Chương 264: Đăng Sơn
riệu Tử Văn và La Thanh Yên chậm rãi đi theo con đường sơn đạo gập ghềnh, đường sơn đạo cheo leo thềm đá thật sự là rất khó đi. Bọn họ đi một bước là phải cẩn thận một bước, cho nên hành trình rất chậm.
Núi non hùng vĩ, Triệu Tử Văn quay đầu nhìn lại, thấy xa xa thành Hàm Đan nhà nhà lên đèn, màu sắc lấp lóe. Nhìn lên trên, trong bóng đêm mông lung có thể nhìn thấy bóng núi chập chùng, giống như bức tường thành vô biên vô hạn chặn ngang trước mắt, cho người ta cái cảm giác có đủ chiều sâu như đất và chiều cao như trời.
Hắn cũng không ngờ rằng con đường sơn đạo lại khó đi như thế. Từ lúc xế chiều cho tới khi mặt trời lặn hẳn, thời gian lâu như thế mà cũng chỉ leo được một nửa lộ trình. Trong lòng hắn vô cùng buồn bực, tình hình hiện tại xem ra là phải ăn ngủ ngay ở chân núi rồi.
Ngoại trừ những tiếng thông reo mà gió đêm ngẫu nhiên đưa tới, cũng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân và hơi thở dốc của hai người. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Triệu Tử Văn nhìn La Thanh Yên đang đi ở phía trước, cái mông tròn trịa với những đường cong hoàn mỹ, mỗi một bước chân lại làm cho cái mông nảy lên, làm cho người ta rung động không nói nổi nên lời.
"Thế này chẳng phải là hấp dẫn ta phạm tội sao?" Triệu Tử Văn lén nuốt nước miếng. La tỷ tỷ này tuy đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng vẫn còn bảo dưỡng tốt như thế. Làn da nõn nà, ngực cao mông nở, dáng người thật sự là lung linh uốn khúc, giống như một thiếu phụ chín mọng nơi khuê phòng.
- La tỷ tỷ, khi nào thì chúng ta mới có thể đến được Đào Hoa Cốc?
Hắn dừng lại, bĩu môi nói.
La Thanh Yên không hề thay đổi sắc mặt, vẫn một mực lạnh như băng sơn, nói:
- Bay qua ngọn núi này là đến!
Triệu Tử Văn lập tức liếc mắt xem thường, nói:
- Những lời này ngươi đều nói vài lần rồi.
- Sao hả? Ngươi sốt ruột muốn về rồi hả?
La Thanh Yên cũng dừng lại đứng bên lề, hơi nghỉ ngơi một chút, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn hỏi.
- Triệu phủ còn có hai cái bình dấm chua Đại tiểu thư và Hạ Bình đang chờ ta. Ta có thể không nóng lòng được sao?
Triệu Tử Văn căm giận hạ giọng nói. Bất quá, điều hắn để ý nhất chính là tin tức của Lâm Mộng Phỉ và Lăng Nhi. Hắn đã sớm giao nhiệm vụ tìm kiếm hai vị tiểu thư này cho Điền đại tướng quân rồi, để Điền Hổ phái các tướng sĩ đi tìm xung quanh, cho nên hắn cũng không muốn chơi trò đột nhiên mất tích, đến lúc đó lại không có được tin tức kịp thời của hai vị tiểu thư.
La Thanh Yên đứng dưới một gốc cây tùng ở bên sườn núi, bạch sam bạch y, tà váy dài tha thướt, mái tóc buông xuống, hừ một tiếng, nói:
- Ngươi là cái đồ phóng đãng hoa tâm, nhất định là lại nhớ tới hồ mị tử ở Triệu phủ chứ gì?
Vẫn là La tỷ tỷ này hiểu ta. Triệu Tử Văn nhìn La tiên tử thoát tục siêu trần, cười ha hả nói:
- Nói gì vậy hả?! Ta và La tiên tử ở cùng một chỗ, làm sao lại còn nhớ đến nữ tử khác nữa được chứ!
Đứng ở bên sườn núi cao nhất, đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh mây mù lẫn gió quanh quẩn bao bọc, rất có uy thế "thưởng lãm các ngọn núi nhỏ", núi xa dốc gần đập vào tầm mắt, phảng phất giống như mình là cao nhất. Nhìn ra phía phương Đông xa xa, mặt trăng ẩn hiện phía chân trời, xuyên qua những đám mây phát ra những ánh trăng nhàn nhạt, trong trẻo và dịu dàng. La Thanh Yên vốn đang thưởng thức cảnh đẹp, nghe được những lời của hắn thì lập tức chán hẳn, yêu kiều quở trách:
- Hay cho cái đồ vô sỉ nhà ngươi, dám nói với ta những lời khinh bạc như thế. Ngươi đừng có chạy.
- Không chạy mới là lạ!
Triệu Tử Văn không phải kẻ ngu, trêu đùa Bạch Phát Ma Nữ rồi lại không chạy đứng đó mà chờ ăn đòn chắc?
Hắn bước dài một bước trực tiếp vọt về phía trước. La Thanh Yên tức giận mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng hấp tấp của gã vô sỉ kia vừa bực vừa buồn cười. Nàng nhìn xa về phía núi non trùng điệp kia, cảm nhận làn gió lạnh vi vút qua mái tóc và hai bên má, có cảm giác phiêu lãng như mơ mộng thành tiên, lửa giận trong lòng cũng dần dần nhạt bớt.
- Ta cũng không thể vì tiểu tặc này mà làm hỏng cả tâm tính đạm bạc đã tu hành nhiều năm nay được.
La Thanh Yên áp chế lửa giận trong lòng, thì thầm tự nhủ, lại khôi phục bộ dạng lạnh như băng, dường như câu chuyện vừa rồi không hề phát sinh vậy.
Khi trèo lên đỉnh núi, ánh trăng càng thêm sáng tỏ. Tuy có mây mù che phủ nhưng thế núi thế non thì vẫn láng máng nhìn được ra. Triệu Tử Văn đứng ở đỉnh núi, nhìn xuống La Thanh Yên còn đang đi ở bên dưới. Lúc này đây hắn mỏi mệt không chịu nổi, không nghĩ tới nơi này lại phải vượt qua vài ngọn ngúi, tất cả ban đêm đều chỉ có leo lên rồi ngẫu nhiên nghỉ tạm một lúc rồi lại đi tiếp được thôi.
- La tỷ tỷ, đã đến chưa?
Triệu Tử Văn mệt mỏi đến độ ngón tay cũng không muốn giơ lên nữa, tựa vào một gốc cây cổ thụ trên đỉnh núi, lẩm bẩm hỏi.
Nương theo ánh trăng sáng tỏ, đã leo núi cả một buổi tối rồi, La Thanh Yên cũng có chút mệt mỏi, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, lẳng lặng đứng cách Triệu Tử Văn không xa, nhìn về trời đầy sao phía xa xa kia.
Gió núi trong trẻo nhưng lạnh lùng, vạn vật tĩnh mịch cô liêu, hai người đứng đó không nói một lời nào cả, bầu không khí nhất thời rơi vào trầm lặng. Triệu Tử Văn nhìn lén sắc mặt của La tiên tử, mặt mày thâm trầm, trên khuôn mặt xinh đẹp nhìn không ra hỉ nộ ái ố, thật là lạnh lùng.
Sương đêm nặng hạt, một tầng sương mỏng ngưng kết trên búi tóc bên tai La Thanh Yên, nhìn qua trong suốt, dưới ánh trăng nhàn nhạt lại phát ra ánh hào quang trong suốt. Nàng sắc mặt trắng nõn, bàn tay mềm mại, áo trắng hơn tuyết, sợi tóc nhẹ nhàng bay lượn trong gió rét, phảng phất như hình ảnh tiên tử trên cung trăng xuống phàm trần. Hương vị thanh lịch tuyệt trần khiến Triệu Tử Văn nhìn mà ngây ngốc, si mê.
- Bây giờ chúng ta nghỉ tạm ở đây một lúc. Chờ khi nào trời sáng thì sẽ đến Đào Hoa Cốc!
Dưới ánh trăng sáng, thần sắc La Thanh Yên dần dần lạnh lẽo như băng, trong giọng nói còn mang theo chút hàn ý.
Triệu Tử Văn không muốn lại tiếp tục chọc ghẹo Bạch Phát Ma Nữ này nữa. Nói không chừng hiện giờ ma nữ này có thể bùng nổ hung bạo được ngay. Hắn gật đầu dựa vào thân cây cổ thụ, dần dần ngủ luôn.
Hai người nếu như không phải là cao thủ thì cũng khó leo lên đến ngọn núi cao nhất này trong thời gian có một buổi tối. La Thanh Yên đứng xem sao, căn bản là không hề buồn ngủ tí nào.
Nhìn về phương Đông phía xa kia, trong những đám mây bay xám xám phía chân trời có lộ ra từng ánh sáng trắng trẻo dịu dàng, trơn bóng như sa mỏng. Những ánh sáng trắng không ngừng bốc cao, mở rộng, bên trên dần dần toát ra màu đỏ nhàn nhạt, khiến đám mây mù vừa rồi còn rất u ám dần dần cũng sáng lên. Theo mức độ màu đỏ ngày càng đậm, phạm vi càng lúc càng lớn, toàn bộ phương Đông đều đỏ rực lên một mảnh. Đột nhiên, giống như có một bàn tay khổng lồ kéo bức màn che phía chân trời kia ra, ánh sáng đỏ rực, vầng thái dương tiên diễm lộ ra một hình vòng cung, chậm rãi bay lên.
Ánh sáng ấm áp mờ mờ chiếu vào gương mặt của Triệu Tử Văn, khiến hắn cảm giác hơi ấm áp. Nếu không phải là thân thể của hắn tráng kiện thì chỉ e là rất khó chịu nổi hàn khí ban đêm. Hắn duỗi lưng một cái, nhìn mặt trời mọc ở phương Đông, khẽ cười, nói:
- Không ngờ là tự dưng lại được ngắm cảnh mặt trời mọc.
La Thanh Yên vẫn đứng ở cuối đỉnh núi, nhìn mặt trời mọc xinh đẹp phía xa xa kia, vành tai trong suốt, cái cổ trắng nõn, dáng người yểu điệu, toàn bộ hình dáng hoàn mỹ hiện ra trước mắt Triệu Tử Văn, hài hòa với hình ảnh mặt trời mọc đến không sao tả xiết.
Thái dương ở phía Đông dần dần lên cao, không biết là do kết quả của thị giác lệch lạc hay là do phản xạ ánh sáng mà "hỏa cầu" thật lớn này thay đổi và thoát ra khỏi đường chân trời trong nháy mắt. Cái đáy tròn tròn giống như kéo một dây tơ hồng to ở trên đường chân trời. Theo "hỏa cầu" bay lên không ngừng, dây tơ hồng kia càng lúc càng mảnh cho đến khi đứt đoạn hẳn, khiến cho thái dương rốt cuộc lộ ra gương mặt tròn trịa, hồng hào.
Lúc này Triệu Tử Văn mới lĩnh ngộ được vì sao mà mọi người đều coi chuyện có thể đi đến đỉnh núi cao ngắm mặt trời mọc là việc may mắn và đáng tự hào ---- Không qua mưa gió sao có thể thấy được cầu vồng? Khó gặp được một bức tranh vẽ tuyệt diệu mà người người ai ai cũng có thể thưởng thức được.
- Đi thôi.
La Thanh Yên than nhẹ một tiếng, lập tức đi trước xuống dưới ngọn núi.
Triệu Tử Văn cũng không biết vì sao La Các chủ này đột nhiên lại thương cảm như thế. Hắn không nhanh không chậm xốc lại Hổ Đầu Thương trên lưng, theo sát phía sau La Thanh Yên, đi xuống một triền núi phía khác.
Khi đi đến sườn núi bên dưới rồi, mới được một lúc lại cảm ứng: "Sơn cùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!" (Dịch nghĩa: Sơn cùng thủy tận nghi là không có đường đi, liễu mờ mịt hoa sáng tỏ cả một vùng). Chỉ thấy ở bến nước xa xa có một vườn đào rất to, cây cối rậm rì, chạy dài ngun ngút. Đúng là tiết xuân làm say lòng người, hoa đào thơm sực cả rừng hoa, rực rỡ diêm dúa lẳng lơ, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Rốt cuộc cũng đã tìm được cái nơi gọi là Đào Hoa Cốc! Triệu Tử Văn vội vàng bước nhanh đến trước rừng hoa đào, say mê nhìn ngắm những đóa hoa đang khoe hương khoe sắc.
Từng cây từng cây, hoa giăng chi chít đầu cành, từng bó từng chuỗi, um tùm, giống như một trận tuyết màu đỏ rơi xuống đất, trong đó, ngẫu nhiên lại có mấy cành khẳng khiu thưa thớt, lại tạo cho cả cánh rừng thêm ý vị linh động hơn. Trong không khí hương thôn có làn khói nhẹ mênh mông, phủ lên vườn đào giống như một dòng sông màu tím, mông lung không biết trời đất nào là biên giới nữa. Gió nhẹ thổi, làn khói xanh tím kia theo đó mà mơ hồ biến ảo đi.
La Thanh Yên cũng không kìm nổi mà tận thưởng cảnh sắc tươi đẹp. Trong làn gió nhẹ nhàng, vườn đào xao động từng đợt, một làn hương xông thẳng vào tận nội tâm.
Triệu Tử Văn lơ đãng nhìn xuống rừng hoa đào, nhưng đúng lúc này, hắn chợt cả kinh. Hắn nhìn thấy phía dưới rừng hoa đào là một mảnh đất trống của đáy cốc, trên đó lầu đài đình các mái cong cong, quỳnh lâu ngọc vũ, lầu các cao ngất trong núi non trùng điệp, thật sự là có thể so sánh được với hoàng cung. Chẳng lẽ đây là lãnh địa của Sở Vương Sở Thăng sao? Làm sao lại có trận thế lớn như vậy chứ?
- Không ngờ là Ám Kiếm Các lại ở một nơi bí ẩn thế này.
La Thanh Yên không biểu lộ ra biểu tình vui sướng nào mà thản nhiên nói.
Sở Vương phủ được bao bọc trong ánh bình minh bốn phía, mây mù như biển lớn, trong làn sóng hoa đào, giữa đám sương như ẩn như hiện nhưng vẫn không ngăn cản được ánh mắt của hai người.
Triệu Tử Văn cũng không biết năm đó Sở Vương làm sao dựng lên được Sở Vương phủ với quy mô lớn như vậy. Việc xây dựng ở trong núi khó càng thêm khó hơn. Có lẽ là mấy đời Sở Vương phải tích lũy của cải mới kiến tạo được nên.
Siêu Cấp Thư Đồng Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ Siêu Cấp Thư Đồng