Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bộ Bộ Sinh Liên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 6: Nhuyễn Hồng Thập Trượng, Yên Hỏa Nhân Gian -- Chương 273: Tiểu Lầu Một Đêm Mưa Xuân
“L
ão gia...”.
Dương Hạo than một tiếng, giọng nói trầm ấm: “Diệu Diệu, đi mua mấy món ăn về đây, cùng ta uống vài chén, được không?”.
“Á?”. Diệu Diệu lo lắng nhìn ánh mắt hắn, vội đáp một tiếng, cầm váy chạy ra ngoài.
Dương Hạo nâng chén rượu, thì thào lẩm bẩm: “Đàn ông không phải đồ vật, đàn bà... Cũng không phải đồ vật”. Ngửa cổ, uống cạn rượu vào ruột.
Diệu Diệu năn nỉ nói: “Lão gia, xin ngài chớ uống thêm nữa...”.
“Hả? Không muốn lão gia uống thêm nữa hả?”. Dương Hạo liếc mắt nhìn nàng một cái: “Sợ lão gia uống nhiều rồi ức hiếp nàng phải không?”.
Diệu Diệu mặt đỏ ủng, lắp bắp nói: “Lão... Lão... Gia”.
Dương Hạo bỗng đặt chén xuống, chậm rãi cúi xuống hỏi: “Nếu... Lão gia ta thực sự cần nàng, nàng có bằng lòng không?”.
Diệu Diệu mặt đỏ như gấc, hai tay xua xua, mông lùi dần về phía sau ghế: “Lão gia, ngài... Ngài ngài... Ngài uống nhiều quá rồi...”.
Dương Hạo có men say, ánh mắt càng nóng hơn, hắn giống như một con sói hôi trên người con dê bé bỏng, ép hỏi: “Nàng nói đi, đồng ý hay không?”.
Hơi thở của hắn đập vào mặt Diệu Diệu, hai tay mềm nhũn, nàng ngửa người ra ngã bịch xuống nền nói: “Nô tỳ... Nô tỳ đồng ý”. Lời nói vừa dứt nàng nhắm nghiền mắt lại, mặt nóng bừng.
Bỗng nhiên nàng run run, cảm giác bàn tay Dương Hạo đang vuốt ve má nàng.
“Nàng đồng ý, đúng, nàng đồng ý...”. Diệu Diệu đang nhắm mắt, cơ thể căng thẳng, không nhìn thấy nụ cười mỉa mai ở khóe mắt Dương Hạo, chỉ sợ hãi chờ đợi thời khắc tiếp theo.
“Nàng đồng ý, Đóa Nhi, Oa Oa, Tiểu Nhiên bọn họ cũng đồng ý, ha ha... Nam nhi cầu con đường thăng quan, nữ nhi chỉ cầu có cơ thể, chỉ cần ta gật đầu, có nghĩa là mỹ nhân sẽ đồng ý đem cơ thể mềm mại phụng dưỡng ta, ta hà tất phải đau lòng vì cô ấy, hà tất phải đau lòng vì cô ấy, nàng thấy có đúng không?”.
Diệu Diệu cảm thấy hai má lạnh toát, như có vài giọt mưa rơi xuống, nàng giật mình mở mắt, thì ra nước mắt Dương Hạo không biết tự bao giờ rơi xuống.
“Lão gia!”. Diệu Diệu vội lật người ngồi dậy, muốn lau nước mắt cho hắn, nhưng rồi lại không dám.
Dương Hạo xoay người, cầm lấy bầu rượu, lảo đảo đứng dậy.
“Lão gia, ngài đi đâu?”.
“Lão gia ta lòng đang phiền não, đi ra ngoài một chút”. Dương Hạo đi ra đến cửa, đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại nói: “Diệu Diệu, cô còn nhỏ, tuy gặp nhiều chuyện ở thanh lâu kỹ phường, nhưng cô vẫn không hiểu, cô phải biết trân trọng mình, không được dễ dàng tặng cho người ta...”. Hắn giơ bầu rượu uống một ngụm, lẻ loi đi ra ngoài.
Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng hắn cô đơn, lòng không biết tại sao lại chua xót và đau đớn đến thế, đúng vậy, cô còn nhỏ, mới có hơn mười ba, nhưng cô từ bên Tuyền Châu đến, bên đó rất nhiều cô gái mười ba tuổi đã có con, cô không nhỏ nữa, cô đã hiểu chuyện đời.
Dương Hạo chỉ coi mình là một đứa trẻ, nhiều lần có ý với nàng, lời đồng ý của nàng, lời thề của nàng, khi nào... Lão gia mới có thể nhìn thẳng vào nàng, coi nàng là một người con gái trưởng thành đây?
Trong khoảng thời gian ngắn, mắt nàng rưng rưng, nàng khóc...
Đêm mùa hè, sắc trời ráng đỏ, Dương Hạo ở Lâm uyển (nơi Vua đi săn) lẻ loi cô độc đi từng bước, thỉnh thoảng hắn uống một ngụm rượu, đã vào đến trong rừng sâu, men say ngấm vào cơ thể hắn, hắn thấy mông lung, không biết người trên thế gian, cũng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được một giọng nói ngọt ngào: “Này vị tiểu ca, ngươi cô đơn một mình, mượn rượu giải sầu, là có chuyện gì vậy?”.
Dương Hạo mở to đôi mắt đang say lờ đờ, nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây, cố gắng nhìn kỹ, người đó giống như một con nai con, mặc chiếc váy màu xanh đẹp khiến người ta hoảng hồn...
Dương Hạo say lờ đời, ánh mắt mông lung, cố giương mắt ra nhìn, chỉ thấy một mỹ nữ cơ thể mềm mại yểu điệu mặc váy màu xanh ngọc bích, đứng dưới gốc cây, cười thản nhiên, chính là Ngô Oa Nhi.
Ngô Oa Nhi cười nói: “Tiểu ca chớ có nước mắt lã chã, thiếp có một lời vàng ngọc thế này, người bị sương gió đánh gẫy như dương liễu, nhưng đợi đến mùa xuân thì lại nảy mầm mà”.
Dương Hạo thấy những lời này quen tai kinh ngạc hỏi: “Oa Oa, cô ở đây làm gì?”.
Ngô Oa Nhi giơ cổ tay lên, vung tay áo, nhẹ xoay người, dùng giọng nói ngọt ngào hát: “Thần tiên tuế nguyêt ngõa bất ái... Hảo bỉ liên hoa cuống khai...”.
“Á!”. Dương Hạo gõ gõ vào đầu mình, đột nhiên nghĩ đến: “Đây chẳng phải mấy câu từ trong ‘Thiên tiên xứng’ mà ta nói với cô ấy sao, hóa ra cô ấy đang một mình tập luyện dưới gốc cây”.
“Cô là tiên nữ, là tiên nữ ư?”. Dương Hạo cười ha ha: “Tiên nữ chỉ có bay lên trời, nào có chuyện bay xuống dưới gả cho một tên khốn nghèo hèn không quyền không thế? Ha ha, toàn là lừa bịp người, lừa người, không chính xác tí nào”.
Ngô Oa Nhi cười hì hì, cô yêu kiều đi đến, kéo cánh tay hắn, chớp mắt nói: “Ai bảo không có tiên nữ bay xuống, thiếp đây không phải là tiên nữ bay đến trước mặt chàng sao? Đại nhân sao lại uống say bí tỷ như thế, có tâm sự gì sao?”.
“Ta... Nào có tâm sự gì. Đi, chúng ta đi uống rượu. Đi đến chỗ cô, tiếp tục uống”. Dương Hạo bảo Ngô Oa Nhi nâng mình, thất tha thất thểu đi về phía trước Ngô Oa Nhi giờ ở Bạch hương lầu cũng thuộc Mi Hồ Quật, chỉ là giờ Mi Hồ Quật vẫn chưa dọn đến, vì cô cần dàn dựng kịch, giờ thường xuyên qua lại.
Khi vào trong lầu, không khí nặng nề trên bầu trời bỗng truyền đến tiếng sấm rền, sau đó mưa tí tách rơi xuống, thời tiết mát mẻ hẳn. Chỗ ở của Ngô Oa Nhi thanh ngâm tiểu trúc như Mi Hồ quật, nhàn nhạt hương thơm, lịch sử tao nhã vô cùng.
Ngô Oa Nhi gọi người bê lên mấy món ăn, nhưng lại không gọi người mang rượu, ngược lại bê lên thứ nước giải rượu. Đóng cửa phòng lại, Ngô Oa Nhi xoay người nhìn, chỉ thấy Dương Hạo tựa vào giường của cô, một tay để lên trán, nhắm nghiền hai mắt, cảm giác say thực khó chịu, không khỏi lắc đầu cười, nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, đỡ lấy vai hắn, bưng nước giải rượu cho hắn, dịu dàng nói: “Được rồi, đại nhân uống không ít rồi, nào, uống chút nước giải rượu này đi”.
Hắn cầm lấy bát nước, chạm phải đôi tay ngọc, mềm mại trắng nõn, Dương Hạo không nhận lấy chén rượu, lại ngẩng đầu nhìn nàng. Vừa mới ngẩng đầu thì thấy một ánh mắt dịu dàng, vô cùng thân thiết, nhìn không rõ lắm, cho nên giống như rượu thuần túy, chỉ để người ta ngửi thấy mùi thơm của nó.
“Vì con đường làm quan, hay là vì đàn bà?”. Ngô Oa Nhi thản nhiên hỏi.
“Sao... Lại hỏi vậy?”.
Ngô Oa Nhi chuyển ánh mắt, ôn nhu nói: “Đàn ông các ngài, trừ hai cái ấy ra, còn vì cái gì mà uống rượu say mềm như vậy được nữa?”.
Dương Hạo không nói gì, Ngô Oa Nhi hé miệng cười, đem nước giải rượu đến, nói: “Nào, ngoan, uống nó đi”.
Dương Hạo không né tránh, uống cạn nước giải rượu từ tay cô, Ngô Oa Nhi giống như một người vợ nhỏ hiền thực, lại cầm tới một cái ống nhổ, bảo hắn súc miệng, thấm ướt khăn mặt lau mặt cho hắn, sau đó nhỏ giọng nói: “Đại nhân còn chưa nói nhé, rốt cuộc là tại sao, chuyện buồn mà để trong lòng sẽ rất khó chịu đấy, chi bằng không ngại nói ra đi”.
Dương Hạo im lặng một lát, cúi đầu nói: “Đàn bà...”.
Ngô Oa Nhi cười mãn nguyện, tay nhỏ xoa xoa vào ngực hắn hỏi: “Cô ấy... Làm gì?”.
“Cô không cảm thấy... Cô nói quá nhiều sao?”.
“Vì thiếp là đàn bà mà, nào có người đàn bà nào không nói nhiều chứ?”. Ngô Oa Nhi nghịch ngợm cười.
Dương Hạo ngẩng mặt nhìn cô, lông mày như vẽ, ánh mắt sáng như nước hồ, giờ gần như thế, có thể đếm được lông mi của nàng. Khuôn mặt cô không tỳ vết, mũi ngọc nhỏ xinh như ngà voi mới nhú, môi đỏ mọng hơi cong. Ấn tượng nàng để lại cho người ta luôn là một đứa trẻ xinh xắn, nhưng giờ trong phòng riêng của cô ấy, Dương Hạo đột nhiên phát hiện ra, cô ấy thực sự là đàn bà, một người đàn bà thành thục, quyến rũ, thiện cảm.
Nhìn nàng thật lâu, ánh mắt Ngô Oa Nhi đột nhiên có cảnh giác, nàng hơi né tránh, eo thon nhỏ của nàng đã bị bàn tay Dương Hạo ôm chặt, sau đó hôn tới tấp lên môi nàng.
“Ư ư ư... Ư...”. Oa Oa cố gắng giãy dụa mấy cái, nhưng đầu lưỡi Dương Hạo càng thọc sâu hơn, sức lực của cô giống như bị lấy hết ra, thở ra hơi thở làm nũng nhõng nhẽo, đôi bàn tay để trên ngực Dương Hạo cũng từ từ buông ra.
Môi hồng mềm mại, Dương Hạo hôn như để trả thù, nhưng cơ thể vừa đẹp vừa mềm, dục hỏa đã cháy lên, hắn hôn môi, đồng thời bàn tay hắn lần mò vuốt ve cơ thể Ngô Oa Nhi, đợi đến khi hai người rứt nhau ra, Ngô Oa Nhi cũng giống như người uống rượu say, mặt đỏ như trứng gà, môi ướt sũng, đỏ mọng hơi sưng lên vì bị Dương Hạo hôn.
Quần áo của nàng bị Dương Hạo làm xộc xệch, dây lỏng lẻo vẫn còn đó, lộ ra đôi nhũ hoa trắng nõn trong vạt áo, Dương hạo mượn cớ say làm bừa, không nghĩ ngợi gì nữa, tay lần mò mở dây xiêm y của nàng.
“A!”. Ngô Oa Nhi kêu lên một tiếng, trong chốc lát nhắm nghiền mắt lại, giọng run run: “Chàng... Chàng không được hối hận...”.
Trả lời nàng là một cảm giác nóng bỏng từ đôi vú truyền tới: “Trời ơi. Hắn... Hắn đang mút... Của ta, lần này... Tuyệt đối không phải... Không phải bút lông...”.
Ngô Oa Nhi ngẩng mặt, vòng eo bị hắn ôm chặt vào lòng, trong chốc lát đôi vú cương lên, không biết từ lúc nào, quần áo đã bị Dương Hạo cởi bỏ, dáng người tuyệt đẹp như ngọc phơi trước mặt hắn, mùi thơm quyến rũ của người phụ nữ...
Dương Hạo nhìn thấy điểm ở giữa hai chân, một màu ửng đỏ, tựa như không có một ngọn cỏ nào, thoáng nhìn thấy, Ngô Oa Nhi vội kêu lên một tiếng, xấu hổ lấy tay che lại, nhắm tịt mắt, khép hai chân, dục hỏa Dương Hạo đã đốt hừng hực, có men say thêm hứng, bèn giang hai chân nàng ra, để nàng nằm dưới người mình.
“Chàng... Chàng không được hối hận...”. Ngô Oa Nhi sợ hãi lại nói một câu, lần này Dương Hạo vẫn lấy hành động trả lời nàng, cơ thể Ngô Oa Nhi đột nhiên căng thẳng, ngửa đầu kêu rên rền rĩ tiếng dục vọng, hai tay nhỏ bé nắm chặt đệm...
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bộ Bộ Sinh Liên
Nguyệt Quan
Bộ Bộ Sinh Liên - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=bo_bo_sinh_lien__nguyet_quan