Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
S.C.I. Mê Án Tập
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển Iii – Vụ Án 10 – Chương 8
C
hương 8: Nghi thần nghi quỷ
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo người trong SCI cùng Quách Thành rời đi, lái xe chạy tới nơi ở của Lưu Tung. Quách Thành cùng Mã Hán đồng thời ngồi vào ghế sau cùng xe với Lạc Thiên; Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, còn có Công Tôn, Bạch Trì, Mã Hân thì ngồi ở chiếc xe đằng trước.
Triển Chiêu ngồi ở trên xe nhìn tư liệu về Lưu Tung, hỏi Công Tôn, “Công Tôn a, sinh viên học y lá gan đặc biệt lớn phải không? Gặp chuyện gì cũng đều lãnh tĩnh?”
Công Tôn nhướn nhướn mày, nói, “Cảnh sát cũng không phải ai cũng dũng mãnh phi thường vô địch, đại đa số cũng giống người bình thường thôi, gặp phải sự tình gì phản ứng cũng không sai biệt mấy, chẳng qua là bởi vì có súng có võ nên can đảm hơn thôi, thế nhưng gặp phải quỷ cũng sẽ sợ, gặp phải rắn cũng sẽ kêu, gặp phải sắc lang cũng sẽ la hét.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhếch khoé môi cười cười, Bạch Trì hỏi, “Công Tôn, ý của anh là, Quách Thành kia có chuyện?”
“A.” Mã Hân gật đầu, “Tôi cũng nghĩ thế đó.”
“Hửm? Cậu ta đâu có gì đáng nghi?” Triển Chiêu tựa vào lưng ghế hỏi Mã Hân.
“Nga, bằng hữu ở cùng cậu ta cổ cổ quái quái như thế, sau đó còn tìm ra vài thứ kia… Người bình thường sẽ mang đến cảnh cục sao?” Mã Hân hỏi, “Nếu như là em, có lẽ em sẽ ngồi một chỗ gọi điện báo nguy a, sau đó em sẽ không động đến thứ gì của hắn nữa.”
Triển Chiêu cười, nói, “Cái này đích xác rất đáng nghi!”
“Ừ, tôi cũng thấy cậu ta rất khả nghi, bởi vì những tin tức cậu ta kể lại quá tỉ mỉ rõ ràng.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Đúng nha.” Bạch Trì cũng gật đầu, “Mấy án tử này không phải ai cũng biết, nói cách khác, chúng ta ở ngay gần Nam Thành, bọn họ nếu gióng trống khua chiêng để điều tra một án tử lớn như vậy, đến mức ngay cả sinh viên đi học cũng biết, thì không có lý do gì chúng ta không biết a.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Anh.” Bạch Trì lại hỏi, “Quách Thành kia có nhiều kẽ hở như vậy, vì sao các anh vừa rồi không vạch trần hắn a?”
Triển Chiêu cười cười, nói, “Ừ, Quách Thành rất có thể là người nắm rõ mọi chuyện, nhưng không nhất thiết là hung thủ.”
“Không sai.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chúng ta trước hết án binh bất động thì tốt hơn, mong sao có thể có thêm vài đầu mối nữa.”
Rất nhanh, xe tới địa chỉ mà Quách Thành ghi lại, đó là một khu nhà trọ tương đối hẻo lánh, nhà ở trong khu đó đã rất cũ rồi, lại là kiểu nhà hộp đã rất cổ xưa, mọi người ở đây đều là thanh niên trẻ tuổi chưa bao giờ được thấy những căn nhà cổ kính như vậy. Bạch Ngọc Đường bọn họ đem xe đỗ lại dưới lầu, cùng Quách Thành đi vào trong.
Quách Thành đưa mọi người lên tầng bốn, đứng trước căn nhà biển số 401, bên ngoài là cửa sắt bảo vệ kiểu cũ, thấy nhân viên giám định đã thu thập mẫu vật xong, Bạch Ngọc Đường mang người tiến vào.
Gian phòng được trang bị đồ đạc khá đơn giản, thế nhưng thoạt nhìn lại quá sạch sẽ, Triển Chiêu quan sát trang phục của Quách Thành, cậu ta cũng không phải là người ngăn nắp sạch sẽ quá mức đến như vậy,chỉ là kiểu nam sinh bình thường mà thôi. Thế nhưng với căn phòng sạch sẽ có trình độ thế này, chắc chắn phải là người vô cùng khiết phích mới có thể ở lại được. Ví dụ điển hình là phòng của Bạch Ngọc Đường và phòng của Bạch Trì, Bạch Trì là kiểu nam sinh sạch sẽ, ngăn nắp bình thường, còn Bạch Ngọc Đường lại là người siêu cấp khiết phích, hai gian phòng khác biệt tương đối lớn, liếc mắt là có thể nhìn ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn quanh bốn phía, mà Triển Chiêu lại chỉ quan sát đến nhất cử nhất động của Quách Thành, từ mỗi động tác của cậu ta, Triển Chiêu cảm giác được… Cậu ta tựa hồ đang rất khẩn trương, về phần đang khẩn trương cái gì, đại khái chỉ có cậu ta biết rõ.
Liễu Thanh theo Bạch Ngọc Đường bọn họ vào nhà kiểm tra, Trầm Trọng Nguyên lại thừa dịp bốn phía không có ai, đi tới cạnh Triển Chiêu hạ giọng nói, “Cái tên Quách Thành kia, hình như trước đây tôi đã gặp qua.”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn, Trầm Trọng Nguyên nhỏ giọng nói, “Vừa rồi không nhớ ra, đến khi ngồi trong xe mới nhớ tới, cậu ta trước đây đã tới cảnh cục vài lần, vừa vặn tôi đi ngang qua thì nhìn thấy cậu ta.”
Triển Chiêu nhíu mày, thấy Quách Thành đang cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ ở trong phòng của Lưu Tung, liền ra hiệu bảo Trầm Trọng Nguyên đi ra ngoài nói.
Hai người ra bên ngoài, Triển Chiêu hỏi hắn, “Quách Thành đến cảnh cục làm gì?”
Trầm Trọng Nguyên nhỏ giọng nói, “Làm ở căn tin cảnh cục, hình như phụ trách đun nước nóng.”
“Nga?” Triển Chiêu có chút giật mình, đích thật là kỳ quái.
“Đa số các phòng ban trong cảnh cục đều dùng máy lọc nước, thế nhưng nơi để đun nước lại ở bên ngoài, bởi vì bên phải cảnh cục có cảnh chúc đại viện, vì vậy trên cơ bản đều mở cửa cho những người đó. Tôi có mấy lần giúp một đại nương trong cảnh chúc đại viện xách nước, nên đối với cậu ta có chút ấn tượng, cậu ta hẳn là không nhớ rõ tôi, dù sao thì người tuy nhiều, nhưng phụ trách múc nước cũng chỉ có mình cậu ta.” Trầm Trọng Nguyên thấp giọng giải thích, “Cho nên lần này cậu ta đến đây tôi thấy có chút kì quái.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, thấp giọng nói, “Cảnh chúc đại viện a… Ừm, thì ra là thế.”
“Có vấn đề gì a?” Trầm Trọng Nguyên khó hiểu hỏi.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi ngoắc ngoắc Trầm Trọng Nguyên, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu.
Trầm Trọng Nguyên nghe xong hơi sửng sốt hỏi, “Làm vậy có được không?”
Triển Chiêu cười, “Cứ làm theo lời tôi là được.”
“Ừ.” Trầm Trọng Nguyên gật đầu, Triển Chiêu lại gọi Lạc Thiên cùng Bạch Trì tới, thì thầm vài câu rồi để cho ba người bọn họ cùng đi.
Chờ ba người ly khai, Triển Chiêu lại nhìn quanh bốn phía rồi đi vào trong phòng.
Ở bên phòng, Bạch Ngọc Đường đã sớm phát hiện Triển Chiêu ra bên ngoài làm cái gì đó, sau đó kêu ba người kia đi trước, liền đối với anh nhướn nhướn mày —— sao vậy Miêu Nhi?
Triển Chiêu mỉm cười, ý bảo Bạch Ngọc Đường —— lát nữa sẽ rõ.
Trong phòng của Lưu Tung, tràn ngập những nguyên tố quỷ dị, ngoại trừ những vật dụng sạch sẽ ngăn nắp quá mức, còn có những poster cùng đồ trang trí cũng quái đản không kém.
“Sẽ có người dùng poster u ám như thế này để làm đồ trang trí sao?” Triệu Hổ nhìn chằm chằm vào tấm poster trên tường mà đờ người ra.
“Hắn tựa hồ đối với Mặt nạ xác chết mỉm cười rất có hứng thú.” Mã Hán lật xem một quyển sổ trên bàn, chỉ thấy bên trong là đủ kiểu ghi chép về mặt nạ Xác chết mỉm cười.
“Bạch đội trưởng.” Lúc này, lão Trần của đội giam định đi đến chỉ chỉ xuống dưới giường, “Chúng tôi vừa ở dưới giường phát hiện vài thứ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn ông ấy hỏi, “Là cái gì?”
“Chúng tôi không lấy ra được.” Lão Trần nói, “Hình như đã bị đinh đóng chặt, bọn tôi dùng sức mà vẫn chưa mở được, bất quá mẫu vật xung quanh đã thu thập xong, chỉ chờ các anh lật ván giường lên nữa thôi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi qua khẽ nhấc thử ván giường lên, nhíu mày, “Rất nặng, bị đóng đinh rồi.”
Triệu Hổ đi đến, đem toàn bộ những thứ trên giường cuộn lại vứt sang một bên, thì thấy đóng trên ván giường là những cái đinh xi măng cực đại.
“Giường này cấu tạo kiểu gì?” Vương Triều khó hiểu hỏi, “Thế nào trên dưới hai tầng, còn có thể dùng đinh xi măng đóng lên a?”
“Có thể nhổ đinh không?” Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người.
Lúc này, không biết Liễu Thanh từ đâu mang đến một cây kìm thật lớn.
Bạch Ngọc Đường nhấc nhấc mày, thứ này đủ mạnh đó!
“Hắc hắc.” Liễu Thanh cười, “Mượn của nhà sửa xe đạp bên kia.” Nói xong, dùng cái kìm này chạy đến nhổ đinh.
Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng rút được hết đinh ra, Liễu Thanh từ trên giường nhảy xuống, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ chia nhau đi tới bốn góc giường, dùng sức nhấc nó lên… Két một tiếng, ván giường bị dịch chuyển.
Ngay tức khác, mọi người cảm giác được một trận tanh tưởi đập vào mặt.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu chau mày, loại thối vị này bọn họ quá quen rồi.
“Là người chết.” Công Tôn nhíu mày, thấp giọng nói.
Ván giường được hé ra, phía dưới xuất hiện hai cỗ thi thể đã mục rữa, làm người ta buồn nôn hơn nữa là … bị nhốt trong đó cùng hai cỗ thi thể bên dưới ván giường, còn có khoảng mười con chuột, đều đã chết cả, chắc là vì buồn bực mà chết, thế nhưng thi thể cũng bị chúng nó cắn cho chẳng còn hình dạng gì.
“Thật biến thái.” Mã Hân nhíu mày nói một câu.
Công Tôn nói, “Đại khái đã biết bọn họ là ai rồi!”
Triển Chiêu theo ngón tay Công Tôn chỉ nhìn qua, thì thấy mấy ngón tay của hai thi thể này đều bị chặt đứt.
Công Tôn đeo bao tay, đi qua kiểm tra một chút, rồi nói, “Không sai, đều là đàn ông trung niên, mang thi thể về, so với đống ngón tay trong bụng Lưu Tung một chút, là biết có phải bọn họ không liền.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mang người ra ngoài trước, để cho Công Tôn khám nghiệm tử thi.
“Trời ạ.” Quách Thành ở một bên che miệng buồn nôn, lẩm bẩm, “Tôi cùng ai ở chung thế này? Cậu ta lúc nào giấu hai cỗ thi thể xuống dưới giường tôi cũng không biết nữa!”
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu, nhướn nhướn mày —— Miêu Nhi, thế nào a?
Triển Chiêu mỉm cười —— ngay cả đống bộ phận ở trong bình kia còn không sợ, sinh viện học viện y, thấy hai cỗ thi thể lại ói ra? Tôi sao có thể tin nổi a a.”
“Cậu vẫn cùng hắn ở chung đấy chứ?” Mã Hán hỏi, “Muốn đóng cái giường thành thế này tốn không ít công phu nha.”
“Bình thường tôi hay về nhà.” Quách Thành nói, “Lưu Tung không còn người nhà nên vẫn ở đây, tôi là người địa phương, cho nên bình thường vẫn về nhà ăn.”
“Vậy sao cậu không ở nhà mình luôn?” Triển Chiêu hỏi.
“Ba mẹ tôi quan hệ không tốt.” Quách Thành thấp giọng nói, “Bọn họ luôn luôn cãi nhau, tôi không muốn ở lại, nhìn phiền, ngày nào mà một trong hai người không có ở nhà, tôi sẽ trở về ăn.”
Tất cả mọi người gật đầu, Triển Chiêu nói, “Bây giờ cậu không thể ở đây nữa rồi, trong khoảng thời gian này trước hết hãy về nhà đi.”
“Ách… Anh cảnh sát.” Quách Thành đột nhiên nói, “Các anh… có thể phái người bảo vệ tôi không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Liễu Thanh hỏi, “Nếu như sát nhân là Lưu Tung, như vậy hắn đã chết, cậu còn sợ cái gì?”
“Đúng đó.” Triển Chiêu cũng cười, “Lúc hắn còn sống, mỗi ngày cậu đều cùng hắn ở chung, hắn chưa từng làm gì cậu thì thôi, hiện tại hắn chết rồi, cậu sao còn phải sợ hắn sẽ làm thương tổn gì?”
“Đều không phải…” Quách Thành cười gượng một tiếng, nói, “Nhưng… vạn nhất hung thủ không phải cậu ấy thì sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cười, hỏi, “Cậu nghĩ, hung thủ là người khác?”
“Không phải.” Quách Thành lắc đầu, nói, “… Không phải còn một tên cố vấn gì đó chưa bắt được sao?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Bất quá khả năng Lưu Tung là hung thủ là rất lớn, kết quả còn phải cho bọn tôi điều tra thêm một bước nữa.”
“Ách… Các anh mặc kệ sống chết của tôi sao?” Quách Thành sốt ruột, “Này …”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Như vậy đi, cậu ghi địa chỉ cho chúng tôi, tôi sẽ an bài tăng mạnh cảnh sát tuần tra ở chỗ cậu, yên tâm, đừng lo nữa, cậu cùng lắm thì quay về ở lại trong trường học.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường ngoắc một cảnh viên lại, phân phó, “Đưa cậu ta về nhà, rồi kiểm tra vùng xung quanh một chút.”
“Rõ.” Cảnh viên này gật đầu, Quách Thành vẻ mặt cầu xin bị kéo đi.
Chờ người đi, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu để Lạc Thên bọn họ đi chờ trước rồi phải không?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng mỉm cười, “Ừ, chờ ở gần chỗ cậu ta ở.”
“Sao cậu biết chỗ cậu ta ở?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Trường học, hay là nhà cậu ta?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Ừm, một nơi… đối với cậu ta vốn là an toàn nhất, nhưng bây giờ đã hết an toàn rồi.
Mọi người nhìn nhau, không biết Triển Chiêu đang tính toán gì.
Rời khỏi nơi ở của Lưu Tung, vốn Công Tôn cùng Mã Hân muốn trở lại khám nghiệm tử thi ngay, bất quá hai người đã một đêm không ngủ, Bạch Ngọc Đường ra lệnh cưỡng chế bọn họ về nhà, sáng mai trở lại.
Mã Hán Triệu Hổ bọn họ mang thi thể về trước, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lái xe đưa Công Tôn và Mã Hân về nhà, Liễu Thanh đã có mặt sẵn trong xe bọn họ.
“Đội trưởng, thế này thì, đầu mối của chúng là lại bị chặt đứt rồi.” Liễu Thanh nói, “Chuyện gì cũng xảy ra trên người Lưu Tung… Không có đầu mối về hung thủ.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, Công Tôn lại nói, “Đầu mối duy nhất lúc này, chính là Quách Thành và mấy cỗ thi thể.”
“Quách Thành nhất định phải theo dõi kĩ càng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu đầu mối này lại bị mất thì sẽ rất phiền phức.”
“Yên tâm đi.” Liễu Thanh nói, “Trọng Nguyên rất bản lĩnh, nhất định sẽ phát hiện ra đầu mối.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu.
Trước tiên đem Mã Hân tống về nhà, mở cửa ra dĩ nhiên lại là Dương Dương, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, Dương Dương tủm tỉm kéo tay Mã Hân vào trong, cái miệng nhỏ thì thầm, “Chị Hân, sao không phải là ba em đưa chị về?”
Xe tiếp tục đi, đến phía trước biệt thự thì thả Công Tôn xuống, đúng lúc Bạch Cẩm Đường cũng vừa về tới, liền lôi kéo Công Tôn cùng nhau đi vào nhà.
“Nga ~” Liễu Thanh dựa người vào lưng ghế, có chút cảm khái nói, “Các anh giống như người một nhà vậy a, phân cục Nam Thành trước đây ấy hả, tất cả mọi người đối với nhau như kẻ thù vậy.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, nói, “Môi trường công tác rất quan trọng, đặc biệt là cái nghiệp cảnh sát này, một người không tin tưởng cậu còn nguy hiểm hơn cả kẻ thù.”
“Chính xác a.” Liễu Thanh gật đầu, lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường reo lên, Triển Chiêu đưa tay từ trong túi áo của Bạch Ngọc Đường lấy ra, vừa nghe liền cau mày.
Triển Chiêu mở loa ngoài, tất cả mọi người đều nghe được cuộc trò chuyện, chợt nghe Tương Bình kích động gào lên, “Đội trưởng! Ra rồi! Tìm ra rồi a!”
Sau đó, Tương Bình theo thói quen ngáp một cái rồi ngắt điện thoại giữa chừng …
“Khi nào rảnh phải cho tên này ăn đòn mới được.” Bạch Ngọc Đường nghiến răng nói.
“Mau trở về thôi.” Triển Chiêu cất điện thoại đi, “Phỏng chừng Tương Bình đã phát hiện ra đầu mối gì kinh thế hãi tục a!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
S.C.I. Mê Án Tập
Nhĩ Nhã
S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=s_c_i_me_an_tap__nhi_nha