Em làm vậy chỉ càng đau hơn thôi...”
Anh đã kiên nhẫn hơn 12 phút.
Thật sự từ trước đến nay chưa một người phụ nữ nào có thể khiến anh kiên trì được như vậy. Hơn nữa đây còn là một cô bé còn ngây thơ.
“Nhưng... thật sự rất đau...” Nước mắt cô trào ra.
Thế nhưng nhìn bộ dạng khổ sở của anh trước mặt, cuối cùng cô cũng không nỡ.
Không dám giãy giụa nữa, sợ anh càng đau hơn.
Lý Vũ Sâm hôn lên những giọt nước mắt của cô, bàn tay đầy ma lực vuốt ve mặt trong giữa hai đùi cô, nơi nhạy cảm hơi nhô ra đó của cô vì máu dồn xuống mà trở nên căng phồng, anh nắn bóp nhịp nhàng chỗ đó.
Cô thở hổn hển, cơn cực khoát lại đến một lần nữa, cảm giác đau đớn đã giảm đi phần nhiều.
Lý Vũ Sâm thử nhúc nhích một chút, sau khi biết rằng cô không đau như trước nữa, anh mới dám nhích vào một chút nữa, để ngập lút cán trong người cô.
Của cô quá bé.
Còn của anh lại quá to.
Cần thích ứng với nhau.
“Lý Vũ Sâm...” Cô khẽ gọi anh, hơi nhỏm người lên, nhìn anh mệt đến mức trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đầy khổ sở là cô lại không nỡ.
Dù có xấu hổ và đau rát nhưng giờ cô không còn nghĩ đến nữa. Cô cắn chặt môi, khẽ nói: “Em... em đã không sao nữa rồi...”
Nhìn mắt anh sáng lên cùng ánh nhìn đầy hào hứng mà cô thật muốn đất có lỗ nào để chui vào.
Cô nói vậy không khác gì mời gọi!
Không biết xấu hổ như vậy!
Lý Vũ Sâm cười, trong mắt anh đầy sự rung động.
“Bé con, vậy anh không khách sáo nữa...”
“....” Cô muốn tống cho anh một đạp rơi xuống giường!
Sau khi đã đủ trơn, anh càng lúc càng húc vào chặt hơn, hết lần này đến lần khác, càng ngày càng mạnh.
Dường như muốn đem cả người mình tan vào trong cô, lại dường như có làm bao nhiêu cũng không đủ.
Anh yêu cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà anh muốn có cô đến phát điên lên.
Sợ làm cô bỏ chạy, vì vậy không dám bộc lộ.
Hiện giờ...
Cuối cùng anh đã biến cô trở thành của mình.
Tuy biết rằng làm vậy có lỗi với Bùi Cẩm Xuyên nhưng trái tim anh không còn sự lựa chọn nào khác.
...........
Từ sau khi chạm vào cô, Lý Vũ Sâm phát hiện mình hoàn toàn mất kiểm soát, không biết thế nào là đủ.
Nhưng dù như vậy anh cũng không dám làm quá mạnh.
Kiềm chế, lại kiềm chế.
Hai lần.
Sau hai lần, anh ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Nằm trong vòng tay anh, cô mệt mỏi rã rời. Nhưng sau nửa đêm cô tỉnh lại rồi không ngủ lại được.
Nhìn người đàn ông đang nằm cạnh mình, nghĩ lại những lửa hoa vừa nãy, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ diệu đến khó hiểu.
Không căm ghét.
Thật sự không hề có một chút căm ghét, phản cảm nào.
Nhưng...
Cắn rứt.
Nghĩ đến Bùi Cẩm Xuyên là cô lại cảm thấy mình thật khốn nạn.
Giờ cô đã thực sự trở thành kẻ bắt cá hai tay rồi, làm sao cũng không thể gột sạch quan hệ được nữa.
Ngày mai...
Ngày mai cô sẽ nói rõ ràng với cậu ấy.
Dù có bị chửi bị đánh cũng được, cảm thấy cô lăng loàn cũng được...
Cô đều sẽ chấp nhận hết!
“Em sợ không?” Đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai cô.
Cô kinh ngạc.
Quay lại nhìn thấy ánh mắt sâu sắc của Lý Vũ Sâm đang từ từ mở ra.
“Sao anh đã tỉnh rồi?” Cô khẽ hỏi, má đỏ bừng. Tay anh vẫn đang đặt trên ngực mình.
Một bên núm hồng của cô đang bị anh bá đạo nắm gọn trong lòng bàn tay.
“Anh cũng như em, không ngủ được.” Lý Vũ Sâm hơi dùng lực, khiến cả người cô đổ ập xuống trước ngực mình.
Ngón tay dài của anh khẽ vuốt tóc cô. “Bé con, anh thực sự rất vui.”
Cô không nói gì, khẽ cắn môi. Không khí lúc này vô cùng im lặng, nghe thấy được cả tiếng tim đập của anh.
Anh cúi mắt xuống nhìn cô một cái. “Em có hối hận không?”
Hối hận?
Cô lắc đầu.
Một loạt các cảm xúc khác nhau trào dâng lên trong lòng, cảm giác duy nhất không hề có, đó là sự hối hận.
Anh cười.
Trong lòng anh thầm mãn nguyện, khẽ xoa xoa đầu cô, nói đầy cưng nựng. “Ngủ đi, về phía Cẩm Xuyên, anh sẽ đi nói rõ ràng. Ừm... nói là anh dụ dỗ em, được không?”
“Không!” Cô ngồi dậy, nhìn vào mắt anh, kiên quyết lắc đầu. “Đây là chuyện của em và anh ấy, em đi nói rõ ràng với anh ấy. Nếu lôi cả anh vào rồi...”
Ánh mắt cô tối lại, giọng nói cũng trầm hẳn đi. “Sẽ chỉ càng khiến anh ấy cảm thấy khó xử. Hơn nữa hai người còn là anh em họ.”
Lý Vũ Sâm nghĩ một lúc, sự lo lắng của cô cũng có lý.
“Được, vậy em làm như những gì em nghĩ.”
Lý Vũ Sâm đặt lên trán cô một nụ hôn.
Vốn nghĩ là chỉ hôn một cái thôi rồi tha cho cô, không ngờ nụ hôn này làm lòng tham của anh trỗi dậy.
Từ trên trán hôn xuống môi cô. Hôn sâu hơn vào, anh đưa lưỡi vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô không rời.
Hôn đến mức không thở nổi nữa, ánh mắt anh trở nên sẫm lại.
Cô cảnh giác, vội vàng lùi ra, hai tay đẩy ngực anh. “Em buồn ngủ rồi, em ngủ đây...”
Cô lúng túng nói, mặt đỏ bừng, còn không quên cố tình ngáp một cái.
Lý Vũ Sâm lưu luyến mút chụt một cái trên cổ cô, khiến cô kêu lên. Dù gì cô vẫn còn đang đi học, anh không dám hôn mạnh quá sợ sẽ để lại dấu vết.
Hai người cự nự một lúc rồi cũng ngủ thật.
Lần này không tỉnh dậy giữa chừng nữa mà ngủ một mạch cho đến sáng.
...............
Thiên Thiên đang nằm mơ rất đẹp, được ôm cô giáo Nguyệt Nguyệt ngủ ngon. Vừa mở mắt ra nhìn thấy bố mình, cậu bé liền không vui.
Trên khuôn mặt non nớt đó tỏ rõ sự thất vọng.
“Bố, sao lại là bố?” Cậu bé ngồi dậy, đôi lông mày lưa thưa cau có, đầy vẻ chán nản.
Lam Tiêu vỗ chóc một cái vào đầu cậu nhóc. “Không phải bố thì là ai, tưởng là cô giáo mối tình đầu của con hả?”
“Cô giáo đâu? Tối qua rõ ràng là cô Nguyệt Nguyệt vào cùng con mà.” Đôi mắt đen láy của cậu nhìn quanh phòng.
Lam Tiêu lật chăn, bước xuống giường, đi về phía phòng vệ sinh vừa không quên khích đểu con trai. “Đừng tưởng bở nữa. Cô giáo Dương của con đã bỏ lại con mà đi tìm bạn trai cô ấy rồi. À phải rồi, con biết bạn trai cô ấy là ai không?”
“Ai?”
Lam Tiêu quay đầu lại nhìn cậu, nhướn mày đầy mờ ám. “Lý Vũ Sâm. Chính là chú Lý của con đấy.”
Tổng Tài, Ly Hôn Đi! Tổng Tài, Ly Hôn Đi! - Không rõ...