Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sáp Huyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 260: Đom Đóm (p3)
M
ọi người im lặng, lúc này mới phát hiện trên vai trọng trách quá nặng.
Thấy mọi người thần sắc nghiêm nghị, Phạm Trọng Yêm ngược lại cười nói:
- Nhưng Nguyên Hạo tuyệt đối không thể chiến thắng. Chỉ cần chúng ta cẩn thận hơn, để bọn họ không có cơ hội thừa dịp, tất nhiên không dám dễ dàng xuất binh. Y không có cơ hội, chính là cơ hội mà ta đợi.
Địch Thanh đang nhai nuốt lời nói của Phạm Trọng Yêm, cảm thấy có đạo lý lớn, hy vọng trong lòng đã tăng lên.
Doãn Thù lại lĩnh hội thành ý khác. Phấn chấn tinh thần, nói:
- Không sai, y là người, chúng ta cũng là người, không tin không đấu lại y.
Phạm Trọng Yêm lơ đãng nhíu mày, tựa hồ không tán thành lời nói của Doãn Thù, cuối cùng không có nói nhiều, chuyển ánh mắt nhìn Địch Thanh nói:
- Thường đọc sách không?
Địch Thanh không ngờ Phạm Trọng Yêm chợt hỏi câu này, mặt toát mồ hôi nói:
- Mạt tướng chinh chiến nhiều năm, ít đọc sách.
Trong ngực hắn kỳ thật có cuốn sách, là cuốn Kinh thi đã sắp bị hắn lật nát.
Phạm Trọng Yêm hạ giọng nói:
- Tướng không biết cổ kiêm, thất phu dũng nhĩ!
Hơi chút trầm ngâm, từ bên người lấy ra quyển sách đưa tới:
- Ta có quyển sách, nếu ngươi có rảnh, có thể đọc thử.
Phạm Trọng Yêm là khẩu khí thương lượng, tuyệt không nghĩ ép buộc người. Địch Thanh lập tức nhận lấy sách, trầm giọng nói:
- Tạ ơn đại nhân.
Hắn xem trang sách, thấy trên mặt viết bốn chữ “Tả Thị Xuân Thu”.
- Vậy mấy ngày này, ngươi ở lại đây trước nhé.
Phạm Trọng Yêm hạ giọng nói:
- Địch Thanh, ngươi dọc đường bôn ba, cũng rất cực khổ, tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai ta cùng ngươi bàn một số chuyện. Chủng đại nhân, Doãn Thù, hai người ở lại, ta có chuyện cần nói.
Địch Thanh biết Phạm Trọng Yêm hơn phân nửa muốn cùng đám người Chủng Thế Hành bàn bạc việc quân cơ, cáo lui ra khỏi lều, mới tới ngoài lều, thấy sắc tời đã tối. Gió lạnh se se, trại Nhu Viễn đã nhóm lửa trại, bên cạnh đống lửa, đang đứng hai người, lại là hai người Cát Chấn Viễn và Liêu Phong.
Địch Thanh dụi dụi mắt, vui mừng nói:
- Sao các người có thể tới đây?
Cát Chấn Viễn râu ria tua tủa, cả người thoạt chừng gầy mấy chục cân. Hai mắt sâu hút, tiều tụy không nói ra lời. Thấy Địch Thanh, trong mắt Cát Chấn Viễn rơm rớm nước mắt, nhào về phía trước ôm lấy Địch Thanh, nói:
- Địch chỉ huy, ngài trở về rồi.
Y không kìm nổi rơi lệ, vừa mệt mỏi, vừa vui sướng. Liêu Phong ở bên cạnh, trong vui mừng có mang áy náy.
Địch Thanh thoáng nhìn Liêu Phong có chút bất an, kỳ quái nói:
- Liêu Phong, ngươi sao vậy?
Hắn vô cùng kinh ngạc, Cát Chấn Viễn kích động dị thường, cũng hiếu kỳ vẻ mặt của Liêu Phong, luôn cảm thấy giữa hai người này có một số chuyện xảy ra.
Liêu Phong mới mở miệng nói, Cát Chấn Viễn đã lau nước mắt, cười nói:
- Không có việc gì, Địch chỉ huy, ngài trở về thì tốt.
Y từ trong ngực lấy ra một bao thuốc bột nhỏ ném cho Địch Thanh:
- Địch chỉ huy, lúc trước cô ấy dẫn ngài đi, nói với ngài sau khi trở về, nhất định sẽ thay đổi hình dáng. Thuốc này gọi là bánh xe thời gian, có thể xóa đi tuổi tác, trả lại khuôn mặt vốn có của ngài.
Địch Thanh nhận lấy gói thuốc bột, kỳ quái nói:
- Bánh xe thời gian? Cô ấy là ai... là Phi Tuyết sao?
Trong ngọn lửa, sắc mặt Cát Chấn Viễn giống như biến đổi, lẩm bẩm nói:
- Ngài nói cô gái đó bên hông có mang cành Lam Ti phải không? Cô ấy tên Phi Tuyết, ty chức... không biết.
Địch Thanh lại càng kinh ngạc:
- Ngươi không quen Phi Tuyết, vậy sao ngươi có thể để Phi Tuyết dẫn ta đi chứ?
Hắn chỉ là tùy miệng hỏi, không nghĩ Cát Chất Viễn đột nhiên thay đổi sắc mặt, lùi lại sau một bước, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Địch chỉ huy, ngài không tin ty chức?
Ánh mắt Cát Chất Viễn sáng quắc, trong mắt tràn đầy uất ức và mất mát.
Địch Thanh thấy thế, trong lòng khẽ run, thành khẩn nói:
- Chấn Viễn, chúng ta là huynh đệ, sao ta không tin ngươi. Nhưng ta biết ngươi là người làm việc ổn thỏa, ngươi nếu đem ta giao cho Phi Tuyết, nhất định có lý của ngươi. Ta chỉ cho rằng ngươi quen Phi Tuyết, do vậy hỏi một câu. Nếu ngươi không tiện nói, ta không hỏi nữa. Ta vẫn chưa cám ơn ngươi cứu ta! Nhưng Tư Mã y...
Địch Thanh sắc mặt ảm đạm, thầm nghĩ Tư Mã Bất Quần vì hắn mà chết, có thời gian đi bái tế mộ Tư Mã. Cát Chấn Viễn mấp máy môi, không nói gì. Liêu Phong bên cạnh lớn tiếng nói:
- Lão Cát, tất cả đều là lỗi của ta, hãy lượng thứ cho ta.
Địch Thanh cả kinh, vội hỏi:
- Liêu Phong, rốt cuộc chuyện gì?
Sắc mặt Liêu Phong đỏ lên, áy náy nói:
- Địch chỉ huy, ty chức nói thật với ngài. Ban đầu Tư Mã chết, lão Cát phụ trách dẫn ngài về thành Thanh Giản cầu cứu. Kết quả sau khi lão Cát về tới trong thành, nói ngài bị người ta mang đi rồi. Lão Cát nói không ra người đó rốt cuộc là ai, cũng không nói ngài đi đâu, chỉ nói người đó nhất định có thể cứu ngài, chúng tôi đều rất lo lắng. Hiển nhiên... hiển nhiên...
Địch Thanh thấy Liêu Phong ấp úng, cau mày nói:
- Dĩ nhiên các ngươi nghi ngờ y ấy bán đứng ta?
Liêu Phong thở dài, nói:
- Chính là như vậy, ty chức nhất thời tức giận, còn động thủ với lão Cát. Các huynh đệ thậm chí muốn giết lão Cát báo thù cho ngài... sau đó cũng may Chủng Thế Hành ra sức cam đoan, mới tạm tha cho lão Cát. Sau đó lại nghe nói ngài lại náo động phủ Hưng Khánh, biết ngài không sao, Chủng lão trượng phái người đi tìm ngài. Các huynh đệ biết hiểu lầm lão Cát, lúc này mới thả lão Cát từ trong lao ra...
Địch Thanh lệ nóng đã lưng tròng, mới biết được Cát Chấn Viễn vì sao tiều tụy như vậy. Hóa ra Cát Chấn Viễn vì Địch Thanh hắn lại ngồi trong tù hơn nửa năm.
Một tay nắm lấy Cát Chấn Viễn, Địch Thanh tự trách nói:
- Chấn Cát, ta xin lỗi ngươi.
Liêu Phong cũng nói:
- Bọn ta cũng xin lỗi, xin cứ đánh cứ mắng, cho dù do lão, nhưng...
- Nhưng chúng ta là huynh đệ.
Địch Thanh nắm chặt hai cánh tay Cát Chấn Viễn, nói tiếp:
- Lúc ngươi cứu ta, thì dự liệu được chuyện sau này, nhưng ngươi vẫn muốn như vậy, Chấn Viễn... ta...
- Nếu ngài thật xem ta là huynh đệ, thì đừng nói xin lỗi nữa.
Cát Chấn Viễn đột nhiên mở miệng nói, tuy góc mắt còn rưng rưng, nhưng khóe miệng là nụ cười chân thành:
- Làm huynh đệ... không những là có phúc cùng hưởng, còn phải bất cứ lúc nào chuẩn bị chia sẻ khó khăn, nếu không còn là huynh đệ gì chứ?
Y thấy Địch Thanh tin y, cảm thấy tất cả bỏ ra đều xứng đáng, y không sợ bị oan, nhưng chỉ sợ người khác không hiểu.
Có lúc, sự tín nhiệm của huynh đệ, y thấy còn quan trọng hơn mọi thứ.
Có lẽ bọn họ vốn là một loại người, lúc này mới có thể tụ tập cùng một chỗ, nói ra thật lòng, mới có thể chờ thật tâm hồi báo.
- Lão gia nhân ta từng nói. Đời này làm huynh đệ, không biết tu mấy đời mới có thể tu được, ai không có chút ấm ức! Lần này Địch chỉ huy không sao, ta cũng không chết, tất cả đều qua rồi, được không?
Lúc Cát Chấn Viễn hỏi, nhìn Liêu Phong.
Liêu Phong chân tay luống cuống, sờ sờ lên phía sau đầu, hồi lâu sau mới nói:
- Được, đương nhiên được!
- Nhưng người đã nghĩ oan cho ta, dù sao cũng có chút bồi thường mới đúng.
Cát Chấn Viễn ra vẻ nghiêm túc.
- Lão nói đi.
Liêu Phong vội nói. Gã thấy Cát Chấn Viễn bị oan khúc nhiều như vậy, lại chịu bỏ qua, đương nhiên cái gì đều chịu đi làm.
Cát Chấn Viễn nhìn Địch Thanh, lại nhìn Liêu Phong, trầm giọng nói:
- Ta muốn tối nay các người, uống rượu cùng ta, không say không về, các người có gan nhận lời không?
Liêu Phong không nghĩ tới Cát Chấn Viễn lại yêu cầu cái này, hồi lâu mới nói:
- Ai không uống, người đó là tôn tử!
Lúc nghiêng đầu qua, thiếu chút nữa rơi lệ.
Địch Thanh nhìn Cát Chấn Viễn, cũng xúc động thật lâu.
Có lẽ sống chung dễ dàng, nhưng hiểu được, luôn khó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Huyết
Mặc Vũ
Sáp Huyết - Mặc Vũ
https://isach.info/story.php?story=sap_huyet__mac_vu