Y Đạo Quan Đồ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 259: Mỹ Tửu Giai Nhân
ô Tiểu Hồng nói: "Năm mươi năm còn nhiều đấy. Ông nội tôi trước đây làm việc ở nhà máy dệt, thời kỳ kháng Nhật thắng lợi, ông ấy nghe được tin tức, đặc biệt mua tám vò rượu, chôn ở trong nhà, ông ấy nói chiến tranh kháng Nhật đánh mất tám năm, ngươi Trung Quốc không biết qua bao nhiêu năm mới khôi phục được nguyên khí, nhân dân mới có được những ngày tháng tốt đẹp. Lúc chôn tám vò rượu này đã được cất mười năm, cho nên tính ra rượu chắc được ủ vào năm 1935, tới năm giải phóng 49, bác cả của tôi khải hoàn trở về, ông nội tôi mở một vò, lúc kháng Mỹ giúp Hàn Quốc, bác hai tôi về, ông nội lại mở một vò, sau đó không lâu chính trị trong nước phong vân biến ảo, ông nội tôi bị bắt, bởi vì sinh bệnh lại thêm trong lòng thấy oan khuất, rất nhanh liền từ trần. Các bác cả tôi cũng bởi vì chuyện của ông nội mà bị liên lụy. Không ai nhớ tới còn sáu vò rượu, cho tới khi cách mạng văn hóa kết thúc, lúc đo tôi còn nhỏ, nhớ rằng cha tôi và bác hai mở một vò, hai người đều uống xong rồi vừa khóc vừa cười. Không lâu sau cha tôi mất, bác cả tôi vào năm 85 cũng rời khỏi nhân thế, tôi cũng dần dần quên mất chuyện này, hai ngày trước muốn dỡ nhà cũ, tôi đột nhiên nhớ ra, ở trong vườn đào được tám vò, hiện giờ đều cất ở trong kho rượu của Hoàng Gia giả nhật, hôm nay mời anh Đỗ ăn cơm, cho nên đặc biệt mang tới một vò!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Trân quý như vậy, tôi có chút kinh sợ đó!"
Tô Tiểu Hồng nói: "Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, một vò rượu thì tính là gì?"
Trương Dương trước giờ đã biết Tô Tiểu Hồng giỏi giao tiếp, thầm ngĩ Tô Tiểu Hồng chắc không phải là nhìn trúng Đỗ Thiên Dã rồi chứ? Hắn thầm cảnh giác cho Đỗ Thiên Dã, dẫu sao chuyện của Tô Tiểu Hồng và Hồng Vĩ cơ đã khiến cho dư luận xôn xao, tiền đồ chính trị của Đỗ Thiên Dã đang tốt, không thể bị cô ta làm ảnh hưởng được. Trương Dương cười nói: "Tôi cũng thích uống rượu, chị sao không lấy ra cho tôi uống?"
Tô Tiểu Hồng nói: "Tuần trước mới nhớ tới, cậu muốn uống thì tới chỗ tôi mà lấy!"
Trương Dương tiếp lấy vò rượu từ trong tay Đỗ Thiên Dã, thử cân nặng, sau đó vỗ lên giấy dán, một mùi rượu dụ người tỏa trong không trung. Trương Dương rót một cóc vào chén, màu rượu mát lạnh, hương thơm tinh khiết ùa vào mũi.
Đỗ Thiên Dã khen: "Rượu ngon!"
Hồ Nhân Như gọi ông chủ mang thứ ăn tới. Lúc này ngoài trời đang đổ tuyết.
Tô Tiểu Hồng mở rượu vang rót ình và Hồ Nhân Như, cô ta nâng chén lên, nói: "Chúng ta hôm nay không say không về!"
Đỗ Thiên Dã cũng sảng khoáng lớn giọng hô: "Tốt!"
Gã ngửa đầu lên uống cạn, chỉ cảm thấy thuần khiết êm ái, mềm mại nồng đậm, hương rượu thấm vào trong ruột gan, cảm giác nong nóng ở trong bụng dần dần lan ra, trong nháy mắt truyền khắp cả người, mỗi một cái lông tơ đều cảm thấy thoải mái.
Trương Dương cũng uống cạn một chén, khen: "Rượu ngon! Đúng là rượu ngon!"
Hồ Nhân Như cười nói: "Anh là một con mèo rượu, hôm nay gặp được rượu ngon như thế này thì sợ rằng một giọt cũng không còn."
Đỗ Thiên Dã nói: "Rượu ngon không thể nào hưởng một mình được!"
Trương Dương nói: "Rượu này khiến tôi đột nhiên nhớ tới Lạc Dương xuân!"
"Lạc Dương Xuân?" Đỗ Thiên Dã đối với văn hóa rượu cũng có nghiên cứu rất sâu, nhưng cũng chưa từng nghe thấy loại rượu này. Gã làm sao mà biết được Trương Dương đang hoài cựu.
Trương Dương cười nói: "Ngẫu nhiên được uống tôi, phân xưởng nhỏ, hiện giờ đã đóng cửa rồi!" Hắn cũng không nói dối, tửu phường đó đóng cửa ít nhất cũng một ngàn năm rồi.
Hồ Nhân Như và Tô Tiểu Hồng nói chuyện liên quan tới sinh ý, Hồ Nhân Như bởi vì nguyên nhân trên nghiệp vụ, đã coi Hoàng Gia giả nhật là đơn vị tiêu thụ, đối với hội thẩm mỹ phụ nữ cũng cảm thấy rất có hứng thú, phụ nữ nói tới thẩm mỹ thì không bao giờ nói hết.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã thì nói chuyện khác, Trương Dương nói: "Nhà cửa của anh xong chưa?"
Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Xong rồi, tuần sau là chuyển tới ở, tết năm nay tôi đón cha mẹ tới, để anh chị em họ đều tới Giang Thành đón năm mới!"
Trương Dương nghĩ một lúc, mình gần đây quá bận rộn, một mực không về Xuân Dương thăm cha mẹ, cũng nên bớt thời giờ về nhà một chuyến rồi.
Đỗ Thiên Dã nhìn qua cửa sổ, bóng tối đã phủ xuống, tuyết lớn che phủ cả núi sông, đâu đâu cũng đều là cảnh tượng trắng xóa.
Hồ Nhân Như nói nhỏ: "Cảnh tuyết đẹp quá!"
Tô Tiểu Hồng thở dài, nói: "Xem ra Hoàng Gia Giả Nhật của chúng tôi tôi nay không làm ăn được gì rồi."
Trương Dương mỉm cười, nói: "Dạng thời tiết này uống rượu là khoái nhất đó!"
Đỗ Thiên Dã thì nghĩ trận tuyết này sẽ mang tới phiền phức cho Giang Thành đây, bộ môn quản lý giao thông ngày mai lại có áp lực lớn rồi, tình trạng Giang Thành của Giang Thành hiện tại phải đối diện với áp lực rất lớn, hi vọng năm sau khi công trình đường vòng tròn ba hoàn thành thông xe, tình trạng giao thông sẽ có cải thiện.
Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều có tửu lượng như biển, trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi một vò rượu đã bị họ uống sạch tới tận đáy, đương nhiên Trương Dương là quân chủ lực, Đỗ Thiên Dã cũng uống gần hai cân. Gã thấy tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, liền đứng dậy nói: "Nên về rồi, nếu không tuyết sẽ phủ kín đường mất."
Trương Dương nói: "Tôi chở anh!"
Tô Tiểu Hồng nói: "Hay là để tôi chở đi, anh uống nhiều rượu như vậy lái xe không an toàn đâu, Nhân Như, em đưa Trương Dương về nhé!"
Đỗ Thiên Dã cũng nói: "Xe jeep của cậu nên để đây đi, mai tới lấy sau!"
Trương Dương gật đầu, Tô Tiểu Hồng đã thanh toán rồi, Đỗ Thiên Dã lên xe Audi của cô ta, trời tuyết đường trơn, Tô Tiểu Hồng không dám lái nhanh. Một lúc sau cô ta mới lái chiếc xe Audi mày đỏ biến mất trên con đường ở đằng xa.
Hồ Nhân Như đòi chìa khóa xe jeep của Trương Dương, tuyết lớn như vậy, lái xe to vẫn là ổn nhất.
Trương Dương chỉ hơi say, mỉm cười nói: "Anh không sao đâu, lái xe tuyệt đối không có vấn đề gì!"
Hồ Nhân Như cười khẽ, nói: "Tuyết lớn như thế này, chúng ta tối nay không về nữa!"
Trương Dương ngây ra, nhất thời chưa kịp phản ứng lại: "Cái gì, em định ở trong xe à? Trong xe lạnh lắm!"
Hồ Nhân Như đỏ mặt, gắt: "Không biết xấu hổ! Anh nghĩ đi đâu vậy!" Cô ta kéo cửa xe rồi khởi động xe jeep, Trương Dương cũng chui vào theo.
Hồ Nhân Như không đi sau xe Audi của Tô Tiểu Hồng, mà lái về hướng ngược lại, men theo đê lớn của đập nước của tiểu Nam hồ mà tiến về phía trước, Trương Dương lúc này mới biết cô ta là muốn tới biệt thự ở tiểu Nam hồ, Trương Dương cười nói: "Chỗ đó ở được rồi à?"
Hồ Nhân Như bật cười: "Tới đi rồi biết!"
Một đoạn đường ngắn cũn mà Hồ Nhân Như lái mất mất mười phút, nóc biệt thự làm bằng gỗ đã bị tuyết che phủ, Hồ Nhân Như dừng xe jeep, Trương Dương xuống trước, nhìn thấy căn nhà gỗ lặng lẽ đứng giữa sơn thủy, giống như là một bức tranh tuyệt mỹ.
Hồ Nhân Như ôm lấy tay hắn, men theo con đường bị tuyết trắng che phủ mà đi, mở cửa sân, bước vào trong. Tất cả mọi thứ trong sân đều bị tuyết trắng che phủ, hồ bơi vừa xây xong còn chưa xả nước, bên trong cũng đầy tuyết.
Hồ Nhân Như từ trong túi lấy ra chìa khoá mở cửa nhà, mùi gỗ ùa vào mặt. Bước vào trong nhà, cô ta vỗ vỗ tay, đèn ở phòng khách lập tức sáng lên, ánh đèn màu đỏ khiến bọn họ vừa trải qua gió tuyết cảm thấy ấm áp.
Đồ đạc trong nhà đều lấy gỗ thô làm chủ, khiến người ta cảm thấy ấm áp, Trương Dương ngồi xuống sa lông. Hồ Nhân Như ném chìa khóa lên bàn uống trà: "Nghỉ một lát đi, em đi đun nước!"
Trương Dương gật đầu, hắn men theo cầu thang đi lên tầng hai, nhà gỗ tổng cộng có ba phòng ngủ, hai phòng khách, còn có ba nhà tắm, hai nhà bếp, phòng khách cũng một lớn một nhỏ, kéo cửa phòng khách trên tầng hai có thể đi ra sân thượng bằng gỗ, trên sân, dõi mắt nhìn ra xa là có thể thu hết cảnh sắc của Nam hồ vào trong tầm mắt. Nam hồ đã hoàn toàn đóng băng rồi, bên trên tích một tầng tuyết dày, trông giống như là một cánh đồng tuyết phẳng lỳ.
Trương Dương đột nhiên nhớ tới, nếu như tất cả hồng nhan tri kỷ của mình lúc này đều ở bên cạnh, vậy chắc là hạnh phúc lắm, trái ôm phải ấp, nhân sinh như vậy còn mong chi nữa?
Hồ Nhân Như lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hắn, ôm lấy Trương Dương từ đằng sau, nói nhỏ: "Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi!"
Trương Dương vỗ mu bàn tay cô ta, hai người cùng nhau bước vào nhà gỗ, ánh đèn nhu hòa mang tới cảm giác ấm áp, đồng thời cũng dễ sinh ra bầu không khí ám muội, ngồi lên sa lông, uống một chén hồng trà do Hồ Nhân Như pha, tay Trương Dương lại bắt đầu không an phận hoạt động trên người cô ta.
Hồ Nhân Như mắt khép hờ, cả người dán chặt lên người Trương Dương, hô hấp cũng biến thành gấp rút, cuối cùng không nhìn được bàn tay đáng ghét của Trương Dương, dịu dàng nói: "Tắm đã rồi đi ngủ nhé?"
Trương Dương đương nhiên hiểu ý của cô ta, đang chuẩn bị đứng dậy đi tắm thì di động đổ chuông, nhận điện thoại, là Cố Giai Đồng gọi. Cố Giai Đồng còn chưa nói đã hắt xì hai cái: "Trương Dương, em ở sân bay!"
Trương Dương không hiểu ý của cô ta: "Ở đây tuyết lớn lắm, em đừng về!"
Cố Giai Đồng nói: "Sân bay Giang Thành cơ, máy bay chậm hai tiếng, khó lắm mới hạ cánh được, vốn muốn tạo bất ngờ cho anh, nhưng xe buýt của sân bay lại hỏng ở giữa đường, anh đang ở đâu, mau tới đón em đi!"
Trương Dương nhìn Hồ Nhân Như, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, ngây ra một lát rồi mới nói: "Anh đến đón em đây, trên đường sân bay phải không?" Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Cố Giai Đồng, Trương Dương mới gác điện thoại, trong lòng thầm nghĩ lần này phiền rồi, Hồ Nhân Như và Cố Giai Đồng đụng nhau, tối nay cốc nước này rốt cuộc làm thế nào mà đổ được vào bình đây?
Vẻ mặt của Hồ Nhân Như không có bất kỳ dị trạng gì, cô ta dịu dàng nói: "Anh đi tắm đi, em đi đón chị Giai Đồng cho, anh uống rượu rồi, tuyết lại lớn, lái xe không an toàn đâu!" Cô ta cầm chìa khóa trên bàn lên.
Trương Dương nói: "Em cẩn thận một chút nhé!"
Hồ Nhân Như cười nói: "Em biết rồi!" Cô ta hôn một cái lên mặt Trương Dương rồi rời đi.
Trương đại quan nhân hít sâu một hơi, ở trong phòng tắm ngâm nước nóng, đầu óc lúc này cũng có chút phê phê, Hồ Nhân Như biết quan hệ giữa hắn và Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng cũng biết hén léng phéng với Hồ Nhân Như, nhưng tờ giấy dán cửa sổ này cuối cùng vẫn không bị chọc thủng, tối nay mình vẫn nên thật thà một chút.
...
Cố Giai Đồng ở trên đường sân bay đợi một tiếng nữa mới thấy chiếc xe jeep của Trương Dương tới, cô ta cầm hành lý từ trên xe buýt bước xuống, kéo cửa ra mới thấy người đón mình là Hồ Nhân Như, cô ta liền hiểu ra Hồ Nhân Như và Trương Dương đang ở cùng nhau, cười nói: "Anh ấy sao không tới?"
Hồ Nhân Như nói: "Uống nhiều rồi, em sợ anh ấy lái xe xảy ra chuyện cho nên tới đón chị thay!"
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư