Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nhà Trẻ Hoàng Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 261: Ánh Trăng Trên Bầu Trời
D
ẫu có ngốc đi chăng nữa…xem ra thật sự làm trạch nữ trong nhà lâu quá mất rồi, thấy trăng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi ha… ở đây đều thay đổi nhiều lần như thế, ngay từ đầu đã nghĩ sai mất rồi, cứ nghĩ là mồng 1 dương lịch, trăng sẽ tròn….Thế mà độp một cái đã thay đổi….Thảo nào người ta nói mồng 1 âm lịch trên bầu trời căn bản vốn không có trăng.
Ngay lúc Tiêu Tử Y đang ngẩn người, nàng lại nghe thấy giọng Lí Vân Tuyển kinh ngạc sợ hãi thốt lên, “Trời ơi! Đúng thật là trăng do thần tiên hái xuống rồi sao?”
Độc Cô Huyền reo lên hổn hển, “Không thể nào! Không thể nào! Tối mai chúng mình lại nhìn xem xem!”
Lòng Tiêu Tử Y lại căng lên, hôm nay đúng là ngày mồng 1 âm lịch có thể lừa được 1 ngày chẳng lẽ ngày mai lại để cho Trạm Nhi thất vọng hay sao?
Mà lúc này nàng lại nghe tiếng Tiêu TRạm vui vẻ cười nói, “Ngươi khờ quá đi, cái này có gì kỳ lạ chứ? Ngươi rụng một cái răng sau này còn mọc ra một cái mới, mấy hôm trước chúng ta ngắt một bông trong vườn hoa, hôm nay chúng ta lai đi xem đã thấy một bông hoa khác rồi. Ngày hết thì lại tới đêm, đêm hết thì lại là ngày mà. Ánh trăng cũng thế thôi, thần tiên hôm nay đưa cho ta một ánh trăng, ngày mai bầu trời lại mọc ra một ánh trăng khác, thế có gì kỳ lạ đâu chứ?”
Độc Cô Huyền bị bé nói thế cứng họng không trả lời được, ghen ghét nhìn chằm chằm “ánh trăng” trong lòng bàn tay Tiêu TRạm. Mấy nhóc cứ ríu rít vây quanh Tiêu TRạm, đứa nào cũng muốn sờ vào ánh trăng một cái.
Tiêu Tử Y lẳng lặng lắng nghe, một luồng cảm xúc không rõ bốc lên đầu, mũi cay cay.
Đúng vậy, ánh trăng cũng không phải là không trọn vẹn, mà không trọn vẹn đó chỉ là trong mắt mọi người.
Còn tâm tư bọn trẻ rất thuần khiết, bởi vì con mắt chúng có thể nhìn thấy những vật mà người lớn không nhìn thấy.
“Công chúa….” Một giọng nồng đậm trầm thấp đầy quan tâm truyền từ sau nàng tới.
Tiêu Tử Y xoay người, nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt nàng đây. Lòng của nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bị che đi kia, nhìn không rõ thấy đôi mày lưỡi mác xinh đẹp kia, cùng sống mũi thẳng tắp và đôi môi dày vừa phải kia. Quan trọng hơn nữa là nàng có thể nhìn thấy đôi mắt nhỏ dài ấy chứa đựng sự ôn nhu với nàng. Hoá ra lòng nàng một mực có thể xem thấu được.
Chỉ là ánh mắt nàng bị che, có đôi lúc chẳng để ý đến lòng của mình. Gọi tên hay không gọi tên thì có ý nghĩa gì đâu chứ? Chỉ cần hắn gọi chính là nàng đây, chỉ cần trong giọng nói của hắn có sự quan tâm với nàng, nàng đây còn lăn tăn gì nữa?
“Nam Cung…” Tiêu Tử Y vô thức mà gọi tên hắn, một dòng nước ấm áp tràn đầy nội tâm.
Bầu trời đã tối hoàn toàn, đèn cung đình đã được thắp lên. Một lúc có gió thổi muộn tới, thổi nhẹ vào hai má nàng đang hiện lên màu hồng khả nghi.
Nàng biết rõ, nàng thích hắn mất rồi.
Nàng biết rõ, Tiêu Tử Y thích Nam Cung Sanh.
****
Nhưng mà thích cũng chỉ là thích thôi, tuy Tiêu Tử Y biết tâm ý của mình nhưng nàng vẫn còn chưa biết tâm ý đối phương đâu.
Có người nói yêu giống như một trận chiến vậy, nam và nữ định giúp nhau thì càng không ngừng tìm hiểu đối phương. Nếu giao bản thân ra trước thì chính là sẽ thất bại thảm hại.
Tiêu Tử Y cũng không biết điều này có thật hay không nữa nhưng lại biết rõ nàng rất khó thổ lộ với đối phương tâm ý của mình, chỉ nhiều nhất là ám chỉ thôi….
Song ám chỉ này hình như không nắm chắc cho lắm. Nàng cần phải cân nhắc cho thật kỹ. Tiêu Tử Y đành lấy cớ chỉ khi nào Nam Cung Sanh mở lòng còn không nàng không muốn đề cập tới vấn đề này nữa.
Tiêu Tử Y an bài cho bọn nhỏ xong cũng có chút buồn ngủ. Chị em nhà họ Tô tối nay cũng ngủ ở đây 1 đếm. Lúc này nàng mới phát hiện ra bạn học Đàm Nguyệt Li thì vô cùng hối hận, cứ luyến tiếc đứng mãi ở cửa.
“Tinh Duyệt đâu rồi? Sao mãi chưa thấy nó đi ra nhỉ?” Tiêu Tử Y âm thầm lau mồ hôi lạnh, Đàm Tinh Duyệt không thấy đâu, nàng đang tâm phiền ý loạn lại càng không thấy bóng cậu.
Đàm Nguyệt Li thu quạt xếp nói ảo não, “Nó không chịu về nhà cùng ta”
“Huynh đệ các ngươi lại giận với nhau rồi hả?” Tiêu Tử Y bình tĩnh hỏi, dù gì thì tuổi hai người họ chênh lệch nhau quá xa, nói ầm ĩ mới là lạ. Tình hình thực tế thì trước đây họ cũng chẳng”> tốt hơn được, không giống không khí nhà họ Nam Cung.
Đàm Nguyệt Li ngửa đầu thở dài nói, “Lần này không phải là vấn đề của ta. Hôm nay cha mẹ ta vốn được ta nói đứt cả lưỡi định đến khích lệ nhưng mà họ cũng không có tới”
Hôm nay Tiêu Tử Y thấy Đàm Tinh Duyệt cả ngày rầu rĩ không vui, nàng cũng thử đến nói chuyện với cậu mấy lần nhưng đều bị cậu né tránh.
“Thực ra thì ta cũng không ngờ thế, dù sao thì họ cũng vốn thế rồi mà” Đàm Nguyệt Li nói chuyện lạnh nhạt khác hẳn bộ dạng vui vẻ ngày thường.
Tiêu Tử Y thoáng thấy biểu hiện hững hờ của hắn, rất không vui, không biết nên an ủi hắn thế nào nữa.
Đàm Nguyệt Li cười khổ bảo, “Nhưng mà không thể tha thứ được. Ngày hôm nay vốn là sinh nhật của Tinh Duyệt, thế mà họ lại đều quên cả”
“Hả? Sinh nhật của Tinh Duyệt ư? Trời ơi, sao anh không nói sớm?” Tiêu Tử Y che miệng thở nhẹ. Là lỗi của nàng, sao nàng lại quên được chứ? Nàng sớm không phải ghi sinh nhật của mỗi bé lại rồi đó thôi, coi chuyện đó trở thành chuyện quan trọng nhất mà.
“Vốn…định cho nó một niềm vui cơ” Đàm Nguyệt Li nói hơi mất tự nhiên.
Tiêu Tử Y nheo hai mắt lại, nhìn kỹ đôi mắt hoa đào dài hẹp kia, nói lạnh lùng, “Là chính anh cũng quên hả? Anh đã đưa quà cho nó chưa?”
Đàm Nguyệt Li mở roạt quạt ra, phe phẩy nói, “Sáng nay đã để “tuân tử” bên gối nó, cũng chính là quà sinh nhật ta tặng nó mà! Cũng là lấy tiền của ta nha!”
“Thôi đi, đó là tâm ý của ta chứ!” Tiêu Tử Y lắc đầu quyết định không thèm dây dưa nhiều vấn đề này với hắn nữa. “Ta đi vào nói chuyện với nó, còn anh thì cứ đứng chờ ở đó xem đi” Hừ! Không thừa nhận thì phạt hắn luôn!
Thế mà Đàm Nguyệt Li lại hình như vì những lời này của nàng mà đợi, rất vui cứ gật đầu liên tục bảo, ‘Vậy thì xin nhờ công chúa rồi! Tốt nhất là nhanh chút, chúng tôi muốn về nhà ngay”
“Shit!” Tiêu Tử thật muốn mắng hắn quá đi, cái tên này thật chẳng biết xấu hổ gì cả. Đương nhiên nàng không chịu tha hắn đơn giản vậy đâu, mũi chân cứ không chịu nhúc nhích tý nào.
Đàm Nguyệt Li gặp chiêu này không hiệu quả đành thở dài, vòng tay lại nói, “Công chúa, thật ra Tinh Duyệt đã tốt hơn so với trước đây nhiều lắm rồi. Ta thật sợ nó vì chuyện hôm nay mà lại lui vào chiếc vỏ chính mình đó”
Tiêu Tử Y cau mày, cũng chẳng tin tưởng lắm những lời này của hắn. Thực tế điều này cũng có vẻ giống kiểu lừa đảo mà chuyển thành ăn nói khép nép vậy.
Đàm Nguyệt Li hít sâu một hơi, đổi hẳn hình tượng thường ngày của mình, vén bừa áo choàng ngồi xuống bậc thang. Gió đêm thổi vào tóc của vị đẹp trai này tung bay, phối hợp cùng khuôn mặt buồn bã của hắn, rõ ràng còn có cảm giác buồn bã không vui. Chỉ nghe thấy hắn nói buồn buồn nhớ lại, “Trước khi Tinh Duyệt đến nhà trẻ này, có một ngày nó ngồi đọc sách trong phòng dạy tư, thấy đã khuya lắm rồi muốn ngủ ở chỗ đó. Còn vị giáo viên dạy tư thì muốn nó về nhà ngủ, hoặc là nói với cha mẹ một câu sợ cha mẹ không tìm thấy”
Tiêu Tử Y bắt đầu ý thức được tính xác thực, bất chợt mở miệng hỏi, “Vậy nó đã trả lời thế nào?”
Đàm Nguyệt Li lộ vẻ sầu thảm cười cười, nói chán nản, “Nó trả lời lão tiên sinh kia rằng, có nói nhiều thì cha mẹ cũng không tìm nó, bởi vì cũng không ai để ý nó có về nhà hay không nữa. Lúc đó cha mẹ chúng ta bận rộn nhiều việc, đúng là không để ý đến nó thật. Đương nhiên ta cũng không phải là trốn tránh trách nhiệm, ta cũng không để ý đến nó có về hay không. Sau đó lão tiên sinh đã đưa Tinh Duyệt về, đem những lời nó nói nói với chúng ta, ta với cha mẹ mới biết là nó không giống với những đứa trẻ khác”
Rốt cuộc Tiêu Tử Y nghe không nổi nữa, cũng chẳng còn sức đâu mà mắng Đàm Nguyệt Li, quay đầu xông thẳng vào trong điện. Nàng đã biết rõ chứng bệnh tự kỷ của tiểu Tinh Duyệt chính là do trước đây Đàm Nguyệt Li đã từng xem nhẹ nó.
Hoá ra, là do người thân của nó, cả đám họ đều coi thường nó cả.
Đàm Nguyệt Li cảm kích nhìn bóng lưng Tiêu Tử Y, thở phào nhẹ nhõm
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nhà Trẻ Hoàng Gia
Huyền Sắc
Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc
https://isach.info/story.php?story=nha_tre_hoang_gia__huyen_sac