Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Đạo Vô Cương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 265: Trước Tiên Phải Củng Cố Nội Bộ
N
hìn thấy chồng sáng sớm đã dậy lấy đôi giày đá bóng nhiều năm chưa đi ra để phủi bụi, hơn nữa còn thay một chiếc áo thể thao đã lâu chưa mặc, người vợ đang chuẩn bị giặt quần áo thấy vô cùng kinh ngạc.
- Kiến Xuân, anh làm gì thế?
- Làm gì đâu, anh đi ra ngoài một lát.
Trương Kiến Xuân cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, đã nhiều năm anh ta đều không luyện tập, hôm nay lại phải lên núi Sơn Trà đạp thanh, ha ha, vị Trưởng phòng mới đến này thật là thú vị.
- Đi ra ngoài một lát? Lúc này là lúc nào mà anh thay quần áo như vậy làm gì, chạy bộ? Hay là tập bước nhanh?
Vợ cũng có chút mơ hồ:
- Anh không ấm đầu đấy chứ?
- Em mới ấm đầu đó, Trưởng phòng mới đến mời anh cùng đi leo núi Sơn Trà đạp thanh, đây lại là lần đầu tiên, anh có thể không đi sao?
Nói thật Trương Kiến Xuân cũng thấy không quen với lời mời của Lục Vi Dân.
Ý đồ của Lục Vi Dân anh ta cũng mơ hồ biết được. Hắn ta là người mới đến, anh ta lại là Phó phòng, hơn nữa đối phương cũng đã lờ mờ đoán được anh ta đại khái có chút thái độ, cho nên muốn giao lưu với mình, kéo gần khoảng cách, loại bỏ bất đồng để tiện triển khai công việc. Điều này không có gì kỳ lạ, chẳng qua dùng cách mời mình cùng đi leo núi thì có vẻ quá khác người.
Tuy nhiên lời nói của đối phương cũng rất có lý, hắn là thư ký của Bí thư Hạ, không có bao nhiêu thời gian thực sự thuộc về bản thân hắn, mọi thứ sắp xếp đều xoay quanh công việc của Bí thư Hạ, chỉ có sáng chủ nhật tuần này có thể có thời gian rảnh. Cùng uống trà có vẻ có chút quá câu nệ, cùng leo núi, rèn luyện, thưởng thức một chút cảnh xuân hoang dã của núi Sơn Trà cũng xem như là một kiểu lạc thú, Trương Kiến Xuân cũng chỉ đành nhận lời.
- Ồ? Ý anh là vị Trưởng phòng mới đến của phòng các anh?
Người vợ bỗng chốc có hứng thú, thời gian này tinh thần của anh chồng đều không tốt lắm, đương nhiên cũng là có liên quan đến chuyện trong công việc. Nhưng chồng không thích nói chuyện cơ quan ở trong nhà, mỗi lần mình hỏi dò cũng là hỏi ba câu mới trả lời một câu, hôm nay lại chủ động nhắc tới vấn đề này.
- Hắn mời đi leo núi? Còn có nhã hứng này sao?
- Nhã hứng gì, hắn là thư ký của Bí thư Hạ… nói chung mấy ngày này cũng chỉ có sáng hôm nay có thời gian.
Trương Kiến Xuân biết vợ mình thích tán chuyện, nên thường không nói chuyện cơ quan ở nhà. Nhưng việc kiểu này sao có thể giấu được, mình thất bại trong cuộc cạnh tranh chức Trưởng phòng…chuyện một thằng nhóc miệng còn hơi sữa đến Phòng tổng hợp làm Trưởng phòng sớm đã lan truyền khắp trụ sở Ủy ban nhân dân Địa khu rồi.
- Kiến Xuân, vậy xem ra Trưởng phòng này của các anh cũng là muốn có quan hệ tốt với anh đấy.
Người vợ càng thêm hứng thú, vừa mở máy giặt, vừa cho quần áo vào máy.
- Hừ, có lẽ là sợ anh gây khó khăn rồi không phối hợp với hắn đấy.
Trương Kiến Xuân khẽ hừ một tiếng.
- Kiến Xuân, em nghe nói Trưởng phòng mới đến của các anh rất không đơn giản đâu, mạng lưới quan hệ không phải là rộng bình thường…Lần này anh không làm Trưởng phòng cũng không sao, có quan hệ tốt với hắn về sau có lẽ sẽ cực kỳ giúp ích cho anh mà.
Nghe những lời đánh giá này của vợ, Trương Kiến Xuân ngạc nhiên. Việc mình cạnh tranh làm Trưởng phòng vẫn chưa nói cho vợ, thậm chí ngay cả nhắc đến cũng chưa từng nhắc đến, nhưng Phong Châu chỉ có như vậy, rất nhiều việc cũng không giấu được ai.
Chính mình để được điều từ Huyện ủy Phong Châu đến Văn phòng Địa ủy cũng hao tổn không ít tâm trí, Triệu Vĩnh Lai xem như một người dẫn đường của mình, lần cạnh tranh vị trí Trưởng phòng lần này Trương Kiến Xuân cũng biết mình muốn trực tiếp chuyển sang cấp Trưởng có chút khó khăn… Điều anh ta hy vọng là cho dù điều chỉnh một cương vị, ví dụ đến Cục bảo mật hoặc Cục cơ yếu để làm cấp Trưởng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng không ngờ lại không được điều động gì, hơn nữa còn có một thanh niên mới làm việc chưa được hai năm được điều đến…cho dù là điều một người giàu kinh nghiệm, hơn anh ta cả về tuổi tác đến làm Trưởng phòng cũng có thể khiến tâm lý anh ta cân bằng. Lời nói của vợ khiến cho Trương Kiến Xuân có chút bất ngờ, anh ta trầm ngâm một lát mới nói:
- Em biết chuyện gì sao?
- Kiến Xuân, em biết lần này anh cũng muốn được thăng tiến, nhưng thời gian anh được điều từ huyện đến Địa ủy chưa lâu, lại không có quan hệ đủ chắc chắn, chỉ dựa vào Triệu Vĩnh Lai thì không có tác dụng là bao. Cho nên lần này anh cũng không cần thất vọng như thế, hơn nữa em thấy Lục Vi Dân làm Trưởng phòng của các anh cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Làm xong việc của mình, người vợ lại cầm giày thể thao từ trong tay Trương Kiến Xuân, tìm một cái bàn chải và phủi bụi.
- Ồ?
Trương Kiến Xuân hơi suy tư mà trở lại với thực tế… nhìn chằm chằm vào vợ mình nói:
- Đây là lời anh rể Đường đó nói?
Chị họ của vợ là vợ của Ủy viên thường vụ Huyện ủy Phong Châu, Chánh văn phòng Huyện ủy Phùng Khả Hành, mối quan hệ giữa mình và người anh em đồng hao này rất bình thường, nhưng trong việc điều đến Văn phòng Địa ủy Phong Châu thì người anh em đống hao này vẫn ra tay góp sức tác động, điều này Trương Kiến Xuân vẫn nhớ kỹ.
- Ừ, hôm trước em đến nhà chị ấy chơi một lát, đúng lúc anh Phùng ở nhà… em liền nói việc của anh, anh ấy liền nói đây là việc tốt, xây dựng quan hệ tốt với Lục Vi Dân không có gì xấu, còn nói không nên so đo được mất trước mắt.
Trương Kiến Xuân cân nhắc ý tứ trong lời nói của vợ, xây dựng tốt quan hệ? Được mất trước mắt? Hừ, Phùng Khả Hành lại đề cao Lục Vi Dân đến như vậy, đương nhiên, cũng không tránh khỏi là muốn lấy lòng Hạ Lực Hành, cũng không nghĩ, chỉ dựa vào việc anh ta là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, có tư cách tiếp xúc với Bí thư Hạ sao?
Thấy chồng mình không lên tiếng, người vợ biết trong lòng chồng không thoải mái. Nhưng việc này cô lại không thể không nói rõ ràng, phòng khi sau này thực sự xảy ra hậu quả, chồng lại trách mình lúc đó không nói rõ ràng:
- Anh Phùng còn nói Lục Vi Dân rất không tầm thường, ngay cả Bí thư Trương cũng rất xem trọng hắn, còn nói một việc…
Sau khi nghe vợ nói sơ qua hết chuyện, Trương Kiến Xuân không thể không suy nghĩ một hồi.
Anh ta từ huyện Phong Châu mà ra, đương nhiên hiểu rất rõ về tình hình Phong Châu. Lúc trước cũng là ngồi không nổi trên vị trí Phó chánh văn phòng Huyện ủy Phong Châu, lúc đó Chánh văn phòng Huyện ủy vẫn là Mẫn Thải Nhân, thân tín của Cẩu Trị Lương, chèn ép mình đến nổi không ngẩng đầu lên nổi. Mình cũng thực sự không chịu nổi nữa, mới nghĩ trăm phương ngàn kế, nhân dịp Phong Châu thành lập địa khu, điều ra khỏi Văn phòng Huyện ủy Phong Châu đến Văn phòng Địa ủy.
Phùng Khả Hành lúc đó vẫn ở Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, anh ta là thân tín của Trương Thiên Hào, nhưng Trương Kiến Xuân không muốn dựa vào mối quan hệ đó rồi đi xu nịnh Trương Thiên Hào, anh ta càng muốn dựa vào chính bản thân mình để phấn đấu được mở mày mở mặt.
Cho dù Lục Vi Dân là thư ký của Hạ Lực Hành, cũng không thể khiến Trương Thiên Hào nhìn hắn với con mắt có phần nể trọng. Trương Kiến Xuân đã quá rõ về mối quan hệ mật thiết giữa Trương Thiên Hào và Hạ Lực Hành, không có sự giúp đỡ của Hạ Lực Hành, một người từ nơi khác đến như Trương Thiên Hào cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không có thể trong thời gian ba năm ngắn ngủi mà ở thể xây dựng sự nghiệp ở nơi địa bàn kiên cố mà Cẩu Trị Lương đã quản lý hàng chục năm là huyện Phong Châu này.
Trương Kiến Xuân cũng biết chuyện nhà máy xi măng Phong Châu mà Phùng Khả Hành nói, đều nói lai lịch ông chủ của nhà máy xi măng đó không vừa, nghe nói còn có quan hệ ở Bắc Kinh, nhưng Lục Vi Dân có thể tạo quan hệ được với ông chủ đó! Hơn nữa ý tứ trong lời nói của Phùng Khả Hành còn là quan hệ rất thân thiết, cho nên mới có thể khiến Trương Thiên Hào nhìn Lục Vi Dân với đôi phần nể trọng ngay từ trước khi Lục Vi Dân chưa làm thư ký của Hạ Lực Hành!
Trương Kiến Xuân cảm thấy đầu óc mình hơi rối loạn.
Những tin tức này đột nhiên đến lập tức làm đảo lộn đầu óc anh ta, về việc làm sao đáp lại thiện ý của Lục Vi Dân, những ý tưởng trước kia cũng cần xem xét kỹ lưỡng lại mới được.
Núi Sơn Trà nằm ở phía đông thành phố Phong Châu, ngay bên cạnh bờ sông Đông Phong, còn cách nơi sông Đông Phong và Phong Giang hội tụ một khoảng, trên núi có số lượng lớn cây sơn trà, bởi vậy mà được gọi là núi Sơn Trà. Tuy nhiên chất lượng sơn trà của các cây ở trên núi lại không được tốt, vỏ nhiều thịt ít, mùi vị cũng rất bình thường, cho nên phần nhiều là trở thành một loại cây cảnh.
Dưới núi Sơn Trà có một nông trường quốc doanh Hoa kiều Hồng Tinh, đã xây dựng từ năm 1957, là nông trường quốc doanh được thành lập cho các Hoa kiều gặp nạn năm đó. Nó có diện tích đạt đến 15.8 ki-lô-mét vuông, trong đó diện tích đất rừng và mặt nước đã chiếm đến 11 nghìn mẫu, vườn quả, vườn trà là 3 nghìn mẫu, đồng ruộng có hơn 4 nghìn mẫu, còn có gần 3 nghìn mẫu đất bờ sông và những bãi đất hoang lớn chưa được khai thác.
Núi Sơn Trà địa thế không cao lắm, nhưng thảm thực vật bảo tồn khá tốt. Chính vì núi Sơn Trà thuộc về nông trường quốc doanh Hoa kiều lúc đó, cho nên tránh được nạn chặt phá thời kỳ những năm bảy mươi tám mươi, khiến cho nơi này trở thành một khối bảo thạch xanh mướt nơi bồn địa Phong Châu.
Lục Vi Dân mặc một bộ quần áo thể thao, vô cùng phấn chấn mà leo lên chỗ cao trên sườn núi, thở một hơi. Leo lên núi Sơn Trà từ phía đông rõ ràng là khó khăn, nhất là chỉ có những đường hẹp quanh co mà thường ngày các công nhân ở nông trường đi, thì càng có vẻ hao tổn sức lực.
Nhìn xuống rừng rậm phía dưới chạy dài như tấm thảm xanh ngắt, trong lòng Lục Vi Dân thầm xúc động. Hai mươi năm sau, nơi đây đã trở thành khu biệt thự mà toàn Xương Giang chỉ dám nhìn nghiêng, mà hiện tượng chiếm đất một cách phi pháp ở đây dường như mỗi năm đều xảy ra, còn vùng xanh mướt phía nam càng trở thành mục tiêu mà các biệt thự cao cấp tư nhân xa hoa nổi tiếng nhất của Xương Giang nhắm đến.
Mấy phút sau, Trương Kiến Xuân mặt mày đỏ ửng, thấm đẫm mồ hôi mới thở như trâu mà hiện ra trong tầm mắt.
- Phó phòng, xem ra việc rèn luyện cơ thể của anh không tốt lắm, anh mới 25 tuổi chứ hả?
Lục Vi Dân vừa cười vừa trêu chọc đối phương. Nói thật, đi một chuyến như vậy, Lục Vi Dân cũng ngầm có chút mệt mỏi, nhưng trong ngày xuân này đi một chuyến như vậy, cảm giác rất dể chịu.
- Phù phù…
Thở hổn hển một hồi lâu, Trương Kiến Xuân suýt nữa ngã lăn xuống đất, cũng chẳng còn để ý đến chuyện gì khác, ngồi bệt ngay xuống tảng đá bên cạnh, lấy lại nhịp độ hơi thở.
- Trưởng phòng Lục, tôi không dám đấu với anh, tôi cũng không có thời gian rèn luyện gì, lúc nào cũng bận những việc linh tinh.
- Ha ha, mạng sống nằm ở vận động, cái khác đều là của người khác, chỉ có sức khỏe mới là của mình.
Lục Vi Dân khẽ mỉm cười đáp lại.
- Bận những việc linh tinh? Nếu là bận những việc linh tinh thì Phó chánh văn phòng Phan cũng sẽ không coi trọng anh đến như vậy. Trước khi tôi đến phòng Tổng hợp, Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan đều dặn riêng tôi, việc trong phòng có gì không hiểu thì cứ hỏi Phó phòng Trương, tuyệt đối không sai.
Mặc dù biết rõ đối phương có ý lấy lòng mình, trong lòng Trương Kiến Xuân vẫn thấy thoải mái, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy mình có chút hèn kém, chỉ có mấy câu nói như vậy thôi mà tâm tình mình đã tốt hẳn lên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Đạo Vô Cương
Thụy Căn
Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn
https://isach.info/story.php?story=quan_dao_vo_cuong__thuy_can